Ngược Gió - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
497


Ngược Gió


Phần 14


Nó về đến nhà nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều, nó mệt mỏi vô cùng. Nó gọi điện báo ốm cho phụ huynh xin nghỉ dạy. Nó sẽ dạy bù vào buổi khác. Đầu óc nó cứ ong ong, đau như búa bổ vì khóc nhiều. Nó ra chợ mua một vài thứ để làm bữa tối. Nó cần lấy lại tinh thần và phải giữ gìn sức khỏe. Nó nghĩ, anh sẽ phải hối hận khi đã đối xử với nó như vậy. Nó cần phải đứng lên mạnh mẽ. Nếu sau này có gặp anh sẽ phải hối tiếc cho mà xem. Nghĩ vậy làm nó bớt đau khổ hơn.
Mấy ngày sau, nó đã trở lại bình thường. Mặc dù mỗi khi nhớ về anh thì thấy đau nhói trong tim. Nó nghĩ đến bài thơ của Xuân Diệu: “Yêu là chết ở trong lòng một ít”. Quả đúng là như vậy. Nó cứ như chết đi để sống lại. Nó không bị bệnh tim vậy mà khi nghe đến việc anh đang có vợ và có hai con, nó cứ như chết đi vậy. Tim như ngừng đập, toàn thân chết đứng như Từ Hải. Nó đã cảnh giác cố gắng né tránh rồi mà sao vẫn rơi vào trạng thái đó. Đời đúng là éo le mà. Chẳng biết kiếp trước nó có nợ ân tình gì với ai không, kiếp này cứ đi trả nợ suốt vậy. Cứ sống chân tình với họ rồi họ lại gieo rắc tình cảm và cuối cùng lại đau khổ. Nó cứ lặng lẽ đi dạy, tự ôn thi cao học. Và cuối cùng ngày thi cũng đến. Nó làm bài không tốt lắm nhưng vẫn đỗ. Nó thi hai trường, cả hai trường đều đỗ. Tuy điểm không cao nhưng đủ để vào đúng nguyện vọng. Ngày nhận được tin báo trường thứ nhất (là học viện kỹ thuật quân sự, chuyên ngành vật lý hạt nhân) đỗ nhưng chưa phải trường nó thích. Nó chờ kết quả trường thứ 2 (trường đại học sư phạm, chuyên ngành vật lý hạt nhân) mãi chẳng thấy báo kết quả. Nó đã đi nhập học trường thứ nhất. Học được một tuần, vào môi trường này toàn sĩ quan quân đội. Cả lớp 80 học viên nhưng chỉ có 3 cô gái, 1 cô có chồng, còn hai cô chưa chồng là nó và 1 bạn nữa kém nó một tuổi. Nó được các sĩ quan rất quan tâm, đa số là các sĩ quan trẻ tuổi, tài cao. Chỉ có vài sĩ quan chững chạc tuổi gần như anh già thôi. Mọi người cứ thay nhau làm mối, giới thiệu cho nó. Học thì cũng vui thật. Có người còn đưa đón nó về cơ. Rồi rất hay rủ nhau đi liên hoan và nhậu. Có một chú tầm tuổi ngoài 40 nói với nó là cứ học ở đây, sau này chú ấy xin cho làm trong quân đội luôn, làm ở viện nghiên cứu vật lý hạt nhân. Chú ấy là trưởng phòng, chú đang cần người, thích nhận một cô sỹ quan để cho phòng có tí âm dương hòa hợp. Chứ phòng chú toàn đàn ông, chán chết. Mọi người cứ cười trêu nó suốt.
Khi học ở học viện kỹ thuật quân sự được 1 tuần thì có giấy báo trường ĐHSP Hà Nội, nó cũng đỗ rồi. Nó suy nghĩ suốt nên có rút hồ sơ hay không nhưng mà cuối cúng nó vẫn thích học sư phạm hơn. Khi nó rút hồ sơ, ai nấy đều tiếc nuối, đặc biệt mấy anh sĩ quan hay quan tâm đến nó và hay đưa đón đi học thì cứ ngẩn ra, buồn buồn. Giữ hồ sơ của nó không cho rút. Nó lên gặp mấy anh trưởng phòng sau đại học, họ cũng khuyên cô nên suy nghĩ lại. Nhưng nó đã quyết rồi, nó vẫn muốn rút hồ sơ để nhập học bên sư phạm. Cả lớp bùi ngùi chia tay nó và có một bữa liên hoan vui lắm. Tuy học thời gian ngắn nhưng quân đội đúng là tình cảm thật. Họ quan tâm đến nó y như một công chúa được cưng chiều vậy. Nó cũng nhớ các anh, nhớ lớp lắm, nó hứa sẽ đến thăm các anh thường xuyên.
Về phần anh, sau khi chia tay nó vào Sài Gòn, anh cũng hẫng hụt lắm. Cố dùng công việc để quên nhưng quả thật, cứ mỗi khi đi ngủ, nằm lên giường là hình bóng của cô giáo nhỏ lại hiện lên như rất gần nhưng lại rất xa. Cái bòng dáng nhỏ bé và kiên cường, dứt khoát của cô cứ lượn qua lượn lại trước mắt anh. Anh không chịu được vì nhớ cô. Anh cứ nhấc máy nhắn tin định hỏi cô ổn không thì anh lại xóa đi. Lúc đó là tháng 7, khi anh nghe tin tức thời sự thấy nói Hà Nội đang có dịch cúm H5N1, anh lo lắng bồn chồn. Anh nhấc máy lên gọi cho cô nhưng không nghe máy, anh hồi hộp chờ đợi. Không thấy cô gọi lại, Anh đành nhắn tin:
Chào em, em có khỏe không? Hà Nội vào đang là mùa hạ rồi phải không? Em đã thi cao học xong chưa?
Đến đêm, anh mới thấy cô trả lời tin nhắn:
Chào anh, em khỏe, Hà Nội đang là mùa chói chang nhất trong năm. Em đã thi rồi, biết kết quả 1 trường rồi, đã đỗ nhưng kết quả không cao lắm.
Em thi những trường nào?
Em thi học viện kỹ thuật quân sự và sư phạm. Em đỗ học viện quân sự rồi, đang chờ nốt kết quả trường sư phạm.
Vậy à, chúc mừng em. Anh tin em đỗ cả hai. Anh thấy ngoài đó có đang có dịch cúm H5N1, em giữ gìn sức khỏe nhé! Đã 4 tháng xa em, xa Hà Nội rồi. Anh rất nhớ Hà Nội.
Nó đọc đến đây mà rơi nước mắt. Có lẽ anh cũng kiềm chế lắm, nó cũng cảm nhận được điều đó. Anh nói nhớ Hà Nội tức là nhớ nó phải không? Nó cầm điện thoại lên và gọi, anh không nghe mà tắt máy đi. Mấy giây sau, anh gọi lại. Nó tưởng anh không muốn nghe máy của nó hóa ra anh sợ nó tốn tiền nên gọi lại. Nó hồi hộp và cố gắng nuốt cảm xúc vào trong để bình tĩnh trả lời:
Alo, em nghe đây!
Im lặng một lát, nó mới thấy bên kia nói giọng trầm đục:
Em à, anh đây.
Dạ vâng, anh khỏe không ạ?
Anh ổn. Em ổn không?
Dạ em vẫn ổn. Công việc của anh thế nào?
Cũng bình thường. Môi trường mới nên anh chưa quen. Anh chỉ nhớ Hà Nội thôi. Em nói gì đi!
Dạ, em…. Nó thấy nghẹn trong cổ, không thể nói tiếp.
Em à, anh nhớ giọng nói của em, anh muốn nghe em nói nhiều hơn.
Alo, em … em sao thế?
Dạ, em không sao ạ. Em lại khóc à?
Dạ không, em …
Sao giọng em như ốm thế? Alo….
Huhu, em… rất nhớ anh!
Nó không kìm được và khóc òa lên. Nó cúp máy, không thể nghe thêm nữa. Anh gọi lại mà nó không nghe máy nữa. Anh lại đành nhắn tin:
Cảm ơn em nhiều. Vì em anh sẽ cố gắng, anh sẽ ra Hà Nội sớm. Mạnh mẽ lên em nhé! Nhớ giữ gìn sức khỏe! Sài Gòn luôn nhớ Hà Nội.
Nó đọc xong cũng không dám nhắn lại. Nó tưởng nó đã quên anh, nhưng chỉ cần nghe giọng của anh là nó lại muốn khóc. Hóa ra bấy lâu nay nó không muồn nghĩ đến, chứ một khi nghĩ đến trái tim nó vẫn cứ thổn thức như vừa hôm qua. Hóa ra anh vẫn luôn ở trong tim nó, chỉ có điều nó cứ tỏ ra mạnh mẽ để rồi chỉ cần có sự tác động là mọi việc lại ùa về, không cưỡng lại được.
