Ngược chiều kim đồng hồ - Full
Chương 13
Đến lúc này thì Meskhông nép vế, anh đòi hỏi quyền lợi của một người anh trai. Mes vội vã đi tìmSếp, dù có thế nào đi chăng nữa phải gặp bằng được “Moon”. Anh sẽ cho phép emcó được cái tên đó vĩnh viễn.
Ken chậm rãi trên hànhlang rộng thênh thang, hắn nhận được lời mời gặp của Mes, và hiểu ngay vấn đề.Nếu như càng trốn tránh thì cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng đối mặt. Vàgiữa hai người đàn ông chẳng cần phải nhiều lời vì họ đều nắm được cảm xúc củanhau, Ken lùi xuống và nhường Mes một bước, anh cũng không đắn đo bước lêntrên, như vậy có nghĩa là Ken muốn hai anh em họ được gặp nhau. Yêu là phảibiết mang đến hạnh phúc cho nửa kia, Ken chẳng bận tâm khi để một người quá đỗitrung thành với DEVILS tiến đến khu dinh thự với các mật mã bảo vệ. Hắn muốn emhưởng hạnh phúc từ gia đình của cô gái có tên Moon, để những niềm ước ao về mộtmái ấm mà em đã từng ở vị trí của cô gái đó mơ về vẫn có cơ hội trở thành hiệnthực.
Về phần Mes, anh đã họcđược cách để lí trí quyết định tình cảm, nhưng với người em gái này nên phạmluật. Từ chính sự khác nhau căn bản nhất để chứng minh hai người không ruộtthịt đã khiến anh thay đổi. Anh yêu em vì không chung dòng máu, yêu em vì em đãthay máu mủ của anh sống một cuộc đời của đứa trẻ bị đầy đọa, nếu không, chắcLuci đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Anh biết em không yếu đuối như vẻ bềngoài kia đâu, anh hiểu vì em là đứa em gái mà anh yêu thương nhất.
Mes đứng trước nắm cửahít một hơi dài trước khi gọi từ “Moon” lên thành tiếng. Ngay khi nhỏ, mỗi lầnhỏi mẹ về cái tên của em mình mắt anh long lên những sắc màu ấm áp, mà nghehoài lí do vẫn muốn mẹ nói lại. Anh thích chữ “M” trong tên em, vì nó ở trongtên anh, vì anh muốn che chở cho người em mình mãi mãi. Thế nên anh sẽ khôngcòn để em cô đơn nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ em hết sức có thể, và bất kì người nàolàm em đau khổ, anh cũng sẽ đòi lại công bằng bằng mọi giá, dù người đó có mạnhtới cỡ nào chăng nữa.
Ken đứng ngoài để giâyphút hai anh em họ tái ngộ không bị gián đoạn, cũng không phải dè chừng vìngười Sếp này. Đúng, hắn ghen, hắn khó chịu nhiều lắm, nhưng vì tình yêu này,hắn sẽ chia sẻ một tình yêu khác.
z
-Tôi không quan tâm tớiquá khứ, nhưng nếu anh để tôi biết được anh là một thằng đàn ông tồi thì nênnhớ rằng anh sẽ không yên với tôi đâu! – Arrow nói giọng rắn chắc, mỗi câu chữtoát lên vẻ dũng mãnh của một con báo đứng ngoài dõi theo chứ chưa từng cuộc.Tại sao lại nói thế, lí do là trong chuyện tình cảm ấy, hắn chưa bắt đầu nên sẽchỉ chờ đợi dẫu trong vô vọng.
-… Cảm ơn! – Đã bao lầnArrow phải nhún nhường Ken rồi, một con thú chiếm lĩnh giang sơn dưới mặt đấtvà một con Đại Bàng sải cánh to rộng, chưa bao giờ Ken màng tới những hy sinhlớn lao của hắn, và cũng chưa từng cảm ơn lấy một lần. Thế mà giờ lạ thay, lạiđược nghe từ cảm ơn từ con Đại Bàng kiêu ngạo kia. Chỉ vì một cô gái. Hắn biếtđể nói một từ cảm ơn quả thật khó với anh mình, cũng như chính hắn mà thôi,nhưng Arrow không hài lòng vì ngữ điệu run run của Ken. Hắn muốn âm thanh chắcnịch từ cuống họng anh ta, muốn anh ta phải nhìn xoáy vào mắt mình để khẳngkhái hứa rằng sẽ chỉ được phép làm người con gái đó hạnh phúc.
Arrow quay lưng đi, tấmlưng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi rồi,… Chính hắn là người có lỗi vì đã để em điqua cuộc đời mình, vậy nên hắn sẽ không tìm cách lấy lại nữa. Việc Arrow cầnlàm lúc này đây là muốn trả ơn người phụ nữ Renny đó, nhưng hắn gây ra quánhiều tội lỗi cho con gái cô nên cũng chỉ biết buông tha là cách tốt nhất.
Ken nhìn bóng người emtrai đã khuất, lần đầu tiên cảm xúc khó tả tới thế, tâm trạng lẫn lộn, hắn thấycay cay sống mũi kèm theo luồng khí nóng. Rồi mãi một lúc sau nữa mới thốt lêntừ “Arrow” – cách hắn nói lên lời khó khăn nhưng giàu nghĩa tình. Một câu trảlời mà suốt mười mấy năm qua kiếm tìm nay được hay, hắn không hiểu vì sao emlại yêu anh trai mình tới thế, nhờ Arrow hắn hiểu được giá trị của tình anh emlà thế nào.
Arrow đi xa rồi, Kenbiết nhưng hắn vẫn gật đầu chào. Hắn tôn trọng Arrow và sẽ không để sự hy sinhcủa người anh em vô giá trị.
Ken chậm rãi bước chânvề nhà, chắc rồi em với Mes vui lắm. Hắn sẽ để cho hai anh em được thường xuyêngặp mặt. Đứng ở ngoài, Ken đẩy nhẹ cửa để nhìn vào trong phòng, em sẽ cười vớiMes chứ?
Không như dự đoán, cănphòng im ắng quá, qua khe cửa, Ken nhận thấy một không khí ảm đạm từ phía em.Giống quá, nhìn cách hành động của Mes chẳng khác gì mình, cánh tay trở nênthừa thãi, rồi ngượng ngùng đưa tay lau mồ hôi cho em, khi thì cất lên câu cảmthán nào đó và cũng như thế, em không đáp lại. Hắn ngỡ tưởng vì chỉ giận mìnhnên em không muốn nói chuyện nhưng ngay cả đối với Mes, em cũng không biểu hiệnmột sự yêu ghét nào.
Em không nói gì, để yêncho Mes vuốt tóc. Đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm, thi thoảng lại nhắm vào để anhbiết mình muốn ngủ và cần được yên tĩnh. Nếu như là trước đây, em tìm mọi cáchđể gặp được anh, ấy thế mà sao giờ này chẳng còn giá trị nào thỏa đáng. Anh đãlàm sai để em giận ư? Hay em đã không còn muốn là Moon?
Tim Ken đau nhói, vì sựvô tình của mình đã làm con tim em đóng băng ngay cả với anh trai. Phải thôi,tháng ngày qua đâu có ai biết được em không còn ở chỗ hắn mà đi tìm, tại hắnđuổi em đi mà những người thương yêu em không thể biết,… tại hắn mà em phải cơcực.
…
Những ngày sau đó, Kenkhông rời nhà. Bữa ăn của em đền do hắn trực tiếp bưng lên và bón mớn. Thithoảng thì cho phép Mes đến thăm, dùng mọi sự ân cần để sưởi ấm tâm hồn khôlạnh kia, nhưng đã quá muộn.
Em chẳng cần gì nữa rồi…
Vẫn không từ bỏ, Ken tạomọi điều kiện để các anh trai tiếp cận. Chỉ cần làm em cười thôi, hắn sẽ kìmnén những suy tư của mình. Mong rằng với Wine, người chấp nhận em ngay từ đầusẽ đủ khả năng mang đến niềm vui. Nhưng không, Ken có cảm giác như, em đã coitất cả là người dưng.
z
Ruby điều tra về một sốngười tình của Ken, cô ta thấy tất cả họ đặc biệt đều được chuyển khoản phí rấtlớn vào thẻ ATM và thăng chức nhanh chóng, y như mình. Dù mức độ “bồi thường”của Ruby cao nhất, nhưng đối với một phụ nữ có chí lớn và sự tham lam vô bờ, côả không chấp nhận điều đó. Ngay từ khi được lên chức chỉ huy chi nhánh ở cácnước phía Đông Nam của DEVILS, cô đã nghi ngờ. Cộng thêm việc Sếp lớn thườngxuyên vắng mặt tại các cuộc họp và từ chối gặp, cô ta đã biết tới sự trở về củacon bé tóc đen. Ả cứ nghĩ em không phải một đối thủ đáng gờm, đơn thuần chỉ làsợi chỉ giật mạnh sẽ đứt thì ra lại là cục nam châm hút kim loại sắt, rồi thìđập mãi không vỡ, nhẽ nào thắng được cô trên con đường đời này ư? Thật nựccười, cô ta không chấp nhận một con tép trong bàn tiệc toàn những món hải sảncao cấp, vậy nên cần phải vứt nó vào sọt.
Một kế hoạch đã đượcRuby sắp sẵn, chi tiết, tuyệt đối đúng đắn để không phạm sai lầm: “Nếu con ĐạiBàng muốn bỏ ta xuống khi mà đã bay lên cao thì cũng hãy đón lấy sự nổi giậncủa ta!”.
z
Ken không muốn thấy emphải miễn cưỡng như thế, miễn cưỡng sống, miễn cưỡng để hắn chăm sóc, miễn cưỡngchấp nhận cuộc đời mình chấm dứt ở đây. Hắn biết mình sai, để rồi cuộc tìnhtrôi đi vào lầm lỡ. Thực sự hắn đâu biết em yêu mình tới mức nào. Kể từ ngày emnói thích, hắn đã yêu em điên loạn rồi. Nếu giờ em vất bỏ mọi xúc cảm đã trảiqua thì hắn sẽ ra sao? Em có thể chết để bỏ lại, em đâu có bị ràng buộc bởiđiều gì nên ra đi sẽ nhẹ nhàng lắm, còn lại mình hắn sẽ sống ra sao đây? Nhữngtháng ngày dài sẽ dài mãi, những nỗi nhớ sẽ da diết siết lấy màn đêm, cơn ácmộng thường trực không chỉ trong giấc ngủ mà ngay khi có ý thức, con tim mãikhông thể tìm được một ngày yên bình, đôi bàn tay này sẽ vĩnh viễn mất đi nhữngcảm giác yêu thương. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, hắn càng cố gắng chứngminh lỗi lầm, lại càng bị em ruồng bỏ. Hắn vẫn hay luồn vào bàn tay mỗi khi emngủ, nắm chặt và thầm mong em sớm khỏe lại, vẫn dịu dàng ngắm nhìn đôi mắt nâuvà sẵn sàng đợi em lên tiếng. Được bên em là ước muốn khi hắn mất em, nhưng khiđã có được rồi, hắn lại muốn phải được yêu thương của em.
– Em… – Ken không nói lên lời, hắn mím chặtmôi. Dù vậy nhưng em vẫn chăm chú nhìn vào phiếu thông báo trạng thái bệnhtình, đôi mắt long lên tia hy vọng. Ken biết em đang vờ hắn, em đang cố hạnhphúc với kết luận của bác sĩ về tình trạng sức khỏe. Hôm trước hắn đã cố tìnhdựng một vở kịch với mấy người y sĩ để em chẳng may nghe thấy, vì muốn dối embệnh ung thư mà yêu cầu toàn bộ bác sĩ phải sửa bệnh án. Em thừa hiểu điều đó,kế hoạch của hắn vốn quá hoàn hảo, nhưng việc đưa cho em tờ bệnh án đã làm sụpđổ, chẳng có người bác sĩ nào lại khoe ra tờ khám trước mặt bệnh nhân cả. Vìhắn yêu em quá nên mới nhầm lẫn rồi chăng? Ken thở dài, ngoài trời mưa phùn rơimang một màu ảm đạm.
– Thực ra… em bị ung thư máu… – Ken cũngdám nói lên lời. Ngay cả căn bệnh này cũng là hắn gây ra cho em. Cha và mẹ củaChris đều là người khỏe mạnh, không mang gen xấu của căn bệnh, em đáng lẽ cũngphải căng tràn sức sống,… chỉ tại hắn đã từng đánh em, đã từng để những giọtmáu của em rơi,… rồi lại xoa dịu thể xác bằng cách truyền nhóm máu của ngườikhác cùng mẫu. Nhiều lần như thế, lâu dần sức đề kháng của em giảm hẳn và lượngmáu được truyền vào đôi lúc lại không thực sự phù hợp, dẫn đến các quá trìnhđào thải và tế bào ung thư có cơ hội nhen nhóm.
– … – Em không nói, chỉ cười rất nhạt. Embiết rồi hắn cũng nói ra sự thật này thôi.
– Nhưng mới chỉ ở giai đoạn hai – Ken nắm lấybờ vai để truyền nghị lực – Ghép tủy sống là…
– Tủy của AI? – Em xen ngang, nhưng cách nóichậm rãi, đôi mắt đã không thể dừng lệ.
– Của anh, của Mes, của Wine hay bất kì ngườinào phù hợp… kể cả là người ruột thịt chưa chắc đã phù hợp mà em – Nói đến đây hắn chạm vào nỗi đau của em mấtrồi. Thông thường tỉ lệ chấp nhận của cơ quan nội tạng trong người con khi nhậnđược từ cha là rất cao, mà cha em lại bị hắn làm biến mất rồi…
– Sẽ được chứ? – Lần duy nhất em khinh khỉnhnói với hắn, trong câu nói mang nỗi tuyệt vọng vì em biết mình chẳng may mắn đểcó cơ hội tìm được người nào đáp ứng cơ thể yếu mềm này.
– Tại sao không chứ em, bác sĩ đang xét nghiệmvà sẽ tìm ra người thích hợp đó thôi. Em cứ yên tâm! – Ken cười đầy nỗi niềm.
– Tìm được thì giết người đó để lấy tủy à? -Ken kinh ngạc khi em nhìn mình vô hồn đến thế. Hắn hiểu em đang nói về cha mẹmình, hiểu em biết hắn độc ác tới cỡ nào, câu hỏi mang đầy tâm nghĩa. Chỉ cầnđạt được mục đích sẵn sàng trừ khử người ban ơn. Ken không thể nói được nữa,hắn đã bị cấm khẩu. Đôi mắt trùng xuống và cánh tay ướt mèm, mọi thứ nóng ranlên. Mòng mòng. Quay cuồng. Bế tắc.
Mes là người thỏa đáng,kết quả này hết sức bất ngờ đối với anh. Một cơ hội hiếm hoi để anh đem tới choem hạnh phúc. Anh chạy như bay tới nhà Sếp, chẳng quan tâm sẽ làm Sếp phật ý,hồ hởi mà hét lên từ ngoài của rằng:
– Em ơi! Chúng ta sẽ cùng làm phẫu thuật!
Ken xoay người lại, hắnđón nhận niềm vui từ Mes, hy vọng lại lóe lên.
– Ghép tủy sẽ rất mệt! – Em nói và không hềvui.
– Ngốc! Mệt thì làm sao? Anh sẽ chỉ mất chừngmột tháng hai tháng là sẽ sản xuất ra các tế bào khác bù đắp vào chỗ trao choem, như thế lại còn được nghỉ ngơi dưỡng sức ấy chứ…
– Phải đấy em, anh sẽ cho Mes nghỉ dài ngày! -Ken gạt đi câu nói đau nhói vừa rồi của em, với công nghệ của DEVILS thì mộttrăm phần trăm em sẽ kéo dài sự sống hơn năm chục năm nữa.
– ĐỂ LÀM GÌ? – em vấn lại hai người kia, sự vuimừng của họ là gì, và niềm vui của em là gì, là một con số còn bé nhỏ hơn sốkhông.
Sau câu nói đó nụ cườitắt ngấm, em lạnh lùng với họ một cách quá đáng.
– Em… chúng ta sẽ được là anh em theo đúngnghĩa! – Mes hy vọng nhiều lắm đấy em.
– Chỉ có em là thế thôi, còn anh thì không! -Em lại nói để xé toạc tim mình. “Em” và “Anh” chỉ là cách xưng hô của một ngườibề dưới trước người hơn mình những mấy tuổi chứ không mặn mà cảm xúc. Anh chovà em nhận, chứ có gì thuộc về em là ở trong người anh đâu, vậy thì em đâu thểlà người em gái của anh được.
– Nhưng … ANH YÊU EM! – Mes hét lên bực tức,anh đã thề trước mộ người mẹ của mình như thế đấy!
