Ngược Gió - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
465


Ngược Gió


Phần 15


Tác giả: Thảo Phương

Alo, … anh phải không?
Không có ai trả lời và đầu dây bên kia vẫn không cúp máy. Nó alo mãi mà bên kia vẫn im lặng. Mấy phút sau thì nó cúp máy. Nó đoán chắc chắn là anh. Nhưng anh không muốn thừa nhận nên cứ im lặng thế thôi. Chắc muốn kiểm tra xem nó có ở nhà hay không, có đang khóc không đấy. Nó nghĩ vậy mà lại ứa nước mắt. Sao nó lại khổ thế này. Anh cũng khổ tâm lắm phải không? Biết làm sao được bây giờ.
Còn anh sau khi nghe tiếng cô alo, anh không dám trả lời. Cô đoán được là anh rồi nhưng anh không dám thừa nhận. Vậy là cô ấy đêm nào cũng ở một mình khóc ư? Anh thấy xót xa và đau lòng nữa. Nhưng số phận vậy rồi. Anh cũng phải chấp nhận và nhất định không thể dây dưa để làm cô khổ. Anh quyết tâm không gặp. Để cho cô nhanh quên anh. Nhưng nghĩ thì vậy thôi chứ nếu cô quên anh nhanh thì anh cũng thấy đau nhói ở tim. Hóa ra là yêu mà không đến được với nhau nó đau đớn thế này đây.
Anh ngủ thiếp đi trên xe, cuối cùng rồi thì anh cũng về đến nhà. Anh vào thăm bố mẹ đầu tiên, và thăm con gái lớn đang ở với ông bà nội. Bây giờ có chú út chưa có vợ cũng ở cùng với ông bà nên anh yên tâm hẳn. Chú ấy có rất nhiều cái làm anh không vui nhưng riêng khoản chăm ông thì rất chu đáo. Còn cẩn thận hơn cả anh. Thấy ông ổn thì bà cũng khỏe ra. Bố mẹ anh nói là già nhưng tình cảm với nhau lắm. Bố hơn mẹ anh 10 tuổi nên rất cưng chiều mẹ anh. Bây giờ bị như vậy nhưng rất cố gắng vì sợ vợ lo lắng, buồn khổ. Anh nhìn vậy mà thấy vui. Giá như anh cũng được người vợ hiểu mình thì chắc là anh cũng sẽ chiều vợ lắm đấy. Chỉ vì anh và vợ không hợp nhau và có quá nhiều mâu thuẫn chất chồng dẫn đến bế tắc. Anh không phải là người lăng nhăng. Trái lại anh còn lạnh lùng và cổ hủ nữa cơ. Thôi thì kiếp trước chắc là mình nợ vợ quá nhiều nên kiếp này bị đày đọa phải chịu. Nghĩ thế nên anh cứ lặng lẽ nhẫn nhịn. Tuy nhiên, con gái anh đang cái tuổi dở hơi, nó cá tính, khó bảo và ngang tàng. Quan điểm thì chẳng giống ai. Anh mới về nên có hỏi han và động viên con gái. Anh cũng trò chuyện với con nhưng mà anh thấy nó ăn chơi trác táng mà anh phát bực. Mẹ thì chẳng để ý cứ chiều chuộng con và vất cho nó một cục tiền muốn làm gì thì làm. Trời đất, anh dạy con một đằng, vợ lại dạy một nẻo. Vì vậy nên con anh mới sống buông thả như này. Cứ cần tiền là chạy đến mẹ, mẹ dung túng. Anh không nói chuyện được với vợ và không thống nhất được. Nhiều lúc to tiếng chỉ vì cách dạy con. Vì vậy con anh càng ngày càng hư hỏng rồi. Anh siết chặt quân luật mà chẳng ăn thua. Đau hết cả đầu. Anh buồn lắm. Cứ thế lại nghĩ đến cô giáo nhỏ, cô ấy tâm lý thế chắc là làm mẹ sẽ tốt lắm đấy. Anh thở dài nuối tiếc.
Khi anh về nói chuyện với con gái lớn thì có vẻ nó cũng nghe lời hơn. Hoặc là nó không muốn anh bận tâm nên tỏ ra như vậy. Nó láu cá hơn anh tưởng nhiều. Còn bé thứ 2, nó rất đáng yêu và quấn anh. Nhìn thấy anh về là sà vào ôm lấy cổ hôn lấy hôn để. Thế là anh cũng thấy nhẹ lòng và ấm áp rồi. Vợ anh thấy con bé thứ 2 quấn bố thì khó chịu ra mặt. Có hôm vô cớ mắng nó làm con bé cứ khóc thút thít. Vợ anh cứ tiêm nhiễm vào đầu con trẻ những tội danh mà anh không có để bọn trẻ nó ghét anh. Nhưng trẻ con thì nhạy cảm, ai yêu nó là nó biết nên dù mẹ có cấm cản nó yêu anh thì nó vẫn cứ yêu thế. Anh và vợ không sống cùng bố mẹ nhưng cũng ở gần, chỉ cách một cái sân rộng. Anh không muốn vợ và bố mẹ anh to tiếng với nhau. Anh muốn mọi người quây quần với nhau để đỡ đần nhau khi cần thiết nhưng chú út cũng chẳng ưa gì vợ anh nên nó cũng chẳng quan tâm. Càng tránh đụng chạm càng tốt. Nhìn chung vợ anh chẳng được lòng ai trong nhà anh. Cô ấy gây hấn với tất cả mọi người. Vì vậy, chẳng ai thích ở cùng vợ anh. Ông bà thương anh mà không dám bênh con trai mình. Thôi thì chuyện riêng của anh cứ để anh giải quyết. Vì vậy anh mới mua đất rộng và xây thành 2 nhà, riêng cổng nhưng chung cái sân, nhà anh ở phía ngoài vì còn để ra một khoảng đất mặt đường xây kiot bán hàng tạp hóa cho vợ anh có đồng ra đồng vào tiêu vặt. Nhà anh sát luôn cái kiot đó. Vì vậy rất ít động chạm nhau. Đường điện, nước cũng riêng nhưng hàng tháng anh vẫn đóng cả hai nhà. Chú út công việc chưa ổn nên chỉ lo được mỗi bản thân chú ấy. Tiền nuôi ông bà và lo chữa bệnh một mình anh gánh gồng. Có một chú hai nữa cũng chưa vợ, nhưng đi làm sĩ quan quân đội nên cũng ở luôn trên đơn vị. Rất ít khi về. Hai đứa em gái của anh đi lấy chồng cả rồi, cuộc sống chỉ ổn định chứ không dư giả. Trước đây kinh tế ổn thì anh vẫn đóng tiền học các cháu. Và mua cho mỗi đứa em một mảnh đất. Khi nào ở riêng thì tự xây. Anh không làm được gì nhiều vì ngày xưa chúng nó đã nhường anh đi học dại học, còn chúng nó học xong lớp 12 thì đi làm công nhân để đỡ đần bố mẹ. Anh được đi học, anh lại là cả, trách nhiệm cũng nặng nề hơn. Phải quan tâm các em hơn. Đó cũng là lý do vợ anh lại càng ghét anh. Nhưng bố mẹ anh cũng có lương, chỉ có điều bố mẹ anh chỉ đủ tiền chi tiêu sinh hoạt, còn tiền chữa bệnh thì anh lo hết. Thỉnh thoảng vẫn gửi tiền ăn cho ông bà thoải mái chi tiêu. Nhưng ông bà cứ tiết kiệm và lại để giành. Có ít nào lại dấm dúi cho chú út nên chú ấy cứ thậm thụt đi đánh bạc. Anh mà bắt được, anh lại mắng và tát cho. Mấy lần anh đã phải nói chuyện riêng với chú ấy rồi. Chú ấy thì sợ anh, không dám láo nhưng mà vẫn dấu diếm đi chơi bạc. Cho nên đến bây giờ vẫn chẳng cưới vợ, chẳng có tiền nên cũng ngại lấy vợ. Và gương của anh còn sáng láng thế nên làm cho hai đứa em không đứa nào dám lấy vợ. Haize, nghĩ thế là anh lại thấy buồn.
Anh chẳng được cái gì nhưng riêng vấn đề công việc và chịu khó làm ăn thì không ai bằng. Anh rất nghiêm túc và chỉn chu. Sống có tình nghĩa với anh em bạn bè. Kể cả mấy đứa cọc chèo nhà vợ cũng phải yêu quý anh. Chúng nó không thích chị vợ nhưng lại rất quý anh rể. Công việc nhà vợ anh lo chu toàn, chẳng ai chê vào đâu được. Thế mà đối với vợ anh, anh có làm thế làm nữa cũng chẳng bao giờ được coi trọng. Vợ anh đã căm ghét anh lên đến đỉnh điểm nhưng nhất định không buông tha để cho bõ ghét. Biết anh lễ nghĩa và biết anh sống có lòng tốt thì lại càng ỷ vào cái đó để đay nghiến anh. Anh vẫn nhịn, vì con, vì bố mẹ anh.
Anh về thăm nhà một ngày và thu xếp công việc lên Hà Nội học. Anh đề nghị thầy cho học lên tục để anh hoàn thành chương trình học. Thi cuối kỳ thì anh làm tiểu luận. Cuối cùng 2 tuần ở Hà Nội cũng hết. Anh cố gắng không dám gặp cô giáo nhỏ. Nếu nhớ quá, anh chỉ đến đứng bên đường nhìn sang căn phòng có giàn hoa giấy ở trước cửa để mong được nhìn thấy cô, thấy cô lặng lẽ đi về và vào phòng anh mới yên tâm đi về. Anh ở nhà nghỉ gần đó để tiện đi bộ đến nhà cô. Cô không hề biết gì về việc đó. Người ta sẽ cho rằng anh dở hơi nhưng mà anh không còn cách nào khác. Anh chỉ cần thế là tốt lắm rồi.
Ngày anh đi Sài Gòn, anh ra đến Sân bay Nội Bài, anh mới gọi điện cho cô:
Alo, em nghe đây ạ! Anh khỏe không?
Anh khỏe, em ổn chứ?
Không, em không ổn.
Em đi gặp bác sĩ tâm lý đi!
Hả? Mặc kệ em, em ghét anh!
Ừ, cứ ghét anh đi!
Anh đang ở đâu mà ồn vậy?
Anh lên máy bay rồi. Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi. Tạm biệt em và Hà Nội. Chúc em bình an!
Anh… em ghét anh! Hu hu!
Anh nghe thấy câu đó xong vội cúp máy. Sao cô ấy lại dễ khóc thế nhỉ? Chỉ cần nghe giọng của anh xong đã thấy nghẹn ngào rồi. Đúng là đồ mít ướt!
Nó tấm tức khóc vì anh tránh mặt nó. Lên máy bay rồi mới gọi thì làm sao mà gặp được. Đồ đáng ghét! Nó như gào lên ở trong lòng. Anh bảo nó đi gặp bác sĩ tâm lý ý là bảo nó điên à? Ôi con người này. Sao mà gan lì cóc tía!
Nó vội vàng gọi lại thì đã thấy thuê bao rồi. Nó nhắn tin:
Anh là cái đồ đáng ghét nhất trên đời này. Anh muốn em ghét anh phải không? Được, anh chờ đó, em sẽ căm ghét anh đến hết cuộc đời này. Em sẽ không bao giờ thèm gặp anh đâu. Anh đừng có mà kiêu căng, tự cao tự đại. Anh là kẻ gan lì cóc tía!
Tầm gần 2 tiếng sau, thấy tin nhắn mới được chuyển đến người nhận. Chắc là đã vào đến nơi mới mở máy. Nó chờ xem có nhắn lại không, chờ một lúc sau vẫn chưa thấy. Nó tức tối vất cái điện thoại ra bàn. Nó ngồi soạn bài, nhưng mà đầu óc cứ không yên. Nó nằm dài ra giường. Thật là …
Anh nhận được tin nhắn của cô giáo nhỏ, anh tủm tỉm cười. Không ngờ có lúc cô ấy lại nổi đóa như một đứa trẻ. Có lúc thì chín chắn như bà cụ non. Thú vị thật. Nhưng anh không trả lời ngay. Anh còn bao việc phải làm. Anh vội liên lạc và đến thẳng công ty luôn. Tối về anh tắm rửa ăn uống xong, anh mới lên giường nằm xem ti vi, rồi mới nhắn tin trả lời:
Đã đến Sài Gòn, không khí nắng nóng, ngột ngạt. Mọi việc vẫn ổn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN