Ngược chiều kim đồng hồ - Full
Chương 12
Chương 12: Nếu anh mấtem
Chris hít một hơi dài,từ giờ em sẽ sống với cái tên Chris này, chấp nhận thực tế sẽ không còn ai thânthiết trên cuộc đời này nữa. Mọi cố gắng sắp tới cho một cuộc sống với cái têncủa mình sẽ chẳng có đích tới, không có ai để mong ước, để em nghĩ rằng mìnhcòn có một chỗ dựa, tất cả những gì mơ tưởng đều tan biến. Mes và em chỉ làngười dưng,…, em và người ấy cũng chẳng còn gì cho nhau.
Với một ít tiền nhỏnhoi, là số tiền mà hôm trước liều lĩnh đem bán số đồ trang sức trong ngày sinhnhật Ken, chia cho hai cha con nghèo đói phần hơn, còn lại em chỉ thuê được mộtcăn phòng nhỏ bé chưa đầy 15m2 mà nhà vệsinh, giường ngủ, nhà bếp chung nhau.
Em đã quen với ngôi nhàrộng lớn toàn cửa kính của Ken mất rồi, căn nhà chỉ có hai người ở thôi mà cótận những năm nhà vệ sinh, hai nhà bếp và mấy phòng ngủ. Trong khi căn phòngnày thậm chí một chiếc ghế cũng không có chỗ để, chỉ có mỗi chiếc giường gỗ mụcọp ẹp và một vài thứ vật dụng tối thiểu. Vừa đặt mình lên giường đã nghe thấytiếng mọt ăn gỗ nhức nhối, cảm giác ấm êm của chiếc nệm màu trắng với ánh đèndìu dịu đưa em vào những giấc ngủ nay còn đâu, chỉ là cái đèn ống cũ và nhữngcon thiêu thân vồ vập bay xung quanh, cái chiếu rách sờn hết cả màu sơn nhuộm.Mệt quá vì phải đi từ sáng sớm, tìm kiếm khắp khu ngoại ô mới có một chỗ rẻ mạtnày, em lấy tạm một vài cái áo làm gối, chìm vào giấc ngủ dễ dàng và tạm quênđi những biến cố hiện tại.
Tưởng rằng giũ bỏ cănnhà ấy là em bước vào một cuộc sống thoải mái, có thể vui cười để đón nhận mộttự do, nhưng em nhầm rồi, tự do của em cũng có thể là chỉ ở trong căn nhà đó, đượcnấu những bữa cơm cho người em mong nhớ.
Tới sáu giờ, em bật tỉnhtheo thói quen, sẽ định vào bếp để nấu cho ai đó một bữa trứng,… nhưng làm gìcó ai ngoài em trong căn nhà bé tẹo này. Bốn bức tường gần nhau quá, khônggiống với trước đây, để đi tới tường gỗ của căn biệt thự phải mất nhiều bướccơ. Ngẩn ngơ em để món trứng bị cháy mất, cũng chẳng có ai mắng em nữa đâu…
Em nhớ có người cho embiết cách rán trứng, rồi không cho em dọn bếp khi em sơ ý để trứng cháy trựctiếp trên bếp vì sợ em bị bỏng,… hay là chỉ cho em phải cho dầu và gia vị vàomón mì xào,… Người ấy giúp em biết một ngày dài như thế nào,…, nơi đây với cảnhtù túng, một hay cả năm trời cũng không còn là khái niệm nữa rồi…
Em cũng đã nghĩ, chắc làchỉ coi hắn quan trọng vì có người ở bên mỗi khi cô đơn, có chút rung động mỗikhi hắn cười hiền hay là đặt em vào lồng ngực. Chỉ là nhem nhóm chút ít hươngvị ngọt ngào thôi mà ngày qua ngày vô tình đã đong đầy cả trái tim, từng chútmột, tích góp dần dần, hắn đã có một chỗ an toàn trong trái tim em.
Lúc này đây làm gì emcũng nhớ, cũng mong mỏi và thổn thức. Đi ra rồi lại đi vào, mọi hoạt động đềugắn liền với những suy nghĩ về hắn, không biết giờ này hắn đang làm gì ?
Đứng trên cương vị củaSếp, nhân viên quèn như em không có quyền oán hận những việc làm của bề trên.Việc giết nhầm hay là chẳng may chỉ là sơ xuất, không nằm trong chủ đích củaSếp, vì Sếp nào đâu có muốn nhân viên của mình chết đâu, nếu trách thì âu do sốphận đã định phải như thế. Mặt khác, không ai nhìn Ken theo một khía cạnh nhỏbé, ai cũng nghĩ hắn tài giỏi, hắn vĩ đại, có người nào đã từng suy nghĩ khigiết em mình hắn còn quá nhỏ, chỉ là một cậu nhóc thiếu nhi. Kể cả em cũngkhông nhận ra rằng, Sếp là người đưa ra quyết định, nhưng Sếp còn nhỏ tuổi nêncũng phải “tham khảo” ý kiến của bề trên, gật đầu đồng ý một cách chỉ định.
Nhưng… vì em không phảilà nạn nhân, còn hắn là hung thần,… em không thể tha thứ. Cha mẹ em mới làngười bị hại ở đây, có đời nào chấp nhận được một tên ác ma đã lấy đi gia đìnhmình rồi hứa hẹn xây dựng cho mình gia đình mới với hắn… Người ta sẽ sỉ vả vàoem, sẽ coi khinh và nghĩ rằng em là người con bất hiếu, chạy theo tiếng gọi củadanh quyền… Và chính em cũng tự kết luận cho mình như thế.
Cái từ “Cút” là quá phũphàng, nước mắt em rơi xuống ướt vai áo, hắn hại gia đình em rồi phủi tay mộttiếng như thế để lòng em trĩu nặng. Đã hận hắn lại càng hận hơn, giờ ai sẽ làngười gỡ bỏ những thiệt thòi về tinh thần và vật chất trong suốt mười bảy nămqua em phải chịu, ai sẽ bù đắp sự mất mát vô giá trong em,… “Cút”, con ngườihắn chỉ có vậy thôi ư, tàn nhẫn, vô tình, man dợ,… Em là một kẻ ngu đần mới bịdỗ ngọt rồi chấp nhận cho hắn đá bay khỏi thế giới.
z
Việc một thiếu nữ chuyểntới khu nhà ổ chuột không người thân thích, cách xa nhịp sống đô thị gây khôngít tò mò cho người dân nơi làng quê nghèo. Họ bày đặt ra đủ thứ để giải thíchnguyên do một cô gái với ngoại hình không phải là bắt mắt nhưng cũng ưa nhìnkia nhốt mình trong căn nhà không người thân quen. Lời ra tiếng vào, từ đầu xómtới cuối làng ai cũng biết, rồi họ cũng tìm cho nhau được lí do tương đối ổn,và đinh ninh rằng cô ta chẳng ra gì…
Dạo này lạ lắm, chắc cólẽ đã quen ở trong môi trường trong lành nên khi sống trong không khí tạp nham,lạnh lẽo này những căn bệnh lại bắt đầu tái phát. Một phần cũng vì lượng thuốclắc tiêm vào cơ thể quá liều đã làm giảm khả năng miễn dịch vốn không được tốt,dù Arrow cũng đã cho em những viên thuốc bổ. Chưa hết số thuốc của Ken em đãgiấu hắn uống không đủ liều làm cho thuốc dù rất tốt nhưng không thể phát huyhết tác dụng của mình. Hệ tiêu hóa rối loạn, những lần nôn của em càng nhiềuhơn, đến nỗi mà ngay cả uống nước em cũng có thể nôn hết ra. Điều này càng làmcho người dân ở đây củng cố lí do của họ.
Người em càng gầy hơn,chưa đầy hai tuần mà cân nặng chỉ còn 45 kg, trong khi khung xương đã chiếmtrọng lượng lớn. Mặt mày tái xanh, bờ môi hồng ngày trước đã nhợt nhạt và khônứt, đôi mắt lờ đờ vì thiếu năng lượng. Có rất nhiều lần quá mệt, không thể rangoài mua đồ ăn, em chờ đợi sự giúp đỡ của hàng xóm, nhưng không, không một aitình nguyện mua giùm em gói mì hay bát cháo hoa nào cả. Suy nghĩ nặng nề cổ hủđã vô tình làm con người trở nên lạnh lùng với đồng loại, và em bị lãng quên ởđây. Trời trở gió, em phải choàng mấy lớp áo mỏng mà tự mình lết từng bước tựmua lấy đồ ăn để sống qua ngày, đã bệnh mà thức ăn không đủ dưỡng chất, toànchất bảo quản vì em mua cho nhiều ngày, lại càng làm cho hệ tiêu hóa trở nêntồi tệ. Cứ thế cuộc sống đơn độc với những ánh nhìn dè bỉu xem thường lại ápđặt, chỉ cho em thấy địa ngục trần gian thêm lần nữa.
Mái tóc xơ xác và rụngnhiều mỗi khi đưa tay chải, làm gì có lược và gương để em soi mình mỗi sángthức dậy, ngay cả những thứ căn bản nhất cho lứa tuổi hồng của mình em cònkhông được tiếp cận thì cuộc sống quá là vô vị. Em tự cười bản thân, em cười vìông trời ác, trong tiếng cười có nỗi đau quặn, không còn niềm tin vào ngày mainữa… đột nhiên em ho hắng lên, khục khạc với cái cổ họng khô cạn, ống thanhquản cọ vào nhau nghe da diết. Máu bắt đầu tràn ra.
Vậy là người dân bác bỏem là một cô gái hư hỏng, suốt ba tháng qua họ chẳng thấy điều gì từ con ngườigầy rạp đi cả, nhưng em bị cho là mắc bệnh lao truyền nhiễm. Mỗi khi nghe thấytiếng ho khản cất lên từ phía cuối dãy nhà, họ rùng mình lo sợ, nhưng chẳng aiquan tâm tới em.
Dù rất mệt và chántrường với cuộc sống, ngày não cũng chỉ nằm bẹp dí ở xó giường nhưng con tim emsao mà vẫn luôn thổn thức, nhắm hay mở mắt thì cũng vẫn ảo tưởng về con ngườiđó. Em ngỡ Ken đang ở bên em, nếu hắn mà biết em thế này chắc thương lắm, rồisẽ dỗ em uống thuốc bằng được, còn bón cho em ăn như dạo trước nữa chứ. Hìnhdung ra khuôn mặt khó chịu mỗi khi em ốm đau của hắn làm em vui biết mấy, Kentoàn giả bộ mắng mỏ cốt để em ngoan ngoãn vâng lời, chứ nào đâu có ghét gì em,…Nụ cười ấm áp của hắn làm thỏa lòng lúc này, chỉ cần nghĩ về thôi đã giúp emvượt qua những tháng ngày dài nơi đây…
Em hướng đôi mắt ra phíacửa sổ, không có chân trời nào ở khung cửa đó, chỉ là bức tường xây dựng dởdang rêu phong. Đường cụt. Em đã cô đơn bao nhiêu rồi, nhưng dường như lần nàyvượt qua sức chịu đựng, nỗi nhớ da diết quá, nó nhấn chìm tất cả. Em thèm đượcmang áo cho Sếp, cũng muốn được tựa đầu vào bờ vai ấy, hay là nhắm mắt lại mỗikhi Ken hôn lên em. Chưa từng nghĩ rời xa là đau khổ đến thế, em đã lỡ nặnglòng với hắn rồi…
Lại một ngày vô vị nữatrôi vào quên lãng, em chán trường với vòng quay cuộc đời, dậy rồi lại ho, rồiăn và lại nghỉ. Những cơn ác mộng bắt đầu tìm về không cho em ngủ, chẳng cóđồng hồ, không còn người nào vỗ về và chạm nhẹ mỗi khi ngủ mê,… khiến em chốnchạy. Em không biết được trước đây ngày nào Ken cũng trông em ngủ, hắn nhẹnhàng làm gối để em ôm lấy mà vượt qua những cơn mộng mị, rồi hắn lặng thầm trởvề giường mình để em an tâm… nhưng bây giờ hắn mất đi thói quen đó rồi chăng ?
Ở phương trời ấy, nơi cóbiết bao thú vui để thường thức, liệu có giây phút nào hắn nghĩ tới người congái này không ? Nước mắt em lăn dài mỗi đêm khi nỗi nhớ dâng lên cồn cào, khôngthể tưởng nổi rằng mình đã yêu con người ấy hơn cả bản thân mất rồi…
Vẫn biết hắn có tội, vẫnbiết lòng hắn là băng giá, vẫn biết lời biệt ly phũ phàng làm tim em nhói… màsao em vẫn mong chờ. Còn lại gì khi đã làm đau người khác, khi mà chính em làngười từ chối, ra đi chẳng thể là lối thoát, chỉ là tự chôn mình và tình yêutrong hầm tối. Nếu có trách, xin đừng nghĩ là hắn sai vì hắn không sai, hắnchẳng làm gì sai cả, chỉ là vì con tim em đã không làm chủ được thôi…
Cứ khóc đi em để mai kiacó thể cúi đầu và phục tùng cho Sếp, nước mắt có giá trị của nó, nó sẽ làm đầynỗi nhớ nhung khôn siết, lãng quên đi khoảng thời gian tuyệt vời xa mãi…
z
Ken đã thay đổi, hắnkhông lưu luyến căn nhà này nữa. Ngay sáng hôm ấy đã ra đi mà không thèm ngoáilại, chẳng còn quan tâm có ai còn ở đó nữa không.
Hắn ở một khu nhà rộnghơn, tiện nghi hơn. Trong hắn lúc này chẳng còn Moon hay Chris, đó chỉ là conbé quê mùa ngu xuẩn, có một cơ hội vàng mà không biết nắm bắt,… vậy thì …vĩnhbiệt.
Cũng chẳng hối hận thêmgì sau từ “Cút” với ngữ âm nhấn mạnh và quả quyết. Xung quanh hắn chẳng thiếungười đẹp, tại sao lại phải chạy theo một đứa con gái xấu xí như thế. Vòng mộtthậm chí không đạt 80, cặp chân cũng chẳng có gì nổi bật, nước da hay màu mắtđều bị coi là bỏ đi. Chưa thiếu, tối dạ và ngang bướng, học kém mà không chịutrau dồi, chẳng có một ưu điểm gì có thể đem ra tự hào.
Cái máy tính hắn cũng đãquẳng từ tầng cao nhất của nhà DEVILS cho rơi tự do, hình nền và những thư mụcnhỏ dành cho con bé ấy đã bị “nát vụn” khi tiếp đất. Đồ đạc, trang phục cũng bịmặc kệ, may mà hắn không đốt luôn căn nhà ấy đi. Như thế em chẳng là gì tronghắn nữa.
Ken đặc biệt chú ý tớihình thức, hắn ăn mặc chỉnh tề với những bộ quần áo phải không còn một nếpnhăn, như trước đây người con gái ấy là áo cho hắn, dù vẫn còn nhiều thiếu xótthì hắn vẫn khoác lên mình và còn cười sung sướng, lúc này đây ai vụng về khônglàm hài lòng ý hắn thì chỉ còn cách nghỉ việc. Hắn cũng không còn phải chịucảnh cơm tù với vài món nhạt nhẽo, thay vào đó là những sơn hào hải vị bày trậtbàn ăn mà có khi chỉ dùng để ngửi.
Không có người con gáiấy, hắn sống tự do hơn, không ràng buộc bởi thời gian, cũng chẳng phải về trướckhi trời tối. Những cuộc vui không giới hạn luôn được hắn tổ chức, và cô nàngRuby được chiều chuộng hơn cả người mà hắn đã tưởng là vợ mình. Nàng Ruby đượcđặc cách nhõng nhẽo bên hắn, ngồi hẳn lên đùi và tùy cô ả vuốt ve hắn. Cuộcsống này mới thực sự là của Ken, một đại gia nắm trong tay bạc vàng và gái theodài…
Công việc cũng thuận lợihơn, hắn trở lại với sự độc tài không chấp nhận bất kì ý kiến của kẻ dưới. Đãra lệnh là chúng phải làm theo, chỉ quan tâm tới kết quả mà bất chấp thủ đoạnxấu xa, nhờ quyết đoán, sự tập trung tối đa và tài thao lược, không còn bị chiphối bởi những suy nghĩ linh tinh nào khác, hắn đã thể hiện cho toàn thế giớibiết: thập kỉ này dành cho DEVILS. Nguồn vốn ồ ạt chảy vào tập đoàn, các phi vụlàm ăn phạm pháp chót lọt cung cấp vào kho ngân hàng đen một khoản tiền khủnglồ, hay những mẻ hàng cấm đắt đỏ vẫn thu hút lượng cầu của hàng nghìn người…tất cả đều đã trở về, một Ken ngày nào đã quay lại với DEVILS.
Hắn quên mất cách đánhvần từ “Moon” hay là “Chris”, cả đại từ “Anh” cũng không còn chỗ trong bộ ócnữa, tất cả đều bị xóa một cách vô tình. Không còn e sợ gì hết, bất kì ngườiphụ nữ đến với hắn mà làm cao hoặc vác bộ mặt u sầu thì cũng mặc, họ không theođược thì thôi, bỏ. Quên đi cái chuyện hắn hạ mình dỗ dành người khác, mỗi đêmlại thăng hoa với một phụ nữ mà tới sáng thì quẳng vào mặt họ một sấp tiền,thậm chí cái tên cũng không cần biết mà đi luôn. Chỉ trừ cô nàng Ruby khôn khéolà được hắn quan tâm.
Thế mới là sống chứ, saocần phải canh giữ cho con bé kém mình những gần chục tuổi ngủ ngon trong khimình phải thao thức chằn chọc kiềm chế bản thân. Nó ngủ thế nào thì kệ nó, cóbóng đè chết thì mắc mớ gì đến hắn, nó chết rồi thì thiếu gì những em còn ngâythơ và trong trắng ao ước được lên giường với hắn. Sếp mà lị, hắn cười khi thấyArrow chỉ biết cắm đầu vào công việc mà đánh rơi tuổi trẻ, lãng phí hoài. Đànbà đối với hắn là thú vui qua ngày.
Còn về đứa con, tương laisẽ như hắn. Hắn thấy mình có lúc thật ngờ nghệch, tự nhiên lại thấy may vì “conbé” không đồng ý. Hắn giỏi giang như thế này mà mẹ đứa trẻ chẳng bằng ai thìkhông thể chấp nhận. Chẳng lẽ lại để con trai đứng dưới ánh hào quang của kẻkhác chỉ vì lí do ngớ ngẩn là tình yêu của hắn đặt nhầm chỗ. Thế thì thấp hènquá, con hắn phải được trải nghiệm cuộc đời không có tình yêu để rèn luyện chocuộc sống đầy trách nhiệm. Hắn nhận ra một điều là những gì mình có hiện tại,một bộ óc thông minh và bảo thủ, mọi thứ có được đều nhờ sự ghẻ lạnh từ ngườicha và người mẹ. Vậy nên phải cảm ơn họ thay vì mong muốn được làm hành độngđiên khùng, hét lên trong bệnh viện đứa trẻ là con mình.
Hắn chẳng hối tiếc, đãyêu theo đúng nghĩa, đã tôn thờ người con gái ấy, và những thứ hắn nhận được làkhông gì cả. Việc quái gì phải như thế nữa, một lần đau là đủ, đã sống hết mìnhvà yêu hết mình, thì vậy thôi, chấm hết. Mọi tình cảm nén lại mức zero. Mà zerocó nhân với trăm nghìn thì cũng chỉ là một đường tròn.
Gánh nặng trút bớt, Kennhẹ nhàng hơn nhiều, thế mà bấy lâu nay hắn không nghĩ ra, tại sao phải ràngbuộc với một người nào đó để rồi được gì, cứ sống thoải mái cho bản thân cóphải hơn không? Những lời hứa vĩnh cửu, những lời ngọt ngào hắn trao, những môihôn ngày nào… ừ, hắn thuộc tuýp đàn ông bay bướm, nên chẳng cần áy náy khi đểthời gian cuốn chúng đi hết. Hắn là Đại Bàng Trắng, và nếu một ngày nào đó giếtchết gia đình mới của em, thì cũng chỉ coi là… sự cố ngoài ý muốn.
Hết thật rồi, tình yêutrong hắn đã hóa cát bụi. Vô tình gặp nhau giữa dòng đời, hắn và em sẽ đi ngangqua nhau, hai lối đi hoàn toàn trái ngược, mà có lẽ giả thiết này chẳng thể nàoxảy ra vì hắn ở trên cao, còn em không với tới được.
z
Đôi mắt em đã không cònsáng, nước mắt rơi nhiều khiến hai quầng mắt thâm lại, lúc nào cũng thấy sự ubuồn trong đó. Mỗi sáng thức dậy, em lại tự đặt một câu hỏi về Ken, em lo hắnsẽ ăn gì, sẽ mặc gì khi không có em, rồi suy nghĩ lại tắt ngẫm, hắn có bao giờhài lòng vì những thứ em làm đâu, chỉ là tình yêu làm cho hắn thay đổi. Liệutình yêu của hắn còn hướng về em, chắc là có chứ, em an ủi bản thân như vầy…hắn còn yêu em lắm phải không?
Em đã không từng thểhiện tình yêu dành cho Ken, toàn là hắn độc thoại và yêu em. Bởi vì em biết nhưMes, em càng thể hiện là cần anh thì sẽ càng làm anh ghét em hơn, nên với hắnem cứ để trong lòng mãi, nhưng lỡ hắn không biết thì sao, em bối rối vì sợ, khimà giờ đây hắn có nghĩ là em rất nhớ ?
z
Khi đặt mình dựa vàongười con gái đó, Ken đã đau đớn biết nhường nào, đấu tranh suy nghĩ rất nhiều,không thể rời xa em, cũng không muốn để em tới ngõ cụt, hắn ôm em chặt và lâutới mức chính hắn còn khó thở, hắn cần hơi ấm ấy, cũng cần được che chở em, cầnmọi thứ từ em… Tựa vào bờ vai ấy, hắn mới biết tình người, mới cảm nhận mọi sắcthái của cuộc sống, buồn có, hận thù có, vui sướng và cả hạnh phúc cũng gópmặt. Hắn biết em đã cố dặn con tim không được đập dồn dập, nhưng chẳng thể đểnó chờ đợi tim hắn vẽ lên một giai điệu rất riêng… rồi phát âm ra từ “Cút” hắnphải dối lòng, con tim như đã chết, mọi hưng thịnh cuộc sống sụp đổ, chỉ cònlại màu đen tối sầm. Nhưng… sau đó, không như hắn đã nghĩ rằng phải thê lương,mà hắn đã giũ bỏ hết dứt khoát. Tưởng là khó lắm, tưởng là không thể chịu nổi,quằn quại trong cơn u mê cơ, mà thực tế lại quá dễ dàng, hơn cả một cơn lốcxoáy cuốn đi tất tần tật những yêu thương được coi là kiên cố mà hắn dành cho.Dễ lắm, chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy là không còn biết căn nhà này còntồn tại một ai khác nữa hay không. Cô ta là ai, cô ta có gì mà cuốn hút hắnvĩnh viễn được chứ, câu trả lời có thể là hắn chưa từng yêu…?
Ken lạnh giá như thế thìcó thể yêu ai? Ngay từ nhỏ đã biết tới bài toán được mất, cho đi và đòi hỏiphải nhận lại, cũng trong tuổi thơ ấy hắn được rèn tính vô cảm. Vậy nên mới“rủ” con bé chưa tròn mười tuổi vào chuồng chó với toàn những con thú dữ tợn,để nó sợ đến xanh mặt, rồi thì bắn đoàng một phát chẳng thương tiếc vào con mèovô tội, thậm chí còn ác tới mức không cho mèo con chết ngay và để nó đau quặntới không chịu nổi nữa… Chắc là hắn chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác của tìnhyêu thôi, mà thử, không hài lòng có thể không sử dụng nữa, vì có gì chắc chắnđâu… thế nên trái tim hắn không thể gắn bó với một bóng hình mãi mãi…
Vui thật, đó chỉ là mộttrò đùa mà kẻ thắng cuộc luôn là hắn. Ngay cả một cô gái không còn gì trên đờicũng bị đem ra đùa cợt, những level trong trò chơi nâng cấp dần theo thời gian,bỏ ra chút tiền mặt, vật chất và một vài lời mật ngọt để cô gái bay bổng, sauđó thì game over bằng một động từ người ta vẫn hay dùng để đuổi súc vật. Xongrồi, mọi thứ sẽ bắt đầu với những người chơi mới khác…
z
Ngày qua ngày, em mệtnhoài. Không có lí tưởng sống, chẳng biết mục đích tồn tại để làm gì nữa, em cókhỏe mạnh hay ốm đau thì có ai biết tới, cũng như nếu có tất cả mọi thứ liệucòn ai ở bên để sẻ chia. Trước đây, em mong mình trở thành một đứa trẻ ngoan đểanh trai xoa đầu, hay là cố gắng học lập trình để mơ một ngày giúp đỡ cho anh,rồi khi được đi học, em muốn mình học thật tốt để thi vào một trường đại họcgiống như những bạn trẻ khác, có khi lại cật lực lao động để ngài Báo biết rằngem không phải gián điệp,… vậy mà không có một cơ hội nào mở ra cho em. Có aitin trên đời lại có một cuộc đời chật vật, không có lấy một ánh sáng hy vọng…như thế này!
Máu vương xuống sàn, lấmtấm mà đỏ thẫm. Em chẳng biết mình đã làm gì sai để ông trời ghét tới vậy, cảtử thần cũng chối bỏ, để em bơ vơ sống không bằng chết…
Nếu tình yêu là hận thù
Chắc có lẽ em là ngườiyêu anh nhất
Còn nếu hận thù là tìnhyêu
Chỉ có anh hận được em thôi…
Em nhầm mất rồi, em đãyêu. Trong tình yêu đó có nhiều nỗi đau, hay chỉ toàn nỗi đau, đau vì người emyêu cao sang quá, vì người ấy là kẻ sát nhân ác độc…
Đến giờ em vẫn không thểhiểu tại sao con người đó lại có thể chấp nhận em, “anh ấy” đã bảo vì em cóđược trái tim ấm áp hơn tất cả, ngay cả người dưng cũng khiến em phải độnglòng… Ken đã hỏi em vì sao lại cho đi cái bánh mì và chiếc áo mỏng manh, … emcó một câu trả lời mà không bao giờ dám nói. Là vì em đã có lúc nghĩ mình nhưthế, nghĩ mình chẳng hơn một kẻ ăn xin, bị khinh miệt, hành hạ và toàn phải ăncũng như mặc đồ thừa. Nào đâu được như người khác, những quần áo em mặc toànlấy từ giẻ lau mà thôi, được quần áo cũ đã tốt vì những cô bạn ở DEVILS nhiềuđồ lắm, họ chỉ mặc một vài lần rồi thải đi, nhưng họ đâu đã cho em ngay, họtoàn bắt em lấy chúng lau mấy phòng bẩn thủi rồi mới chuyển nhượng cho, màkhông nhận thì làm gì có quần áo chứ,… có những ngày đông tê tái chỉ có mộtchiếc áo mỏng phong phanh và chiếc chăn đã bị chuột ngặm nát…
Có một lần khi còn nhỏem đã làm sai ý, bao nhiêu áo sơ mi chất vải rất đẹp mà Ken chỉ mặc một lần rồivất hết, em lượm lại một hai cái để cho anh trai, em nghĩ ngộ nhỡ anh trai cũngnhư mình phải dùng những thứ dơ bẩn mà thương anh nhiều, quyết định sẽ để lạicho anh. Em tưởng tượng anh mình cũng như Sếp, cũng cao ráo và khôi ngô,… tuynhiên đôi mắt thân thiện hơn nhiều. Giặt thật cẩn thận, em giấu biến mọi người,chắc Sếp chẳng cần tới nữa, vất thì tiếc lắm… Thế mà có một đứa trẻ đã trôngthấy hành động lén lút của em, lại là lũ trẻ ở cô nhi viện được cô giáo chothăm quan mấy khu nhà ở DEVILS, gần chỗ Sếp ở, nó nhìn và đánh em một cái rõđau ở vai. Rồi dọa sẽ mách người lớn em ăn cắp, thế là em tìm mọi cách van xin,nó bắt em quỳ em cũng làm, rồi để cho nó và mấy đứa khác đánh túi bụi, mặt màythâm tím. Chúng hả hê, nhưng rồi vẫn mách người lớn, thất hứa với em. Chỉ vìmột chiếc áo em không những bị đánh đau rồi lại bị phạt bỏ đói… hi sinh phẩmgiá với mong muốn anh mình sẽ vui biết nhường nào khi đươcc mặc chiếc áo đó…Đến khi lớn mới biết anh trai đâu có chịu khổ nhọc như mình, đâu có phải mặc áorách… và cuối cùng thì biết anh không phải là anh mình… em lại khóc nữa rồi,nỗi nhớ hụt hẫng mà da diết… Vì nhớ anh, em mới yêu Ken, và cũng trong nỗi nhớKen, em lại tìm về gia đình… mặc nhiên chấp nhận từ “Cút” để tuột mất tình yêu…
Tình yêu đâu phải chỉdành chọn cho một người, không thể đặt nơi người anh trai mà cũng không thểtrao chọn cho Ken, em chỉ hạnh phúc khi có sự dung hòa tất cả… nào thể thoảimái khi ở trong vòng tay Ken mà cha và mẹ em đau đớn, cũng không được phép mượncái tên “Moon” ra để lừa dối anh trai…
Em gần như chìm nghỉm,ghét mình, ghét trái tim này, em ước mình có thể lạnh giá… Nếu ngày ấy vô tìnhnhư Mes chắc em chẳng còn phải chuốc lấy xiềng xích tình cảm.
– Ọc! Ọc! Ọc! – Máu ra nhiều làm cổ họng đaudát. Từ sáng tới giờ đây là lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp tục thì em sẽ bị thiếumáu trầm trọng. Em cứ để máu vương khắp sàn và giường, vì mệt quá không thểngượng dậy được. Máu chưa kịp khô đã có thêm những giọt mới, loang lổ nền đất,két chặt lại khiến những con nhặng ruồi bâu tới. Số thức ăn cũng chẳng cònnhiều, chuột lục lọi gặm nhấm, em làm gì được nữa ngoài việc bất lực nằm liệttrên giường. Cũng là ăn thức ăn thừa thôi mà, em lại chấp nhận.
z
– Lộp độp! Lộp độp! – Cơn mưa cuối mùa. Mái nhàlàm bằng tôn ồn ào với những tiếng chọc ghẹo của thời tiết, ầm ù tiếng gió gàothét, cánh cửa sổ bật tung rồi đóng sầm lại vô tri, màn mưa giăng kín con ngõnhỏ.
Mưa làm đường lầy lội,bùn đất bẩn làm tắc ống thoát nước, mặt đất lênh láng. Những ngôi nhà rêu phongrầu rĩ chịu trận, từng hạt mưa như những viên sỏi đá ném mạnh vang lên trongmàn đêm u buồn. Cơn gió hưu quạnh kiếm tìm bạn đồng hành qua từng ngôi nhà, quađêm nay trời chuyển mùa.
Nỗi buồn tâm trạng nhânđôi, não lòng trong không gian cô độc. Mọi thứ đều sắp hết, tiền, đồ ăn, sứckhỏe… duy chỉ còn tình yêu là nguyên vẹn. Tại sao muốn quên đi một người lạikhó tới thế ? Em rời xa là để chôn giấu và kìm nén tình yêu, để vứt bỏ mọi lưu luyếnvới con người có trái tim băng giá. Thế nhưng em lại không thể làm được, khoảngcách xa xôi không làm vơi đi một chút nào tình cảm, thậm chí lại còn làm chúngngập tràn…
Mưa càng lúc một to hơn,Ken dựa mình vào ghế, mắt nhìn ra ngoài. Hắn để mặc cho nữ tài xế lái xe tớiđâu. Cảm giác nhẹ nhàng, trong lòng chẳng vướng bận chuyện gì. Nhìn những ngườingoài phố mà hiếu kì, chúng nháo nhào tìm một chỗ chú rộng hơn vì chủ quan nghĩrằng trời sẽ chỉ mưa một lát, ai ngờ đâu lại gớm ghiếc tới vậy. Đứng trước bãiđợi xe buýt mà ướt át vì mưa xiên dữ dội. Đúng là người tính không bằng trờitính, chiều nay trời đẹp là thế, mây trong xanh nô đùa nhởn nhơ, đến tối đã mưamột trận ào ạt.
Con người tự cho mìnhquyền độc ác, con người có thể vượt hải dương, băng qua núi hay khai thác nhữngnguồn gió, nhưng con người có bộ óc, có tư duy mới có lúc nhân từ, nên khôngthể tàn nhẫn như thiên nhiên được, Ken có vượt trội thế nào chăng nữa thì hắncũng không vượt qua giới hạn một con người. Trong cơn mưa, hắn ngồi trong xe vànhìn ra thế giới, một con mắt khô ráo sao có thể biết được sự khốn cùng củanhững người ngoài đường bị mưa và gió tạp mạnh hỏng hết cả dù? Hắn đang nghĩnếu mình ở ngoài ấy sẽ như thế nào?
Để xem, bước ra ngoàikia, thứ đầu tiên ướt sẽ là mui giầy, mất đi vẻ bóng loáng hàng hiệu. Mái tócrồi cũng ướt hết và rủ xuống, cảm giác lành lạnh khi nước xâm nhập vào cơ thể,quần áo dính chặt vào người. Chiếc đồng hồ kén nước sẽ hỏng, đôi mắt cũng khôngthể mở to hơn… Và ai cũng như ai! Hắn lại nghĩ: Thật là ngu ngốc khi bước rangoài đó. Ken để tay khựng lại, chỉ là suy nghĩ không hơn. Ra ngoài kia thìđược gì, để tưới mát tâm trạng hay là để cô nàng nhân viên này cười vào mặtmình. Hắn nhìn vào nữ tài xế qua gương chiếu hậu, chắc là khi hắn bước ra ngoàikia cô ta sẽ nghĩ hắn bị khùng dù không dám bộc lộ ra mặt, và sự kiện này sẽđược bàn tán sôi nổi. Hắn chẳng phải ngôi sao, nhưng đáng để người khác quantâm và thậm chí là tôn thờ. Hành động coi là điên rồ nhất thời đó sẽ làm sụp đỏhình mẫu của một vị Sếp, mà tự dưng tại sao lại nghĩ ra cái trò vớ vẩn thế,đang khô ráo không thích lại muốn ướt như chuột lột. Hắn nhắm mắt lại và rahiệu bật nhạc to hơn, thứ nhạc xập xình chẳng khác trong vũ trường với dàn âmli mini ở hai góc ghế sau mà hắn cũng chợp mắt được ư ? Hay đang giả vờ bỏ lạinhịp sống, cũng như tự mình tạo rào cản với nhân viên, nghĩ rằng mình luôn làtấm gương, mình hoàn hảo và mình không được phép làm những điều mà mình muốn,như là hòa cùng mưa…
Chiếc xe lặng lẽ đitrong màn mưa, vô tình bắn lên những vệt nước bẩn…
z
Cuộc họp hôm nay do Mesđiều hành, những sự kiện quan trọng trong thời gian tới được đề ra trong bảnthảo một cách tỉ mỉ, hai Sếp nhàn hạ có mặt chỉ để xâu chuỗi và thống nhất dựán, ra quyết định để biến giấy thành tiền bạc. Thế nhưng một người luôn đúnggiờ lại để cho thủ lĩnh phải chờ đợi, Mes không tới buổi họp. Anh chưa từng trễhẹn, cũng chưa làm Sếp không hài lòng bao giờ lại biến mất vô lí do. Thì ra anhđã biết sự thật.
Giấy không thể bọc đượckim, hai tay chẳng thể che lấp bầu trời, sự thật rồi cũng sáng tỏ. Ngờ đâu vởkịch anh tạo ra lại là sự thật. Anh đã nói rằng cô gái đó, anh biết gọi là gìđây nhỉ, không phải là em gái anh, không phải là Moon, hoặc có thể trùng tênthôi. Anh ruồng bỏ một cách thờ ơ, lãnh đạm mà có phần quá quắt với người đó đểép em không tin vào điều em nghĩ. Anh định hy sinh bản thân đến cứu người emgái tội nghiệp đi vào chỗ chết từ Green, nghĩ rằng một đi không trở lại nênmong em sẽ nuôi hy vọng về một gia đình vô thực mà còn có thể tiếp tục chờ đợi,anh cho rằng điều đó là tất cả những gì tốt nhất mà một người anh trai có thểđem lại cho đứa em tội nghiệp, tình yêu đó là cao thượng? Trớ trêu khi anh đãcoi em như máu mủ mà lại không phải, anh thật sự sốc khi biết được tin đó nhờđường truyền gián đoạn của Sếp Báo. Không rõ đầu đuôi nhưng có thể mập mờ biếtai là Moon, ai mới thật sự chảy chung dòng máu với mình.
Anh thuộc tuýp ngườilạnh lùng, nhưng đã yêu quý ai thì sẽ không thể dừng lại được. Anh và người congái đó, anh vẫn dành từ “em” để nghĩ tới, không có một tuổi thơ bên nhau, khôngsống dưới một mái nhà vậy mà cái ngày em gọi tên anh đó, anh đã thương em rồi.Mọi người khi gặp em đều ghét cả, ban đầu luôn là thế, rồi sau đó mới có cáchnhìn nhận khác mà anh lại yêu em ngay từ lần đầu tiên ấy… thật lạ, có thể vì emđã yêu anh quá nhiều rồi chăng ?
Mes cầm tấm ảnh củaLuci, đó là một tấm hình mà thợ săn ảnh đã chụp lén theo lệnh. Luci cười rấttươi cùng với mấy người bạn bên cạnh, anh nhìn thấy sự thánh thiện trong nụcười của cô, gì nhỉ, Yun cũng có mặt ở đó, anh đặc biệt để ý tới cậu, vì nếucậu không phải là người của WHITE thì cậu sẽ được anh “nâng đỡ” để làm ngườibảo vệ cô em gái mình… mà ai mới làm em gái anh chứ, anh lại nghĩ tới em rồi…
Luci đi theo con đườngcủa mẹ, anh thì theo cha, DEVILS và WHITE luôn đối kháng. Gia đình quả thựcphức tạp, ví như Luci biết về thân thế mình thì em ấy sẽ làm gì, sẽ theo ngườianh này hay vẫn muốn chĩa súng vào anh. Nếu mà là Moon, à anh lại nghĩ nhầmrồi, là người em xa lạ ấy thì em theo anh ngay mà, vì em thương anh…
Anh không đem so sánhtình cảm của hai người con gái ấy, không thể bảo Luci anh là gia đình của cô vàbắt cô phải yêu thương, điều đó cũng khó như bắt người em kia chấp nhận sự thậtvà rời bỏ anh. Ngay chính anh cũng không thể so sánh tình cảm của mình, anh chỉcó một người em gái thôi, mà đã có người chiếm mất vị trí ấy rồi thì em ruột sẽở đâu trong ngăn kéo thô sơ trái tim. Thế nên việc quyết định có tìm về ngườiem ruột thật khó, anh sẽ làm Luci sốc mất, sẽ xáo trộn cuộc sống của cả anh vàem gái. Em ấy vẫn đang hạnh phúc khi không có anh, vẫn có những ba người anhtrai luôn săn sóc và chở che, còn người em kia thì… Cứ mỗi khi anh nghĩ về Lucilà hình bóng cô bé với đôi mắt ướt nhèm lại hiện lên, không cho anh nghĩ tiếpnữa,… người em đó nếu thiếu tình thương còn có thể tồn tại…?
Em đã bảo là sẽ vì anhmà yêu Sếp, liều lĩnh chấp nhận như một con thiêu thân tìm tới chỗ chết chỉmong một lần anh để ý. Anh không biết em có đang nuôi hy vọng ấy, nhưng em ngốclắm, em làm thế chỉ thiệt em thôi vì Sếp đâu có trái tim, Sếp làm cho ngườikhác yêu tới điên cuồng, nhưng Sếp sẽ chẳng coi em là gì đâu… anh biết mà, emcũng sẽ giống những cô gái kia thôi, lao đầu vào lưới tình và bị Sếp sai khiến,mãi mãi không gỡ bỏ được hình ảnh Sếp. Không một ai thoát khỏi được đâu… khôngai có thể quên đi hay là gắn bó với Sếp…
Em ơi, nếu thời gian cóthể quay lại thì lần cuối gặp em đó, anh phải giữ chặt lấy em hơn dù em có cắnnát cánh tay anh. Ôm em để tình cảm anh em mình vượt qua tất cả, để em khôngcòn yêu được ai khác và để anh chấp nhận mình có hai người em gái !
Anh hứa, nhất định nếuđược gặp lại, anh sẽ không để em phải cô đơn, anh sẽ là người anh tốt nhất củaem, sẽ chỉ cho em biết anh cũng yêu em nhiều như em yêu anh, và hơn thế…
Vậy nên… anh vẫn gọi emlà Moon được nhé?
z
Chris rất mệt, nhưng vẫncần phải tôn trọng bản thân, dạ dày trống rỗng, làn da xanh xao và lượng máu ítỏi… nếu có chết cũng phải được ăn no chứ. Em ngượng dậy quyết định ra ngoài,cần cố gắng tiêu hết số tiền còn lại trước khi đoàn tụ gia đình.
Em giống như đang đứngtrước những ngã rẽ, con phố kia Mes đang đứng ở đó cùng với anh Wine và một côgái, họ là một gia đình, cả cha Monster, thế là đường cấm rồi. Con đường màuxanh đối với những ước mơ về tương lai như là làm việc cho một tổ chức hợp phápbắt phải mua vé tri thức để thông hành, em không được học hành bài bản, thêmmột con đường không thể tiếp nhận mình. Con ngõ kia thì sao, theo ANGELS, em sẽđược làm những hoạt động tình thiện giúp đỡ người nghèo, chính em cũng đang cầnsự trợ giúp mà, thế thì có thể hỗ trợ cho ai đây ? Và con đường thứ tư là Ken,em sẽ được chào đón khi bước đến đấy( ! … ?), nhưng là ngõ cụt, tình yêu của emlàm gì có lối thoát trong vòng tay hắn…
Còn một con đường cuốicùng là đi ngược lại, em sẽ làm gì với thân xác tàn tạ này, chi bằng buông xuôitất cả, để thực hiện ước mơ tìm lại tuổi thơ… Ôi, em khao khát vòng tay mẹ quá,cũng muốn biết nụ hôn cha dành cho mình, nũng nịu trên bờ vai cha, nghe nhữngcâu chuyện mẹ kể, được mớn bón cẩn thận, được quan tâm khi ốm đau… chỉ nghĩ tớithế thôi đã làm em sung sướng lắm rồi… cần phải nạp năng lượng để chuẩn bị chomột chặng đường dài… dài tới thiên thu.
Em có thể hình dung ranụ cười hạnh phúc khi mẹ sinh em ra, rồi cảm giác hồi hộp sợ sệt của cha khi bếem lần đầu. Chắc là cha bế nhổng lên và cười vui sướng, em là thiên thần bé nhỏcủa hai người mà. Rồi sau đó, chắc là cha sẽ khó chịu khi phải nhường em chonhững y bác sĩ để họ chăm sóc cục cưng của mình. Em tin chắc là cũng đã từngđược bú tí mẹ, dòng sữa trong lành tinh khiết lắm, và bàn tay nhỏ bé này cũngtừng làm nũng với những tiếng oe oe non nớt, cả gia đình ồn ào hẳn lên khi cóem. Ba ngọn nến, ngọn nến cao nhất là của cha cho nến mẹ dựa vào và ôm lấy nếncon. Em bật cười khúc khích, chỉ nghĩ đến thế thôi mọi phiền muội như tan biến.Có khi ở trong hơi ấm ấy, em sẽ chẳng còn biết Mes và Ken nữa…?
Em sẽ ăn một món ăn thậtngon, mua một bộ đồ mới tinh và một ít thuốc ngủ để kết thúc. Hạnh phúc thật,em thích được ăn và mặc những thứ do chính mình chọn… nhưng chỉ được thực hiệnmột lần thôi.
Chiều nay trời đẹp,những vạt nắng đổ dài xuyên qua lớp cửa kính của những quán café cổ, nhịp sốnghối hả vang lên tiếng còi xe tấp nập. Lá bắt đầu khoác lên lớp sơn màu vàng,lác đác lìa cành, nhưng gió thì thực sự vào thu rồi. Cảm giác se lạnh nơi ngónchân và mái tóc dài tung bay của một vài học sinh tan trường. Xuống phố, em cẩnthận mặc thật ấm để tận hưởng một ngày dành riêng cho mình. Bước chân hòa theotiếng hát, em yêu đời nhìn lên trời xanh. “Chắc là hai người mong con lắm phảikhông?”, cười một nụ cười tươi tắn.
Một vài người chú ýnhìn, họ hiếu kì khi em mặc nhiều lớp áo quá, khom người cao cao mảnh khảnhcũng trả lời giùm, em đang bệnh! Tuy nhiên nụ cười và ánh mắt dẫu không cònhoạt bát như trước lại cho thấy rằng em đang căng tràn khát vọng sống. Em cònvui vẻ đáp lại những ánh nhìn bằng cái gật đầu thân thiết, thấy mình cũng thuộcvề cuộc sống này đó chứ, nhưng… duy chỉ trong thời gian ngắn ngủi !
Em đủ tiền ăn một món ănbình dân vỉa hè, bát cơm và miếng đùi gà công nghiệp rán qua loa. Nếu nghĩ làngon thì chúng sẽ hấp dẫn vô cùng, em đang nghĩ tới một bàn tiệc, wow, toàn lànhững cao lương mĩ vị, khác xa với những thứ mà ngày qua phải ăn. Mỗi hạt cơmcho là trắng ngần thì sẽ tuyệt hảo lắm đây, cắn một miếng đùi gà thật đã vànhắm mắt tưởng tượng mình là một nàng công chúa được ăn thỏa thích, đã đời…Miếng thịt được rán bằng dầu chao đi chao lại nhiều lần, họ tẩm gia vị đậm đàđể che giấu phần nhạt nhẽo và tầm thường của thực phẩm tăng năng suất, thế màem cố tình nghĩ rằng đó là thịt của con gà chọi dâng cho vua chúa…
Nhưng bữa ăn bị giánđoạn khi máu rơi xuống, chảy máu cam rồi, em vội vàng quẹt mạnh để không một ainhìn thấy, ngộ nhỡ họ nghĩ mình bị phong hay lao sẽ không cho ăn nữa mất. Bátcơm có thêm một sắc màu, một hai giọt máu cũng đủ để nổi bật giữa vô số hạt cơmtrắng vàng, máu nhè nhẹ thấm vào những hạt tinh bột. Em cố bịt mũi để không cònthêm một giọt nào chảy xuống, nhìn bát cơm mới chỉ bắt đầu ăn mà đã phải để lạirồi, làm sao có thể “uống” máu của mình được chứ?
Đứng dậy và đi tiếp, emdự dịnh mua một bộ quần áo mới. Nghe thật khó tin nhưng em chưa từng mua quầnáo bao giờ, điều đó làm Moon hào hứng . A, có một lần được đi cùng Yun lượnxung quanh mấy dãy phố thời trang, nhưng mà em hiểu, số tiền còn lại không đủcho một ước mơ cao sang đến thế.
Ruby dựa hẳn vào bờ vaicủa Ken, mỗi bước đi của hắn đều kèm theo tiếng giầy cao gót duyên dáng của cô.Chỉ có mỗi mình cô ta có thể thản nhiên ôm hôn, hay ghé sát và nói thì thầm vàotai, tùy tiện lấy áo sơ mi của hắn để mặc. Ken cho phép vì cô ta đẹp! Vẻ bềngoài rất quan trọng, hắn cười với ý nghĩ nếu một tên chỉ huy mà xấu xí, lùntịt thì có ma nó thèm nghe lệnh, còn như hắn chẳng cần nói đã có chục nghìnngười tự biết thân phận mà làm việc cật lực. Trong cái thế giới này, không chỉcó quyền, có tiền mà phải có sắc – Ken nhận định, Ruby được đấy chứ!
Mỗi khi rèm cửa kéo ra,Ken đều phải ngỡ ngàng vì cô ta, đến nỗi mà hắn phải đứng dậy và hôn má cô nàngmột cái. Thông thường thì các đại gia thường thích khoe mẽ chân dài mỗi lần đilựa quần áo, đó chính là lí do hai người góp vui tại kinh đô thời trang Hilnày. Ruby thuộc dáng người thắt đáy lưng ong, đầy đặn và có một làn da trắnghồng tự nhiên, cộng thêm những nét quến rũ đến chết người. Cô làm ngây ngấtkhông chỉ một mà tất cả những con mắt trong cửa hàng này, có những con mắt đànông thèm khát đến ngây dại, nhưng cũng có không ít ánh mắt đố kị của phụ nữ, vìthế Ken hãnh diện khi “được” tay trong tay với cô ả, và những cặp mắt đó cũng tựbiết mà dè chừng, vì người đàn ông lịch lãm tồn tại ở đây có đôi mắt hung thần.Hai người là một cặp đôi quá hoàn mĩ, trong tất cả các lĩnh vực, như thể đượctạo ra từ một thực thể. Hắn mang nét đẹp trầm lắng, chút gì đó tây tây, kiêusa,… và Ruby cuốn hút từ mọi góc nhìn…
-Có lẽ phải đem hết đồ ởđây về thôi! – Ken cười nửa miệng, để lộ khuyên răng lóng lánh. Hắn nhìn Rubylộng lẫy trước bộ váy ống màu đen đơn giản, mọi thứ, ánh đèn, tường nhà trangtrí phong cách, những tấm thảm lót màu đỏ đều sẵn sàng cho những bước đi sànhđiệu đầy ma lực. Tất cả làm nền cho người phụ nữ tuyệt vời này.
-Khó chọn quá! Bộ nào emcũng thích cả! – Ruby để mặc cho hắn đang mân mê cặp đùi thon thả, cô thườnghay mặc đồ may sẵn của các nhà thiết kế quen thuộc, và mục đích đến với thươnghiệu thời trang Prada này chỉ đơn giản phô trương hình thể.
-Nữ hoàng cũng có lúcnhư thế này à? – Hắn trêu đùa – Đúng là phụ nữ! -Hắn biết ngay là thế, dù có làmột cô gái giản dị hay một cô nàng sành điệu cũng đều bị thôi miên khi mua sắm,lòng tham của họ trỗi dậy khi đứng trước những xa xỉ phẩm.
-Vậy không mua nữa! – Dùđã 24 nhưng Ruby vẫn cho phép mình trẻ con, để ý từng cử chỉ của Ken trước khidám lên tiếng.
-Thôi, ta đùa đấy! Muahết! – Ruby có sai đâu, Ken rất chiều cô mà, nhưng cô nhận thấy rằng hắn khôngthích chờ đợi, vì thế lần sau cần phải thận trọng hơn. Đừng bắt hắn phải ngồichờ trong khi mình cố gắng diện thật đẹp để thỏa mãn cái nhìn của con mắt xanhnày.
Hai người bước ra rồi đivào xe…
Ông trời hay thật, lạiđể cho em nhìn thấy họ!
Chẳng ai trong hai ngườinhìn thấy Chris, họ vô tư thể hiện những cử chỉ thân mật nơi công cộng. Em núpmình dưới bốt ATM, chẳng biết vì sao mình lại lạc vào chốn này, cả khu phố làthiên đường mua sắm của dân chơi, trong khi nhìn lại em xem. Tuyến đường dànhcho người đi bộ, nhưng riêng con xe có màu đen rất độc lại được đi vào dù diệntích của nó không hề nhỏ, chắc là đi theo nó, em đã tới đây.
Vừa rồi khi đứng bênđường, Chris nhận thấy một chiếc ô tô màu đen bạc kiêu hãnh và biển số đầu xeđược dát kim loại quý không lẫn vào đâu. Mọi cảm xúc dồn nén chợt tuôn trào dữdội, em không có ý định quên đi người ấy, cũng chưa từng nghĩ sẽ nuốt chửngtình yêu dành cho hắn, chỉ là để âm ỷ trong lòng, thì nay gặp lại hình bóngthân quen, trong vô thức đẩy em phải dõi theo con người đó đang làm gì…
Một bên tay Ken vẫn đểtrong túi quần, vạt áo bị nhúm lại, còn bên tay kia ôm chặt lấy vòng eo củaRuby. Chris nhận ra cô gái đó, là người phụ nữ hôm sinh nhật Ken đã đứng bêncạnh hắn một khoảng thời gian ngắn, hai người họ lúc ấy nói chuyện dường nhưrất hợp gu, Ken đã cười và vui vẻ nâng li với cô gái… Em có cảm giác lòng tựtrọng bị xúc phạm!
Đã từng nghĩ mình khôngcòn danh phẩm hay một danh từ có nghĩa tương tự như thế, nhưng quả thực lúc nàyem không tin Ken lại dội một gáo nước lạnh băng vào người mình. Ken đã từng ômem như thế, tuy nhiên bàn tay chỉ hờ hững khoác nhẹ vào hông, hắn không (dám)“giữ khư khư” đôi tay như làm với cô gái kia. Điều gì đang xảy ra ở đây? Em hayhắn?, hay cả hai đã đổi thay?
Có một phụ nữ quá đẹp,quá lộng lẫy bên cạnh thật tương xứng, trong khi em thì sao?, một đôi giầy caogót so với một chiếc dép nhà quê bằng xốp; một mái tóc làm xoăn màu hung hungcầu kì với mái tóc xơ xác chẻ ngọn, còn rối bời nữa chứ, thêm nữa là chiếc váyđẳng cấp đáng giá bằng mấy chục nghìn lần bộ đồ em vừa mua đây – hàng tồn củaphiên chợ chiều, ống quần và tay áo đều kệch cỡm, ngắn tũn, hàng cúc đính vộivàng xiên xẹo. Ra là thế, việc em “cút” đi để cô gái đó thế vào, cho hắn đượcngẩng mặt cao đầu mà tự đắc. Thế này mới đúng là con người hắn chứ, đời nàochấp nhận một kẻ thấp hèn vô dụng như em, thà rằng hắn cứ tỏ ra như thế nàyngay từ đầu còn hơn là đưa em lên tận trời xanh.
Em không trải qua giaiđoạn hụt hẫng, ngỡ ngàng… ghen tuông hoặc gọi hắn là “sở khanh”, nhận luônhai chữ “đồng thuận”. Không giống như những cô gái khác khi thấy người yêu cặpkè với người tình mới, mà em bình tĩnh chấp nhận sự thật. Em yếu đuối trướcnhững vấn đề về tình yêu, tuy nhiên lần này thì khác, không chỉ tỏ ra cứng rắnmà đích thực là thế. Em vẫn cứ chằm chằm nhìn vào “cặp nhân tình đó”, quan sáttừng hành vi của họ. Họ cười, họ nói, hay họ chìm đắm trong nụ hôn dành chonhau em vẫn cứ nhìn, nhìn xem hắn có thỏa?
Chính xác em không cóquyền ghen! Em biết vậy nên đã cố tránh, ghen với cô gái đầy đủ tư chất và“phẩm hạnh” để làm dâu của DEVILS kia mà được à, kể cả nếu em có được làm vợhắn rồi thì quyền cơ bản đó em cũng không thể có. Ghen làm sao được khi mà hắnđã vứt bỏ em đi, phủi tay trước những hành động man rợ tàn ác, rồi thản nhiênâu yếm người phụ nữ kia…
Em khóc!, nước mắt lăndài, dồn dập rơi xuống mà không buồn lau, tim quặn đau, đau kinh khủng, đau dãman…
Hắn bỏ em rồi à, em đãlàm gì sai mà lại quay ngoắt đi nhanh thế? Chẳng lẽ thời gian sống bên em đóhắn đã quên rồi sao? Quên đi những tháng ngày hạnh phúc? À, hay tại em chỉ biếtcâm nín mỗi khi được hắn vỗ về, kìm nén biểu cảm khi được Ken trao lời yêuthương,… là vì em tỏ ra vô cảm? Đôi tay run run, chỉ vài giây trước, em vẫnnghĩ mình trụ được, cảm giác đau đớn khi bị xúc phạm và sự việc xảy ra này làđiều hiển nhiên… chỉ thế thôi, và đây sẽ là cơ hội để em có thể quên hắnnhanh chóng… vậy mà sao không còn đứng nổi trên đôi chân này nữa.
Con tim em rung lên từngnhịp đập yếu ớt, mọi thứ quay vòng vòng nhưng hình bóng kia thì vẫn rõ nét, emphải dựa hẳn vào một góc,… Nước mắt như một cơn mưa, xoáy vào tim can, và mỗicử chỉ của Ken là một mũi kim được rèn nhọn hoắt chọc mạnh vào da thịt, thể xácvà linh hồn. Hắn cười với cô gái ấy, rồi ôm ấp và thì thầm nhỏ to,… tại saolại thế chứ, đáng lẽ ra phải dành cho em…
Em lùi lại, đặt mình từtừ ngồi xuống, đến khi chạm đất, thu lu một chỗ mà khóc. Em hận mình, hận saokhông để Ken nắm tay mình, cho phép hắn được hôn em một lần thỏa thích, hay làvứt bỏ những tự ti về khoảng cách, hắn đã từng coi em ngang hàng cơ mà… nayđâu rồi… và dù em có mong một lần thời gian quay lại cũng không thể nữa. Embiết rồi mình cũng sẽ phải ra đi, rời xa hắn, quên đi những chuỗi kí ức êm đềm,nhưng vẫn muốn lưu lại trong hắn một hoài niệm đẹp. Ước gì được phá vỡ rào cảnđể thể hiện tình yêu cho Ken biết em yêu hắn nhiều đến mức nào…!
Nếu đã có những hồi ứcấy, hẳn em vẫn còn chỗ trong trái tim hắn có phải không? Dù một chỗ bé nhỏ thôinhưng vẫn còn tồn tại, còn hơn là mất thật rồi. Môi em mím chặt, sắc mặt táimét và không còn kìm lại được, em hét lên với hy vọng người em yêu sẽ nhìn vềphía em:
– Ken ơi! … K…! – Em có biết được thời điểmnày, nếu tình cảm dành cho Mes là con số đếm được thì dành cho hắn đã không thểkiểm soát, em gộp thở quá, Ken làm em không còn phương hướng rồi! Em biết làmthế nào đây khi mà Ken lại đối xử với em như thế!
Trước đây, em bị hắnhành hạ thể xác, đau đớn biết nhường nào nhưng rồi cũng vượt qua… liệu bây giờem có qua nổi nếu không còn tình yêu của hắn. Ken lại đang hành hạ em, đẩy emtới mười mấy tầng địa ngục bằng việc bóp ngạt con tim. Em đau, em gục ngã, emcần hắn nhiều lắm!
Suy nghĩ rời xa Kennhưng con tim vẫn thuộc về hắn là động lực thúc đẩy em tồn tại. Em hận hắn vìhắn không cho em nếm trải tình thương gia đình, ghê tởm vì hắn thô bạo giếtchết chính em gái mình,… Hận và yêu, em yêu hắn vô cùng, và đinh ninh hắncũng thế, cứ ngỡ xa cách nhưng tấm lòng dành cho nhau là trọn vẹn!
Ken thực dụng! Điều nàymột cô gái ở lứa tuổi mơ màng như em không thể biết được, hắn cần gì và muốn gìlà hai yêu cầu khác nhau. Có thể hắn đang tay trong tay với Ruby, nhưng nếu…một phụ nữ khác tuyệt vời hơn cô ta, biết chiều chuộng hắn hơn thế nữa,… thìRuby cũng xếp vào hàng phế thải. Em cũng không biết được nhu cầu của một ngườiđàn ông khác phụ nữ thế nào? Đàn ông có thể làm tất cả những điều vì người mìnhyêu, thậm chí là quỳ xuống dưới chân để xin tha thứ… nhưng giới hạn chịu đựngcủa họ bị hạn chế, eo hẹp lắm. Ken sẽ nhẫn nhịn một con búp bê vô tri như emđược sao? Hắn làm mọi thứ cho em chẳng lẽ không mong được nhận lại, trong khihắn chỉ đòi hỏi ở em sự tự tin thôi, cần em biết mình quan trọng thế nào vớihắn để mà đừng bao giờ nói đến chuyện không đủ tư cách thì em lại làm điềungược lại, càng ngày càng đẩy hắn ra xa mình hơn… Vậy thì tìm một cô gái cóđầy đủ kiêu hãnh sẽ dễ dàng hơn,…
Em vẫn gọi tên hắn đó,một vài người qua đường tỏ ý thương hại, có người còn rút khăn giấy để em launước mắt. Tồn tại khái niệm bắt đầu thì cũng phải song hành sự kết thúc, nhữngngười từng trải họ hiểu cảm giác đau thương khi mất đi người mình yêu. Nhìn vàocô gái ngồi khóc một mình bên hè, rên rỉ tên người con trai bằng chất giọng yêumến, họ cũng đoán ra tâm tư này.
– Đừng khóc cô bé! – Một chàng trai đưa cho em mấy tờ giấy thấm,em cũng chẳng buồn quan tâm, đôi tai em ù ù mông lung.
– Sao lại tỏ ra yếu đuối thế em? Đừng đểngười em yêu nhìn em thảm hại thế này chứ! Khuyên em nên về nhà, lúc này mà ởbên gia đình thì nỗi buồn sẽ được san sẻ đó! – Anh ta tốt bụng khuyên ân cần,một phần cũng vì em đang làm mất hình ảnh của tòa nhà đang đứng, và anh ta cótrách nhiệm làm bảo vệ.
“Gia đình”, anh ta đâucó biết em làm gì có cha, cũng làm gì còn mẹ nữa, họ đã bỏ em đi xa quá rồi. Embỏ ngoài tai những lời của người thanh niên kia, chẳng có một sự xoa dịu nàothích hợp dành cho em được cả. Không một thứ gì có thể lấp đầy những lỗ thủngtrong trái tim em được đâu… vì thứ ấy không còn tồn tại.
Thêm một lí do để rútngắn con đường tìm về tuổi thơ…
Em giật mình, đứng dậyđột ngột và nhìn lại về phía trước, biến mất rồi,… Ken và người kia đã lên xephóng đi… Họ vô tình đâu biết đã làm con tim một ai đó đau đớn tới cỡ nào…?
Rồi em cũng phải bướcđi, trên cùng một con đường với họ. Họ cách xa một đoạn dài thênh thang mà đôichân mòn mỏi không bao giờ tới kịp. Từng bước nặng nề, em lết mình qua ánh đènmà không biết lối về.
sẽ về đâu đây, em sợ bịbỏ lại trong căn nhà nhỏ bé ấy, thà cứ bơ vơ giữa chốn đông người này còn hơnchìm vào cơn ác mộng hưu quạnh. Về nơi đó, em sẽ bị những hình ảnh của Ken siếtchết, nụ cười hiền chỉ dành cho riêng em, cả những cử chỉ ân cần sẽ cuốn em vàodòng nước lũ mất… Thế mà em cứ nghĩ, hắn luôn chờ đợi sự tha thứ của em cơ…
Nhưng kể cả thế, em cũngsẽ không bao giờ tha thứ cho hắn được đâu!
Nắm trong tay cả lọthuốc ngủ, em sẽ bỏ lại tình yêu này. Ngốc nghếch em vẫn mơ mộng rằng, cái chếtcủa em sẽ có một ngày làm hắn đau!
Trước khi vĩnh biệt địangục này, em sẽ cho “Moon” một bí mật. Em cần phải giải thoát cho “Moon”. Thựclòng, nếu không phải em mang cái tên đó, chắc đời em không khổ não đến thế này,tuy nhiên, em không là Moon, em sẽ không được yêu hết mình như thế!
Thôi, tất cả đã qua rồi,tiếc nuối làm gì,… nếu quay lại, em vẫn sẽ yêu hắn đến điên dại thêm lần nữa!
Mon men tới con đường vềnhà Yun, cậu bảo em, gia đình cậu ở có rất nhiều thành viên, Luci là con nuôicủa cha mẹ cậu nhưng họ coi cô ấy còn hơn cả một thành viên ruột thịt. Em cầntrả lại “Moon” cho cô.
Trên con đường này em đãtừng tung tăng tà áo trắng và vui đùa cùng Yun, tự nhiên nhớ cậu quá đi, vì thếcần phải chào vĩnh biệt cậu lần cuối. Ngày ấy em vô tư là thế, nụ cười hồnnhiên và trong sáng, em còn nhớ Yun ép em không được cười, bằng mọi giá bắt phảimím môi lại, cậu bảo là “Cười như thế khó chịu (nổi) lắm!” – dù nghĩ là cậumiễn cưỡng nhưng ở bên cậu là thoải mái nhất. Chẳng ai cho em một cảm xúc chânthật hơn mỗi khi chạm vào mắt cậu. Có lẽ vì em không phải là một con quỷ!
Em chẳng biết vì sao ngàyấy, dù Yun có ghét mình, tỏ ra vướng víu khi có một cô bạn gái ngây ngô là emnhưng lại vẫn muốn tiếp xúc với cậu. Em thích sự thẳng thắn mỗi khi cậu nói,rồi khuôn mặt đỏ bừng mỗi khi cậu ngượng ngùng. Em không bao giờ phải thăm dòthái độ cậu ra sao như ở bên Ken, hay là cả người anh thứ hai của Moon nữa…
Nghĩ tới đây, một suynghĩ len lỏi trong trí óc,… Tại sao em lại giải cứu cho Yun?
Đáng lẽ ra phải giết mộtchiến binh của WHITE để lập công cho DEVILS, hay không thì nhắm mắt làm ngơtrước sự sống và cái chết của cậu, mặc kệ cậu tồn tại hay ra đi… Thế mà emlại phản bội DEVILS một cách táo bạo, nói thẳng trước mặt người ghét lũ giánđiệp nhất – Arrow. Vì một người không mấy thân thích, chỉ với danh hiệu bạn gáihờ mà khiến em hết mình như vậy. Tất cả cho thấy sự lương thiện trong con ngườiem, em sai rồi, em đã lạc mất DEVILS trong tiềm thức. Em muốn mình được làmngười ngay thẳng!
Những bài học trước khiđược gài làm mật vụ ở DEVILS đã cho thấy sự chui lủi của một con quỷ, sống vàlàm việc ngoài vòng pháp luật, lúc nào cũng phải đề phòng cảnh sát, dối trá,lươn lẹo. Có lẽ thời gian qua, ở bên Ken hay Arrow, em đã lãng quên mất vì họlà Sếp, họ sống thượng lưu chứ không ngay thẳng! Nói luôn ra là vì họ có thếlực nên có quyền giễu cợt với còng số tám, chứ thực chất bằng chứng tội phạm cảhọ chất đống và có
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!