Mes khó chịu vì em cứmãi như thế, thời gian nào để cho con người ta phung phí tiêu pha, anh đã bỏrơi em suốt những tháng năm trước, anh hối hận và không muốn em như thế. Anhbắt em phải nói ra hết những khó chịu cũng như tình cảm chân thực của mình.
– Nghe anh nói đây! Anh và em đã mất quá nhiềuthời gian để tìm nhau, suốt mười tám năm qua dù không thể hiện những chưa baogiờ anh không ngừng tìm kiếm Moon cả. Vậy nên đừng bắt anh phải khốn khổ thếnày chỉ vì sự thật chúng ta không phải anh em. Nếu không phải thì đã sao chứ,chẳng lẽ anh không được coi em là em gái hay sao, người dưng không có quyền yếuquý người khác được ư? Anh biết nếu chấp nhận em, tức là người em gái thực sựsẽ rất hận anh, nhưng nó có cuộc sống của nó, nó đi theo một con đường tráingược anh, nếu bắt anh nhận thì thật sự khó xử vì nó là kẻ thù của DEVILS. Vàanh tin tình cảm của em dành cho anh hơn nó, ngược lại con tim anh cũng vậy.Ngay từ lần gặp em ở dãy hành lang ấy, anh đã coi em thực sự là máu mủ rồi, nênanh không thể sửa đổi được. Anh muốn được bảo vệ em, muốn bù đắp tất cả vì contim em cần phải được như thế! – Mes nói dài, anh muốn bộc lộ toàn bộ những suynghĩ về em, về tình anh em cao cả này – Anh sẽ đứng ở đây để dang tay đón em,anh không lại gần đâu, em được quyết định, sẽ nhận tủy từ anh và trở thành emgái anh, hoặc là em sẽ mất đi một người thân và cuộc đời mình. – Mes không hềép buộc, anh biết xét về lí thì giữa anh và em chẳng có chút giá trị nào cả,chỉ phụ thuộc vào chính em thôi, anh cứ đứng giữa phòng chờ đợi.
Ken rời chỗ ngồi trênchiếc giường để nhường đường cho em, hắn cảm thấy sự thừa thãi khi hiện diện ởnơi này. Gì nhỉ?, hắn đã từng nói sẽ đè bẹp dí anh trai em như chiếc bánh kem,thế mà lúc này hắn thấy ngưỡng mộ Mes biết nhường nào. Hẳn là quyết định này sẽkhiến anh dằn vặt với người em mình, anh đã phải đấu tranh rất nhiều để đem lạihạnh phúc sót lại cho Chris. Tình yêu thương của anh dành cho em thật lớn lao,vậy mà cứ nghĩ Mes chẳng hơn một tên sát thủ máu lạnh. Hắn ra hẳn ngoài màngước lên trời cao, ánh trăng phản chiếu một thứ sắc màu lung linh.
z
– Anh nói sao? – Perry lo lắng nhìn Mes từ trênxuống dưới, dạo này họ không mấy dành thời gian bên nhau, có chăng cũng toànbàn việc công sự – Anh sẽ hiến tủy cho một cô gái không thân thích?
– … Moon… là em… gái anh! – Mes nhìnPerry mà trầm ngâm, thật tình anh vì muốn tìm em gái mới đi lại với cô gáiquyền quý này, nay lại đem lòng yêu Perry thật thì thấy mình quá nhỏ nhen.
– Vậy sao? Quả thực rất bất ngờ! – Perry vôcùng ngạc nhiên, vì lí do này đương nhiên cô sẽ đồng thuận để Mes cho em tủysống và tạm hoãn kế hoạch thăng tiến của anh sau một thời gian.
– Ừ! Anh thấy thương con bé và không muốn nóphải sống trong bệnh tật, đây sẽ là món quà ý nghĩa nhất mà anh có thể đem tới- Mes cười buồn.
– Đáng lẽ ra anh phải vui mừng vì tìm được emgái chứ? Mà em nghe anh Ken nói, anh ấy sẽ đầu tư cho ca phẫu thuật này rấtnhiều.
– Nhưng… – Mes thở dài thượt – … em gái anhkhông đồng ý! Ôi Trời ơi!!! – Mes thất vọng, hai bàn tay chụm lại để trước mặt,sao em lại không chấp nhận chứ. Hôm ấy dù anh đã nói hết lời, một mực Chris vẫncứ thờ ơ.
– Vì sao?
– Anh không biết, chẳng thể biết! – Mes suốtmấy ngày đã tẩm bổ nhiều thực phẩm để chuẩn bị cho đợt phẫu thuật tới, nào ngờem vô tình quá. Ánh mắt em nhìn anh chẳng còn chút hy vọng nào cả.
– Để em thuyết phục em ấy cho!!! – Perry truyềnniềm tin cho Mes, cô đã từng giúp đỡ em thì chẳng lẽ lời nói của cô không cóchút giá trị.
– Không được đâu! Ngay cả anh và Wine nói mãicũng không được… – Wine cũng được Ken mời đến, khuyên răn mà em nào có chuyểný, em sợ sẽ làm ảnh hưởng tới Mes. Việc chọc và hút tủy đối với người cho làmột thanh niên khỏe mạnh như anh thì không vấn đề, dẫu là người bình thường saukhi hiến vẫn có thể đi lại ngay trong ngày, tuy nhiên, đối với một chiến binhhàng đầu của DEVILS điều này nên tránh, vì anh cần vận dụng tối đa tiềm lựctrong cơ thể.
– Thế thì dùng biện pháp ép buộc, tiêm thuốc mêrồi tiến hành phẫu thuật là được mà anh? – Perry thầm nghĩ, mấy cái đầu siêuđẳng như Mes mà không nghĩ ra cách này, cô ngưỡng tưởng Mes sẽ gật đồng ngaytrước sáng kiến, nhưng không, anh tiếp tục thở dài:
– Tinh thần bệnh nhân không tốt thì khó mà quakhỏi lắm em à, bệnh này đâu phải chỉ cần công nghệ cao là chữa trị được.
Mes thôi không nói về emnữa, nhất định anh sẽ ép được em lên bàn mổ, chắc chắn là thế. Đối với anh thìviệc chăm sóc em gái phải là một trách nhiệm không thể thiếu trong suốt phầnđời còn lại, dù sau này cả hai có gia đình riêng hay thế nào chăng nữa. Mẹ anhđã từng che chở cho em đến hơi thở cuối cùng…
z
Ruby tìm cơ hội tiếp cậnvới Perry, cô nàng đang ngấm ngầm cho một kế hoạch.
– Dạo này chị và Mes giữ khoảng cách quá! -Cô nàng kém tuổi Perry và căn cứ vào cấp bậc nên hạ mình dù vẫn khao khát mộtngày Perry và Arrow phải gọi mình là chị.
– À ừ! – Perry tỏ ra không mấy thân thiết,đơn giản người phụ nữ này sống theo trường phái khép kín, cũng như Arrow, đềukhông ưa những người tình của Ken.
– Chỗ thân thiết tôi mới nói, thực sự tôichưa bao giờ thấy hai người tỏ ra thân mật! – Ruby cười nham hiểm nhưng cuốnhút, bày cách để Perry bị rối lòng.
– Sao? Chẳng lẽ cứ phải tỏ ra suồng sã mới làyêu? – Perry không kém lời, cô tin vào tình yêu của mình và luôn nhìn bằngnhiều khía cạnh để nói một vấn đề, do đó ít khi phạm sai lầm và nổi nóng. Giữahai người anh trai, cô quả thật ngưỡng mộ Arrow hơn là Ken, cô ghét cái tínhlăng nhăng của anh mình.
– Ồ! – Ruby biết ngụ ý của câu nói đầy đayghiến kia, nhưng vẫn phải tỏ ra niềm nở để được việc – Tôi nghi ngờ giữa hai người có kẻ thứ ba!
– Linh tinh! – Ruby nắm được điểm yếu của Perry,dẫu có mạnh mẽ, quyết đoán trong công việc, nhưng Perry rất phụ thuộc vàochuyện tình cảm. Từ ngày yêu Mes, cô chưa từng được anh đi quá giới hạn hai chữx, và càng ngày, nhất là khi chuyển về nước, anh tỏ ra quá thờ ơ, đôi khi cònlãng quên cuộc hẹn của hai người, để một quý cô cao giá phải đợi chờ.
– Tính tôi không thích lòng vòng, vậy nên sẽnói luôn: Con nhỏ mà Mes gọi nó bằng cái tên Moon đó chính là kẻ xấu xa, mộtcon rắn độc! – Đứng trên lập trường Ruby thì kết luận này không sai.
– Cô nói gì vậy, Moon và Mes là hai anh emruột, còn thân hơn cả Wine ấy chứ!!! – Perry bắt đầu mất bình tĩnh, dù gì côcũng không thích Mes dành nhiều thời gian cho bất kì ai ngoài cô kể cả người đólà em anh.
– Chị nghe đây! Tôi có đủ bằng chứng để xácđịnh nó không phải là Moon, nó chẳng khác nào con hồ ly tinh hút hết hồn của cảđám đàn ông rồi! – Ruby quyền quý, nhưng khi ghen thì không thể kiềm chế, móngtay ả sắc nhọn hằn vào lòng bàn tay.
– … – Perry suy nghĩ một lát, ở cương vịnày đối với Ruby, hai người lớn sẽ chẳng làm trò trẻ con mà ăn đơm nói đặt, côngẫm lại. Nếu là anh em thì sao đôi mắt tinh tường như cô không nhận diện ra,ít nhiều thì họ phải có một điểm chung nào đó, đằng này cô thấy trái ngược hoàntoàn. Trừ cái lúm đồng tiền, à không, không phải thế,… Perry hoang mang. Haingười ấy không có gì giống nhau hết.
– Chắc chắn Mes đã giấu chị sự thật về thânthế con hồ ly tinh đó, nó là con của hai kẻ hạ cấp và chẳng may được ngài Arrowvứt về trại mồ côi. Việc nó leo lên vị trí hiện tại quả thật may mắn, chị cóthể chấp nhận được việc cả hai người anh đứng đầu DEVILS của chị cùng với ngườichị thương yêu “dâng hiến” cho con nhỏ đó?
– Anh… – Perry chưa kịp nói lên lời thì ảRuby tiếp tục.
– Chính xác tôi hiểu chị đang nghĩ gì, chúng tacùng là phụ nữ, việc bị đâm lén từ sau lưng…
– Im đi, cô là gì của Ken mà đòi lên lớp! -Perry không cho Ruby nói nữa, đến lúc này thì dường như ả đã đạt được mục đíchvới Perry rồi.
– Một thời gian nữa người hỏi câu đó phải làtôi mới đúng! Không biết lúc đó chị sẽ trả lời thế nào nhỉ? – Ruby vẫn mangtham vọng lớn. Cô cười lớn – Quay lạicâu chuyện dang dở, tôi cam đoan chị đang nghĩ vì sao tôi lại đem cả Arrow vàochuyện này. Thuộc hạ của tôi vừa mới bắt gặp Sếp đi cùng con nhỏ đó đấy!
…
Cuộc nói chuyện tiếp tụccho đến khi nào Perry trở thành một tội đồ của tình yêu. Cô không phân biệtđược tình yêu của Mes, cho rằng anh đã đang và sẽ tiếp tục lợi dụng mình. Đó làsự sỉ nhục rất lớn đối với con người cao ngạo và càng không thể chấp nhận choArrow hay Ken qua lại với con bé mà cô đã từng cưu mang.
z
Arrow nhìn Ken một cáchthất vọng, hắn quyết định bắt đầu lại từ con số không và mặc xác Ken. Đã nhiềulần cho anh ta cơ hội dường như chẳng bao giờ Ken hiểu và chịu nhường nhịn lấymột lần, để tuột mất người con gái yêu thương thì lúc này đây, là thời điểmphải giành giật lại.
Chẳng ai ngờ hắn lại cómột sức quyến rũ tới thế, một làn hơi thở ấm áp cùng với vòng tay ôm siết chặtquấn lấy em, hắn chẳng quan tâm đến sự có mặt của Ken, Mes và sự cho phép củathân chủ. Hắn ôm thật chặt, thủ thỉ những lời nói chan chứa:
– Mẹ Renny muốn nhìn thấy em được làm việccho anh! – Hắn đã thức trắng đêm mới tìm ra một câu chuyện bịa đặt để kể – Anhđã từng được tiếp xúc với bà ấy – Xét về độ tuổi giữa Renny và Arrow thì khôngcần phải dùng giọng tôn kính đến như vậy, hắn dựng ra cốt chỉ mong những điềutốt đẹp, nhưng lại kính nể thật lòng.
– … – Câu nói nếu xuất phát từ một ngườinào khác, thì hẳn Chris sẽ không tin, nhưng từ Arrow, có đôi chút làm em xaođộng – Nói dóc!
– Mẹ em đã từng chăm sóc cho chị anh – Arrow không nói nhiều, phần lớn dùng biểu cảmcủa con mắt, chừng đó quá đủ để chiếm trọn sự quan tâm của người đối diện.
– Mẹ đã nói những gì? – Em tin, nếu nói em nhẹdạ thì không sai, vì lòng tin của em đã bao giờ đặt đúng chỗ, vậy nên khi Arrowlàm chủ được nguyện vọng thì thật dễ để khai thác. Em cất lên tiếng nói yếu ớtcủa một đứa trẻ ngu ngơ, tưởng tượng khi ấy chị hắn đã được mẹ mình ân cần biếtbao.
– Mẹ nói nhiều thứ lắm, để anh nhớ lại đã, lâulắm rồi – Arrow dùng tư cách của một người anh, một người bạn tâm tình, hắn sẵnsàng làm mọi thứ để được thấy nụ cười của em. Ngày hôm nay, hắn đã chủ động đếnnhà và yêu cầu Ken phải cho mình được gặp em, cũng là ngày đầu tiên những ngườikhác có thể nhìn thấy hắn cười tràn đầy sức sống, đôi mắt cong lại để hàng miđen gợi cảm phô diễn. Và hắn cứ nói, nói cho thỏa những điều em mong ước, vìngoài những lời lẽ này ra, không còn thứ gì làm em để tâm.
Arrow hiểu vì sao emkhông muốn nhận tủy, hắn biết rằng em sợ việc hy sinh của Mes là vô nghĩa vàcàng đẩy nhanh ngày mình vĩnh biệt thế giới. Thứ nhất, việc hiến tủy sẽ mất đicủa Mes mấy trăm ml dịch não, sẽ khiến phần xương sống và xương chậu của anhgặp đôi chút ảnh hưởng. Thứ hai, một cơ thể vốn quá yếu mềm lại phải phá hủyhoàn toàn tủy sống, giết tất cả tế bào ung thư và chờ đợi việc tiếp nhận tủyđược ghép vào, nếu giai đoạn này thành công, tủy mới không chứa tế bào ung thưsẽ sinh sôi trong cơ thể em, và chuyển nhóm máu của em giống với anh, tỉ lệ bịnhiễm trùng rất cao. Em sẽ mất đi kháng nguyên nên dù có kiêng khem thì các tếbào bạch cầu cũng không đủ sức chống đỡ nổi ồ ạt các ô nhiễm từ môi trườngngoài và từ chính nguồn tủy mới, ngộ nhỡ em không qua khỏi,… hắn biết em sẽnghĩ vậy, ngộ nhỡ không thể thì sự cho đi của Mes cũng là công cốc. Ừ nếu chomà người kia dù muốn tiếp nhận nhưng không thể có được thì phí phạm quá.
Arrow để em ngả trênvai, hắn thừa hiểu em tỏ ra lạnh lùng như thế vì mục đích gì, em mà tỏ ra thânthiện như trước, yêu cuộc sống như thế liệu khi Ken hay Mes ép buộc phải làmphẫu thuật, liệu em có thể từ chối không? Thất bại đồng nghĩa em sẽ mất đi tấtcả.
– Có thật là mẹ bảo thế không? – Em nghi ngờngước mắt lên nhìn Arrow, trong lòng đắn đo nhiều thứ lắm.
– Không chỉ mẹ mà còn cả cha em nữa, ông ấy đãviết một bức điện yêu cầu em phải cố gắng hết mình để được làm việc cho anh! -Arrow giả dối, hắn còn chưa từng biết Trac là ai, và cũng không bao giờ nóichuyện với Renny một từ nào. Hắn biết em là đứa con hiếu thảo.
– Mẹ em hồi ấy như thế nào? – em mở tròn mắt vàcố tìm kiếm niềm vui nơi Arrow, đối với em lúc này, hắn là một sứ giả kết nốihai thế giới âm dương.
– Mẹ em à, biết nói ra sao đây, anh không nhớ,nhưng anh biết cha em vì sao lại chọn bà ấy.
– Vì sao? – Em choi người lên để hắn đỡ mình,mường tượng qua những bức ảnh về mẹ.
– Vì đôi mắt mẹ em sáng lắm, long lanh như mặthồ trong vắt mà lại khó đoán.
– Là sao?
– Mẹ em thánh thiện! – rốt cucc Arrow cũng nóira được, hắn không chỉ nói Renny mà nói cả con gái cô. Có lẽ vì đôi mắt này màđã phải lòng em chăng, rồi ngay cả việc em cứu Yun ngay trước mặt, hắn vẫn chophép, vì em… còn hơn cả thiên thần.
Như thế ngày qua ngàyhắn trở thành người bạn mở ra muôn vàn giấc mơ ngọt ngào, em thường lặng im mỗikhi được nghe kể, nhưng từng câu chữ của hắn thì không bao giờ bỏ xót, bởi cómột gia đình của em trong đó. Dường như chỉ mỗi hắn đủ hiệu lực để khiến emngoan ngoãn, đi đâu hắn cũng cho bám theo, rồi thức đến tận khuya để trả lờitường tận những thắc mắc mà nếu người ngoài nghe sẽ nghĩ em chỉ mới năm sáutuổi. Hắn là một dòng nước lũ cuốn em lao đao, rồi lại xuất hiện như một khúcgỗ cho phép bám víu. Thời gian ở bên lúc này quả thực là hạnh phúc tột cùng,nhưng hắn cũng nhận ra tình cảm của Ken sâu đậm tới cỡ nào. Ken đứng ngồi khôngyên mỗi khi em nũng nịu hắn, rồi áp mặt vào thân hình cường tráng của mình. Cólúc lại thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt đối đầu, có phần bất lực, cũng đúngthôi, giờ cầu nối giữa em và thế giới bên ngoài chỉ là hắn.
z
Chẳng biết có phảinhường nhịn không nhưng Ken chấp nhận như thế, đã quá mệt mỏi với người trongcuộc, hắn không buông xuôi, mà đang chờ đợi. Hiểu em giận mình muôn vàn lần,hiểu em vẫn còn mong muốn được làm Moon nhiều lắm, và em cũng vẫn khát khaođược sống với mẹ Renny và bố Trac,… hiểu rằng mọi tội lỗi đều bắt nguồn từmình, Ken khổ sở với những suy nghĩ dằn vặt. Không đêm nào hắn ngủ được, chỉcần nhắm mắt lại thôi là hình ảnh em cứ dạt dào xâm chiếm khôn nguôi. Thậm chíđã cố uống rất nhiều thuốc ngủ mà những cơn u mê vẫn thầm gọi tên em, hắn yêuquá nhiều và cũng đau khổ tương xứng, tại sao em lại đày đọa hắn tới mức này,cũng như bóp nghẹt trái tim đã được bảo vệ an toàn. Vì sao em lại tồn tại trongtâm trí hắn như một lẽ thường tình và bất biến? Liệu trong em, hắn còn một nơiđể đứng?
Đèn đỏ bật sáng, saunhững nỗ lực của Arrow, cuối cùng thì em chấp thuận phẫu thuật. Hắn hứa sẽ giúpem thực hiện nguyện ước về một đứa con thành đạt của gia đình, vậy nên cần phảicó sức khỏe để sống.
Ken chẳng biết làm gìhơn khi trả một khoản tiền khủng lồ cho đám y bác sĩ, hắn nằng nặc không choArrow làm việc này, bởi lẽ ngoài ra hắn chẳng còn biết giúp em bằng cách nào.Nếu người hiến tủy mà là hắn, sẵn sàng cho em lấy hết một nửa của mình, chỉ cầncả hai cùng tồn tại.
Arrow đã dặn Ken khôngđược gây áp lực cho các giáo sư y sĩ, vậy mà hắn đâu có làm theo. Việc ghép tủyđối với các chuyên gia không khó, chỉ cần tập trung trong khoảng từ bốn đến nămtiếng dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các trang thiết bị hiện đại, đáng lẽkhông cần nói Ken cũng khắc biết ca phẫu thuật dễ dàng nhưng hắn tỏ ra quá đỗilo lắng và dùng những lời lẽ hăm dọa đến nhân thân của tất tần tật nhân viên ytế, nên họ chịu sự chi phối phần lớn sức ép nặng nề này. Mỗi tín hiệu của bệnhnhân đều phải theo dõi sát sao, ngộ nhỡ ca phẫu thuật kết thúc mà người bệnhkhông gắng sức mà qua khỏi thì cũng chết hết.
Trưởng khoa gây mê củaĐại Học Hoa Kì được đài thọ qua đây chỉ để tiêm một liều thuốc cho em, ông tacẩn thận đến mức dò kĩ lưỡng huyết mạch tránh cho em không bị đau và thuốc vừađủ lượng. Đèn bật sáng cũng là lúc em chìm dần vào giấc ngủ, coi như rơi vàotrạng thái lâm sàng. Chỉ có ý thức được sự sống, may ra cơ thể này sẽ làm lạimột cuộc đời mới, nhất định phải hạnh phúc.
F. đề nghị Ken vào phòngchờ riêng, không thể để Sếp cứ đi đi lại lại giữa hành lang phòng mổ gây rốitrật tự. Hẳn khi có một y sĩ bước ra Sếp sẽ lao tới và hỏi dồn dập đến nỗingười ta không kịp thở và sợ hết vía, vậy nên cả Sếp Arrow và tên đồng cấp Winekia, F. cũng ngoan cố không cho tiếp cận gần phòng bệnh. Thôi thì để mỗi ngườimột phòng theo dõi qua hệ thống camera.
Chỉ mới nửa tiếng màngực áo Ken đã ướt đẫm, cứ như đang trực tiếp cầm dao mổ. Mồ hôi đầm đìa và đuanhau ứa ra, đầu óc không thể minh mẫn nghĩ về thứ gì khác ngoài việc cầunguyện. Một kẻ hiểm ác, một con quỷ trong lốt người cũng có lúc lại tin tưởngvào Thượng đế, hắn quỳ xuống và lẩm nhẩm biết bao lời, mong em được may mắn,rằng cơ thể sẽ chấp nhận lượng tủy kia.
Tiếp đó, Mes được mờivào phòng bên, anh rất vui khi ngày này đến, em có biết không, việc trao tủycho em tức là một phần cơ thể của anh tồn tại trong em, vì thế anh sẽ có quyềnchăm sóc mặc dù em chẳng có gì trong anh. Như vậy dù muốn hay không thì vẫnphải coi anh là người thân tuyệt đối.
– Anh à! – Perry mang tới một vài món ăn choMes, cô muốn ở bên.
– Xin lỗi mời quý bà ra ngoài để chúng tôi thựchiện chuyên môn! – Vị giáo sư già lên tiếng. Ông đang đeo găng tay.
– Đúng đấy em, ra ngoài để anh làm việc nào!Khoảng hai, ba tiếng là anh hoạt động bình thường…
– Em đã trực tiếp làm những món ăn này -Perry giơ cặp lồng lên, cắt lời.
– Cảm ơn em nhiều lắm, nhưng anh phải dùngthực phẩm chức năng kê đơn trong mấy ngày đầu… thôi nào, để anh còn ngủ chứ!- Mes không muốn người yêu nhìn thấylượng tủy của mình bị chọc lấy ra, hẳn cô thương anh nhiều.
– Không! – Perry cương quyết, cô đứng lì ramột chỗ, cấm không ai thuyết phục. Cô ghét lời cảm ơn khách sáo của Mes, tạisao đã yêu nhau bao năm mà anh vẫn giữ khoảng cách tới thế.
– Thôi, các vị cứ làm đi! Cô ấy sẽ không làmphiền đâu! – Mes hiểu một khi đã quyết thì người phụ nữ cứng đầu như Perry dẫucó uốn lưỡi cũng không thể thay đổi.
– Các người mà làm anh ta đau thì biết tay tađấy! – Đang bắt đầu tập trung, ê kíp lại phải khựng lại. Đoàn phụ trách bênngười nhận bị đe dọa và giờ tới lượt bên này, quả là khó hiểu cho ba anh emSếp. Mes định trả lời để cho Perry yên tâm, nhưng anh lại thôi, thuốc gây têđang tiêm vào hông trái.
Anh nằm sấp và ngủ libì, các bác sĩ tiến hành việc hút dịch não. Ống tiêm ban đầu ở trạng thái chânkhông, từ từ nâng pittong lên và dịch nước màu trắng chảy vào, ít một. Mọi thaotác thực sự phải nhanh, làm lạnh dịch tủy để nó hóa đá và mang vào phòng bên.Vì cơ thể người bệnh không tốt nên thời gian bảo quản càng ngắn càng tránh đượcnhững hệ lụy miễn dịch sau này.
– Dịch tủy! Nhanh lên nào!!! – Cô phó khoa thúcgiục, ngay sau thì có một bác sĩ đem tới.
– Đây rồi! Kiểm tra lần cuối rồi cho xuất!
– Không kịp đâu! Điện não đồ đang hạ – Một bác sĩ khác nói nhanh.
– Nhưng… – Người khác lo sợ trường hợp xấunhất có thể xảy ra.
– Không nhưng nhị gì cả, khớp mã số X203 trênlọ rồi! – Chiếc lọ chứa dịch vừa lúc lấy từ Mes có một kí hiệu riêng đặc biệt,sang phòng của em thì người ta chỉ nhìn mã số thích hợp là chuẩn xác. Ai ngờđâu, Perry đã nhanh mắt nhìn thấy mã số và gửi qua mail cho Ruby, trà trộn mộtlọ tủy của nhóm người khác. Khi đem qua phòng em, một nội gián đã thực hiệnhành vi “chôm” trong tích tắc để người bác sĩ vận chuyển không nhận ra.
Vậy là một sự nhầm lẫnsắp đặt trước, các bác sĩ không có nhiều thời gian để kiểm nghiệm, lọ tủy vôtình được đưa vào ống tiêm và tiến hành truyền cho em.
– CÁC NGƯỜI MÀ TIÊM KHÔNG CẨN THẬN THÌ GIA ĐÌNHSẼ BỊ CHÔN SỐNG HẾT! – tranh thủ lúc F. không để ý, Ken lôi máy bộ đàm trongtúi ngực có kết nối với phòng bệnh. Hắn dặn dò trước một thao tác được coi làsống còn đối với bệnh nhân, nếu em ra đi, hắn còn thấy đời giá trị được sao?Câu hét của hắn ghê gớm với trọng lực cực lớn, khiến toàn thể các bác sĩ giậtbắn người dẫu họ có dày dạn kinh nhiệm. Chỉ riêng hai người bệnh vẫn li bìtrong giấc ngủ.
– Keng! – Lọ dịch tủy rơi xuống sàn.
Ken và Arrow đứng timnhìn thứ quan trọng nhất lúc này nằm dưới nền đất. Ken không kiềm chế được, hắnđánh vào bụng mình một cái đau đớn.
– Nguy rồi! Lọ dịch đã ô nhiễm! – Các bác sĩcăng mày, lọ chưa vỡ, nhưng xác suất không dùng được là rất cao, bởi lẽ nếu chovào cơ thể người kia sẽ gây ra không ít phản ứng phụ.
– Tủy thay thế!!!
– Không kịp nữa rồi, thời gian gây mê không chophép! – Ngoài Mes, còn có thêm một người da màu nữa phù hợp với em mà tổ chứcđã chuẩn bị, trong trường hợp khẩn cấp thì người này sẽ được thay thế, nhưng tếbào của Mes tương thích hơn. Nếu giờ cho người đó lên giường mổ sợ không kịp vìphải làm lại công tác sát khuẩn sau khi vệ sinh cơ thể do yêu cầu khử trùng vôcùng quan trọng. Hơn nữa người dự bị đột nhiên xuất huyết não.
– Tủy của bệnh nhân đã hút hết ra rồi! – Nguyhiểm quá, nếu chưa hút tủy của bệnh nhân còn có cơ hội tạm hoãn ca phẫu thuật,nhưng đằng này tế bào ung thư đã được thải ra ngoài.
Kẻ thuộc hạ của Ruby vừakết thúc việc thủ tiêu lọ tủy thật đề phòng trường hợp Sếp phát hiện. Dướinhiệt độ 2000°C, cấu trúc ADN bị phá hủy nên không thể kiểm nghiệm được, mọibằng chứng kết tội an toàn trong trường hư vô.
– LẤY THÊM TỦY CỦA MES ĐI! – Lần này là Wine,hắn đạp cửa mà lao vào phòng Ken dành lấy máy bộ đàm. Trong bộ quần áo xộcxệch, hắn vội vàng lôi tờ giấy viết tay của Mes ra – XEM ĐÂY, TỜ GIẤY NÀY CHỨNGMINH NGƯỜI HIẾN TỦY CHO PHÉP BÁC SĨ LẤY ĐI CƠ QUAN TRONG CƠ THỂ PHỤC VỤ CHOVIỆC CỨU BỆNH NHÂN! – Có giấy xác minh thì việc giám hộ các hành động tổn hạitới sực khỏe Mes được đảm bảo, người nhà không thể kiện cáo bệnh nhân được tủy.Tối qua Mes viết vội vài chữ nhờ Wine giữ.
– KHÔNG ĐƯỢC! ĐÃ LẤY RỒI MÀ, SAO CÓ THỂ LẤYHẾT ĐƯỢC! – Perry hét lên, cô không cho phép.
– TÔI QUYẾT ĐỊNH THAY ANH TRAI! – Wine khẳngđịnh, Mes tạm thời trao cho hắn quyền này, còn Perry trên pháp lí chẳng là gì.
– CẬU ĐIÊN À! LẤY NỮA THÌ ANH CẬU KHÔNG CHỊUNỔI ĐÂU! – Perry mất bình tĩnh. Cô bắt đầu ân hận vì những việc mình làm.
– TỦY CÓ THỂ SINH RA BÙ ĐẮP LẠI LƯỢNG ĐÃ MẤTĐỐI VỚI MES! – Wine tiếp tục đấu tranh, không có nhiều thời gian để đôi co -Nếu bệnh nhân mà chết, anh tôi sẽ…
– Tiến hành tiếp! – F. ra lệnh. Nhìn đồngnghiệp đang mơ màng giấc ngủ và hai Sếp dù rất thương yêu người con gái kiacũng không thể quyết định, F. đứng ra dàn xếp. Đối với Ken, Mes quá trungthành, không thể ủng hộ Wine, nếu chẳng may không thành, sự sống còn đe dọa tớicả cậu thanh niên đó. Khó nghĩ quá, hắn tiếp tục hành hạ bản thân, chỉ tại sựnóng nảy.
– Rõ! Chúng tôi sẽ lấy ít hơn lần một để đảmbảo an toàn cho ngài đây, Quý bà hãy yên tâm. Tuy có ảnh hưởng sức khỏe nhưngkhả năng hồi phục là khả quan.- Dừng ca phẫu thuật tại đây thì các chuyên giaphải chết, đâm lao rồi phải theo lao, họ bắt tay vào công việc và cử người tiêmthuốc mê chế ngự Perry. Ken hay những người khác lặng im, họ muốn sự việc tiếpdiễn,…
z
Một tháng sau, trời đãbắt đầu vào đông, tới ngày MOON tròn 18, đồng nghĩa sắp tới ngày giỗ của Tracvà Renny. Những làn gió se lạnh tăng cường cuốn bay lá bụi xa mãi, chẳng cònthấy nắng trên con đường. Một màu xám ảm đạm trên nền trời, lòng người trào lênnỗi nhớ nhà da diết, hay chỉ muốn tìm về tổ ấm sau một ngày làm việc, cảm xúcdâng lên nỗi buồn ngây ngất khó tả. Arrow đẩy chiếc xe lăn một vòng quanh khuânviên rộng lớn, thoáng chốc lại dừng lại để Chris được nghỉ.
– Em sắp đi lại được rồi đấy! – Hắn cười vàđộng viên. Sau những ngày chật vật với hóa chất, cơ thể em đang dần tiếp nhậntủy từ Mes, hiện giờ cần hạn chế ra ngoài và luôn có máy móc hỗ trợ đem theonhưng sắc hồng đã chuyển biến trên khuôn mặt non nớt.
– Dạ! – Em tỏ ra linh hoạt hơn, cười với hắn.
– Có người muốn gặp em! – Arrow không hiểu mìnhnghĩ gì nữa, tình yêu của hắn đi về đâu đây, chưa một lần thổ lộ, cũng chưatừng nở hoa, thế mà đã cao thượng quá rồi.
– … – em không nói gì, vì biết hắn đang nóitới ai.
– À, người đó muốn gặp Moon – Hắn muốn tránhquá khứ đau khổ của Chris. Em tham lam quá, vừa muốn làm Moon lại vừa muốn làchính mình, và mọi người đều đón nhận em như hai nửa cuộc đời.
– Nhưng… Chris không muốn gặp! – Em khôngđược khóc nhưng nước mắt đã chờ chực trong sâu thẳm. Ước gì người đó chỉ dừnglại những tội ác như Arrow… Tại sao sau bao nhiêu đớn đau thể xác, những lầnxạ trị ngất lên ngất xuống, những viên kháng sinh ảnh hưởng không ít đến trínhớ, rồi cả hệ thống thần kinh có khi bị tê liệt do việc kiểm tra sức khỏe củanhân viên y tế mà những hận thù ấy vẫn không nguôi ngoai? Nếu như em là cảnhsát viên và người đó là kẻ phạm tội thì tình yêu vẫn còn nơi dừng chân, hay nhưhắn vẫn là một ông trùm còn em là một con người bình thường, tình yêu sẽ vượtqua rào cản, nhưng mãi mãi hắn là một tên tử tù không thể tha thứ.
Em hận nhiều hơn hay làyêu? Có thật chỉ mỗi hận thù đè bẹp nỗi đau tinh thần, hay còn tồn tại một giátrị vô hình nào nữa hả em? Mắt buồn rười rượi, mái tóc dài ngày nào đã cắt ngắnthành đầu nấm. Ngày ấy có một người vẫn hay vuốt làn tóc mây, rồi tỏ vẻ tóc emkhông có hương thơm mà vẫn cứ ôm vào lòng âu yếm, cũng người ấy nắn cho cáchđánh máy bằng mười ngón tay, cốc đầu mỗi khi không làm theo, rồi lại kéo em rakhỏi những giấc mơ kinh hoàng. Người ấy vì em mà thích ăn trứng, muốn em chọnáo cho mà giả bộ mắng mỏ, muốn em làm việc nhà để dựng xây tổ ấm. Người ấy đãnói muốn em là mẹ của những đứa trẻ mà người ấy là bố, rồi hứa hẹn sẽ cho emchăm sóc chúng theo ý mình, để gửi cuộc đời mình vào một định mệnh khác mà emđược quyền định đoạt.
Arrow nhường cho Wineđẩy chiếc xe lăn, rồi hắn đi mất. Em biết phía đằng xa kia có một người mongmỏi được gặp biết nhường nào, và mỗi khi nghe nhắc đến Chris, Arrow đều gọiWine đến để thay thế cho người khách ấy. Giả vờ người khách muốn gặp là anhtrai Moon đây.
Ngồi bên Wine, em giơđôi bàn tay gân guốc lên chạm vào từng nét mặt, em thích thú nhìn hắn, đây làngười đã truyền tình thương mến mà em mong muốn. Wine là người thay thế? Hắnthay thế Mes để làm anh trai, rồi lại thay thế người đó đến tìm em… Giá màkhi ấy em cứ mãi giả tưởng chỉ có một người anh này thôi, chắc đã chẳng biếthận con người kia.
Arrow bước tới cuối dãyhành lang, hắn chậm lại khi qua cái cột trụ lớn, nhìn vào đó rồi lại bước đi,đôi mắt đượm buồn. Hắn không biết tại sao anh ta lại tiều tụy đến thế, lớp vỏbọc bên ngoài không thể che đậy tâm hồn héo khô. Mỗi lần ẩn dưới bức tường đểdõi theo em, hẳn anh ta luôn cố tỏ ra hoàn mĩ nhất, mái tóc đen cố gắng chảigọn, cẩn thận cạo sạch từng vùng râu quai nón, chiếc áo sơ mi cài lịch sự tấtcả các cúc, thậm chí anh ta còn không dùng sản phẩm nước hoa quen thuộc vì sợem dị ứng,… cốt chỉ để ánh mắt vô tình kia chạm tới. Bao nhiêu lần hỏi em cóngười muốn gặp, hắn nhìn thấy trong mắt anh ta ánh lên những tia hy vọng lấplánh, một màu đen tỏa sáng chứ không tối sầm lại như khi Wine xuất hiện thaycho. Chính xác lúc này đôi mắt ấy tựa hồ như lỗ đen, ánh sáng không thể lọtqua, cũng chẳng còn khái niện không gian, thời gian nữa.
Anh ta ngượng ngùng nhìnhắn rồi đi vào bóng tối, biết anh ta “thèm thuồng” cảm giác được như hắn biếtbao, thèm được là bàn tay hắn dù chỉ một lần để được vuốt lên mái tóc em, haydảo bước bên em trong buổi chiều tà… dường như chỉ cần được bên em một giâyphút ngắn ngủi thôi, Ken sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ. Không phải thương hại, nhưngArrow rất muốn giúp, hắn thừa hiểu tâm trạng của em, em cũng muốn được ngắmnhìn Ken lắm chứ, đôi mắt kia cũng đang kiếm tìm ánh mắt đen của Ken, chẳngqua, nếu đặt mình vào em hắn cũng sẽ từ chối như thế này thôi.
Vì sao hắn yêu em mà lạimuốn giúp người khác có được người mình yêu?
Câu hỏi này cũng khógiải đáp như tại sao Mes dù yếu đi nhiều bởi hai lần lấy tủy vẫn vui mừng trướcsự bình phục của em và còn sẵn sàng cho nhiều hơn thế nữa.
Tình yêu của hắn, Ken vàMes dành cho em là khác nhau. Không thể so sánh giữa mình và Ken ai yêu emnhiều hơn đâu, nhưng hắn có thể khẳng định là câu trả lời không bao giờ kém.Mes yêu em như một người em gái, có lẽ là thương nhiều hơn, còn Ken, tình yêucủa anh ta là phải sở hữu, phải nắm bắt và giữ mãi bên mình. Đối với Arrow, yêukhông phải sợi xiềng xích ràng buộc, yêu là sự giải thoát cho cuộc sống bòngbong rối loạn. Hắn tìm đến tình yêu để làm dịu đi những sóng gió ở cái mác conrobo cao cấp hạng hai này, yêu và không cần nhận lại, Arrow chợt nghĩ ra…
… thì ra… Mes tìmtới em để rửa trôi những vẩn đục của một con ác quỷ, nhờ em khử trùng bàn taymáu…
… thì ra… hắn cũng cònmột chút lương tâm… thì ra tất cả những con quỷ ở đây đều có trái tim… và đãthể hiện những nỗ lực của mình nơi em – sứ giả của Thượng đế.
Đã có quá nhiều tội lỗi,nên những người đàn ông này mới tìm đến một số phận cơ cực cầu mong được vơibớt dã tâm.
z
Ruby vẫn không từ bỏ, côta lại năn nỉ Perry. Nghe theo cô ả, kế hoạch lần trước tại Sếp đe dọa đột ngộtlàm đội ngũ y bác sĩ giật mình, hoàn toàn ngoài ý muốn. Perry đau xót trước sựhy sinh của Mes, giờ đây anh đâu còn thể hiện tài bắn súng cự li xa được nữa,hơn nữa tháng tới tiếp tục lại phải làm phẫu thuật cho người kia để cân bằnglượng tủy mà anh đã cho. Kể mà lần ấy không có chuyện gì chắc Chris đã nhanhchóng phục hồi và Mes cũng không đến nỗi lo lắng thêm.
-Chị chưa hiểu ra vấn đềsao? – Ruby cao giọng – Nếu như Mes giải thích với chị chỉ coi con nhỏ đó nhưngười em thì việc gì phải giấu giếm việc nhượng cho Wine quyền quyết định thểxác mình, anh ta chẳng coi chị là gì cả. Chị nhìn xem, giờ anh ta mỗi khi thứcdậy, mở mồm ra đều hỏi han con nhỏ đó thế nào, nó có khó chịu ở chỗ nào không,hay mệt mỏi ra sao, có bao giờ hỏi chị lấy một câu quan tâm dù đã dành ra cảđêm chăm sóc? – Ruby để ý từng nét giận dữ trong đôi mắt Perry rồi tăng thêmmức độ – Tôi đã từng làm việc với Mes, một con người đầy tham vọng và sẵn sànglươn lẹo để thăng tiến, không đời nào lại hy sinh vô mục đích vì con nhỏ đó.
-Cô đang nghĩ gì chứ? -Perry nóng lòng muốn Ruby phải phân tích kĩ càng hơn, Sếp luôn chọn người cầutiến và bất chấp mọi thủ đoạn để thu được kết quả có lợi cho DEVILS chứng tỏMes phải là mẫu người đúng y như Ruby nói. Anh cứu cô gái đó để được lợi íchgì?
-Vì anh ta yêu nó! -Ruby bặm môi – Chị hiểu chứ, chỉ có tình yêu mới làm con người ta hy sinh nhiềunhư thế, thử hỏi xem ngoài những món đồ hàng hiệu ra, anh ta còn cho chị thứ gìkhác không?
-Không tin! Tôi sẽ đihỏi – Perry nóng mặt, có cảm giác như dưới chân là một đống lửa ngun ngút khóchịu không tả. Cô không muốn tưởng tượng thêm gì nữa.
-Người sáng suốt như chịcũng có lúc hồ đồ quá! Chị nghĩ đến hỏi trực tiếp thì anh ta sẽ nói ra ư? -Ruby chen ngang – Có đời nào ăn vụng quên chùi mép, làm điều xấu xa lại khainhận ra không. Việc anh ta yêu con nhỏ đó không xấu, nhưng việc lừa dối một phụnữ đầy tự trọng có chấp nhận được không? Không đời nào chị nhận được câu trảlời thỏa đáng.
-Nhưng… tôi biết phảilàm sao bây giờ? – Perry run run, cô muốn có một điểm tựa, nhưng Ruby khôngphải bức đệm tốt.
-Còn sao nữa! Chị mấtngười ta rồi! – Ruby thẳng thừng – Chị có níu kéo thế nào chăng nữa cũng chẳngcòn gì đâu!
-Cô… tôi không muốn thế!- Nào ngờ thật dễ đối với cô ả để khiến Perry phải khóc.
-Ở đây ai cũng biết anhta yêu chị chỉ để lợi dụng, để giành giật con nhỏ đó với Sếp! – Nhịp tim củaRuby cũng không ngừng mãnh liệt, ả cũng mang một tâm trạng ghen tuông cực điểm- “KHÔNG ĐƯỢC THÌ ĐẠP ĐỔ”, câu nói này luôn là phương châm của tôi! – Đôi mắtphái nữ gầm lên một màu uất hận và những quỷ kể khó lường.
-… nhưng anh ấy đâu cònyêu tôi! – Perry ngờ nghệch chấp nhận sự sắp xếp trong câu phán xét của kẻ chủmưu.
-Nếu con nhỏ đó biến mấtkhỏi thế gian này, nếu nó không tồn tại… tôi sẽ mang Mes đến với chị như chưacó chuyện gì xảy ra!
z
Yun, Luci và những ngườibạn đang cố gắng tập luyện, họ sắp sửa làm một đợt tấn công DEVILS. Mọi nỗ lựctrong bao nhiêu năm qua nay sẽ đổ dồn vào trận vây bắt quyết liệt này, đi và khôngtrở về, dẫu biết là thế những họ vẫn sẵn sàng lao mình vào bóng tối. Cần phảicó một ngọn nến đủ sáng để thắp lên giữa trời đông mịt mù.
Cơ quan đầu não củaDEVILS đang có dấu hiệu mâu thuẫn. Arrow vẫn điều chỉnh được hoạt động trongphạm vi khu vực mình quản lí, khối lượng công việc ở DEVILS.5 hiện đang quátải. Ken hầu như không thể tập trung, trước kia thường giải quyết số lượng lớnvấn đề trong một khoảng thời gian nhất định, vậy mà một công việc vừa tầm hắnlại đang phải chia nhỏ lúc này. Arrow không thể đảm nhận hết được, thái độ quáthời ơ của Perry và Ken gây không ít khó khăn. Nếu còn hỗ trợ cùng Mes vẫntriển khai được, nay khi làm việc với F. không thể ăn nhập hoàn toàn. Tập đoànhoạt động phồn thịnh, nhưng liệu để lộ ra sơ hở của bộ máy cấp cao thì rất nguyhiểm. Tuy vậy nhưng qua hơn trăm năm thành lập, DEVILS luôn trú trọng xây dựnghệ thống anh ninh, cơ sở máy móc an toàn túc trực, hệ điều hành bảo mật của Kenvà Arrow ở mức tuyệt đối.
Công việc của Sếp lớndưới sự tiếp nhận của những nhân viên trung thành tiến triển, họ phải làm gấpđôi ngày thường và Ken chỉ đủ sức để đồng thuận hay hủy bỏ bản kế hoạch do hộiđồng đề ra. Với hắn những ngày này chẳng khác địa ngục, làm việc vô mục đích,lệ thuộc vào những kỉ niệm đã qua để sống, mường tượng có một người con gái vẫnđang chờ đợi ở nhà. Đôi lần mặc kệ những tội lỗi, muốn lao đến bên em và ômthật chặt cho thỏa những mong ước từ tận đáy lòng nhưng không, mỗi khi đôi chânđi trên con đường quen thuộc, hắn lại không thể bước tiếp. Khuôn mặt em làm hắnsợ hãi, hình bóng em làm hắn u mê. Tại sao em yêu anh trai như thế, Mes cũngyêu người em mình mãnh liệt, mà hắn lại có thể táng tận lương tâm sát hại chínhmáu mủ của mình. Ôi, hối hận thì được gì đây khi đã mất đi một người em. Nếu nócòn sống, hắn đã có thể bắt chước Mes chăm sóc cho em mình, nó cũng sẽ đáp lạitình cảm như em, nó sẽ cười, nói, nhảy lên tấm lưng này để hắn chiều chuộng. Vàsẽ chẳng có lỗi với đôi vợ chồng trẻ kia…
z
Em ái ngại nhìn Mes, anhcười rõ tươi, để lộ cái lúm đồng tiền duyên dáng.
-Chào anh…ạ! – Câu nóiậm ờ đầy cảm tạ. Mọi người đều đã giấu em việc lấy tủy quá liều lượng, nhưngPerry nói thẳng ra luôn. Điều này làm em áy náy mãi, nếu là ruột thịt của anhthì không sao, nhưng đằng này khó nghĩ quá.
-Ơ kìa! Nhìn thấy anh màmặt mày ủ rũ như thế coi được à? – Mes cố tỏ ra chưa hề có sự chia cắt tình anhem, anh thể hiện mình là một người trưởng thành, không chấp vặt những giận dỗicủa cô em bé bỏng.
-Em ấy cứ bắt em phải đinhanh để đến gặp anh đấy! – Wine thêm vào, đây thực sự gọi là gia đình.
-Không phải! – Mặt emphúng phíu.
-Thật thế à? Vậy thìkhông tiếp khách nữa! – Mes giả vờ mệt rồi lại nằm xuống, nhìn anh trong bộ đồbệnh nhân ốm yếu mà tồi tội. Có lẽ ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của em mà banmột thiên thần kiêm ác quỷ đến bên.
-Cảm… ơn anh! – Em nóilí nhí, mắt không thể hướng lên, môi mím chặt và ngừng thở.
-Ơn huệ gì hả! – Mesnhào ra khỏi giường và ngồi xuống bên em, anh vội vàng đưa tay lau những giọtnước mắt ồ ạt từ khóe mi. Mắt em lại đỏ ngàu, những dây thần kinh hiện rõ màuđỏ trong lồng tử, anh đang dỗ dành người em mình, bàn tay lành lạnh áp lên máem mà sao ấm tới thế, ngỡ như họ là hai giọt nước chảy cùng nguồn. Và em vươnngười ôm chầm lấy cổ anh, dây truyền nước bị kéo theo cũng không làm dừng cảmxúc mãnh liệt này lại. Em gào lên rằng mình rất muốn được anh chăm sóc, rấtmuốn nhận tình thương từ anh…
Ở bên ngoài, Perry đãnhìn thấy hết, cô giận dữ khi Mes để em ôm như thế và lại còn đỡ lấy, vỗ về.Perry chưa từng nhận được ánh mắt dịu hiền đó, ánh mắt anh sao dễ thở và giàutình thương đến thế…
Có một điều, chẳng baogiờ cô biết, anh thương hại Chris. Có nhiều thứ đã được đẩy đến kịch điểm.
z
Ngày hôm nay Chris đã cóthể tự đi trên đôi chân mình, em không muốn mãi phải bó buộc ở chiếc xe lăn cầnngười đẩy đi giúp. Các bác sĩ đồng thuận cho em di chuyển quãng ngắn để vậnđộng, kích thích tuần hoàn, thú đẩy quá trình trao đổi oxi trong tế bào, tớiđây họ sẽ thực hiện thêm một ca mổ cuối cùng, tuy nhiên việc kiếm thêm tế bàosống từ Mes quả thật hơi khó, anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cứ để em hoạtđộng bình thường, tư tưởng được thoải mái thì cơ chế tự hồi sẽ càng tiến triển.
Bao nhiêu khó khăn giannan qua, đến giờ em phải tập đi lại ở cái tuổi trưởng thành. Mes ở bên cho emvịn vai và cổ vũ. Hồi nhỏ ấy, k
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!