Anh nhắn tin xong chờ đợi không thấy cô trả lời. Anh lặng lẽ nhìn ra xa phía chân trời. Sao lại khổ thế cơ chứ. Có phải anh đã sai rồi không? Những quyết định của anh làm gì cũng sai không? Nếu không gặp em, có lẽ sẽ không làm em đau khổ như thế này. Lòng anh cứ đau đáu. Anh chỉ muốn bay luôn ra Hà Nội để ôm cô vào lòng thôi. Mặc kệ miệng đời, mặc kệ người ta nói gì thì nói. Nhưng cuối cùng anh lại phải nuốt lại mọi cảm xúc. Anh quay quắt vì nhớ cô, day dứt vì thấy cô khóc. Anh muốn quan tâm nhưng lại không dám. Anh sợ. Anh có phải là thằng hèn không? Nhưng anh không còn gì cả, anh chẳng xứng đáng được cô yêu. Cũng chẳng xứng đáng khi bên cạnh cô.
Công việc của anh ở trong này cũng đi vào ổn định. Mới đầu rất khó khăn vì phong cách người Bắc và Nam khác nhau, văn hóa cũng khác nhau. Trong đó anh cũng không có người thân. Vì vậy anh cảm thấy rất cô độc. Đều đều anh vẫn gọi về nhà thăm bố mẹ, thăm con hàng ngày. Đứa lớn nhà anh không ổn lắm. Anh cũng lo mà chẳng biết làm sao. Anh vừa xin với thầy 2 tuần nữa ra Hà Nội học cuốn chiếu nốt 2 môn và làm tiểu luận hết môn. Lúc đó, anh cũng muốn thăm cô, về thăm ông bà và con. Anh xin phép công ty đi công tác ngoài Bắc 2 tuần đó để thu xếp mọi việc. Công việc vì dồn ép nên ngập đầu. Vậy mà chỉ cần hở ra là anh lại nhớ đến cô. Quả thật, cô đã chiếm vị trí rất quan trọng trong anh.
Cũng đến ngày anh bước chân ra Hà Nội. Anh vào gặp thầy xong và đi ra chỗ cô trọ, anh không gọi điện cho cô, anh sợ không dám đối diện, anh chỉ nhìn đến căn phòng trọ có giàn hoa giấy trước cửa, hình như cô đi vắng rồi. Anh vào gặp chủ nhà và gửi cho cô một món quà. Chủ nhà hỏi anh là ai, anh chỉ bảo là một người bạn của cô. Đi công tác qua ghé thăm nhưng anh bận nên phải đi không chờ cô được. Cô chú chủ nhà gật đầu và cảm ơn anh. Anh tranh thủ bắt xe về quê luôn.
Nó đi dạy về đã là 7h30 tối. Nó vừa vào nhà cô chủ nhà đã đưa cho nó một hộp quà nói có người gửi. Nó hồi hộp không biết ai tặng quà và dịp gì, nó mỏ ra bên trong đó là một cái cặp sách bằng da, 1 hộp bút. Không ghi gì cả. Nó lờ mờ đoán được. Nó chạy xuống hỏi cô chủ nhà xem người đó dáng dấp như thế nào. Nghe cô chú tả thì đúng là anh rồi. Nó lập cập bấm máy, chẳng lẽ anh ra Hà Nội ư, nó sốt ruột thấy điện thoại đổ chuông mà không ai nhấc máy. Hết chuông nó định bấm lại thì có người gọi lại, là anh:
Alo, em nghe đây! Anh gửi quà cho em phải không? Sao anh không gọi cho em? Anh đang ở đâu?
Từ từ nào, hỏi dồn thế anh biết trả lời câu nào trước?
Vậy anh đang ở đâu rồi?
Anh đang trên xe về quê rồi.
Hu hu, anh tệ thế, sao anh không gọi cho em? Sao anh không muốn gặp em à? huhu!
Hà, đừng khóc, anh là đang trốn em. Anh sợ, anh không đủ can đảm gặp em. Nếu gặp em, anh lại có lỗi với em, anh không dứt ra được. Xin lỗi em nhé! Đừng nhớ đến anh nữa!
Anh nói thế mà nghe được à? Vậy sao anh lại tặng quà cho em?
Anh là anh … anh trai của em, hãy cho phép anh quan tâm em như thế được không? Chúc mừng em đã đỗ cao học. Chúc em luôn hạnh phúc!
Anh…. huhu!
Chưa kịp nói hết câu, anh đã ngắt máy. Anh không đủ can đảm để nghe tiếp cô ấy sẽ khóc. Anh cứ thấy nghẹn tắc ở cổ. Sống mũi cứ cay xè. Sao cô lại làm anh cứ muốn rơi nước mắt. Muốn quên cũng không được.
Nó cứ như điên lên khi anh cứ chạy trốn nó. Nó ngồi ôm gối khóc. Nó ghét anh. Anh là thằng hèn.
Một tiếng sau, có chuông điện thoại cố định reo lên, nó nhấc máy:
Alo, ai đấy ạ?
….(im lặng)
Alo, alo… xin lỗi ai ở đầu dây đấy ạ?
….(im lặng)
Alo, … anh phải không?
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN