Ngược Gió
Phần 16
Đã đến Sài Gòn, không khí nắng nóng, ngột ngạt. Mọi việc vẫn ổn!
Nó đọc được tin xong mà tức, không thèm nhắn lại. Nếu anh đã muốn nó quên, nó sẽ quên cho anh xem.
Cứ như vậy, nó cũng đi học cao học rồi. Ngày ngày đi học, tối về đi dạy. Thấm thoắt thoi đưa, nó cũng học được 1 năm. Một năm ấy nó không một lần nào nhắn tin hay trả lời. Lâu lâu anh cũng có nhắn tin hỏi thăm sức khỏe. Nhưng nó không trả lời. Nó cũng là một đứa mạnh mẽ, một khi đã quyết thì cho dù nó còn tình cảm nhiều đi chăng nữa, nó cũng dứt áo ra đi. Nó cũng chẳng trách được anh. Nó cũng chẳng hận được. Nó nghĩ rồi, càng hận thì càng nhớ mà thôi. Vì anh còn có gia đình rồi. Nó có tình cảm với anh là không nên. Vì vậy, nó cũng muốn chôn sâu tình cảm đó để không ai còn đau khổ và day dứt nữa. Anh là người tử tế và có trách nhiệm, nên anh mới làm như vậy. Trước đây với Luân – người yêu cũ, nó luôn phải đóng vai trò là người lớn đứng ra để giải quyết mọi chuyện, còn bây giờ anh lại là người lớn nên anh sẽ phải dứt khoát trước là đúng rồi. Nó cũng tôn trọng anh và càng kính trọng anh hơn mà thôi. Ừ, coi như kiếp này họ không có nợ với nhau. Có duyên gặp nhưng không có nợ nên chỉ là bạn thôi. Nó gặp được người tử tế như vậy cũng là có phúc lắm chứ. Vì thế nó cũng bớt đau khổ hơn. Nó cũng thầm mong là anh sẽ hàn gắn được với vợ của anh. Anh có hạnh phúc là nó cũng vui rồi. Nó hiểu tình yêu đúng nghĩa thì chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là cũng được an ủi rồi. Ai chẳng muốn yêu nhau thì đến với nhau, nhưng nếu không đến được thì chúc cho nhau hạnh phúc. Nó sẽ cố gắng mở lòng với người khác để tìm được hạnh phúc. Nó còn có bố mẹ, anh chị em đang rất yêu thương nó. Mong nó được hạnh phúc. Nó đã thông suốt rồi.
Nó đã trưởng thành hơn nên nó cũng đã gặp gỡ vài người để cho nhau cơ hội tìm hiểu. Nhưng mà chỉ có người ta thích nó thôi, còn nó từ sâu tận đáy lòng, nó không thấy có tình cảm với ai cả. Có lẽ nó đã nguội lạnh và không muốn yêu. Nó cứ để tự nhiên chứ không cưỡng ép bản thân. Tất cả mọi người đến với nó bây giờ đều được coi là bạn. Thỉnh thoảng rủ vài người cùng uống café và cũng đi chơi đâu đó, đi ăn ốc luộc Hồ Tây. Khi vào học cao học, nó gặp lại vài người bạn hồi học đại học, lại chưa có chồng nên cũng hay chơi với nhau. Rủ nhau đi về quê nhà nhau chơi. Tranh thủ lúc còn trẻ, còn đi chơi được. Sau này có gia đình, con cái vào rồi đi chơi cũng khó. Có lẽ đến khi gần 50 mới có thời gian mà đi chơi được. Đời người là vậy. Nó nghe đâu đó có người nói: Đời người phụ nữ như hạt mưa sa, hạt rơi giếng nước, hạt sa vũng bùn. Đó là ngày xưa, chứ thời của nó cũng đã tiến bộ rồi. Bạn bè nó toàn những nữ cường, tự lập và làm ra tiền, chẳng phụ thuộc đàn ông. Vì thế cũng chẳng cần phải quá khép nép để sống. Cho nên lũ bạn nó ai cũng tự tin lắm. Chúng nó quan điểm rất rõ ràng: Thích thì yêu, chẳng thích thì thôi. Lấy người tử tế không thì ở vậy cho lành.
Về phần anh, suốt một năm qua, anh cũng về qua nhà 1,2 lần. Anh ra Hà Nội cũng 1,2 lần để gặp thầy sửa luận văn và nộp luận văn nhưng không dám gọi cho cô giáo nhỏ. Anh chỉ nhắn tin nhưng cô không trả lời. Thế là cô quên được anh rồi. Lẽ ra anh sẽ thấy vui, nhưng lòng anh lại đau và rất buồn. Có lẽ cô ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cô ấy xứng đáng được như vậy. Thôi thì mừng cho cô ấy. Anh cũng làm luận văn xong và nộp xong, chờ ngày bảo vệ thôi. Bây giờ anh đang chuẩn bị làm power point, anh đi ra khu vực gần nhà cô trọ nghe đâu nơi đó có nhiều cửa hàng in ấn và làm Powerpoint đẹp, cũng mong nhìn thấy cô từ xa để thỏa nỗi nhớ. Anh đang trong quán photo chờ đến lượt được sửa thì thấy bóng dáng quen quen bé nhỏ ra photo tài liệu ở hàng bên cạnh. Anh sững sờ khi nhìn thấy cô. Anh định chạy lại chào thì cô vào quán photo xong gửi tài liệu đó là quay ra luôn. Cô không nhìn thấy anh. Anh cứ ngậm ngùi nhìn cô lên chiếc xe nổ máy đi mất. Chắc cô đang vội. Cô ấy nhìn béo hơn một chút, khuôn mặt đầy đặn và ra dáng người trưởng thành hơn, xinh hơn. Anh cứ đứng tần ngần nhìn bóng dáng cô đi khuất. Anh tự nhủ, có lẽ không gặp lại cũng tốt cho cô ấy. Không biết bây giờ cô đã có người yêu chưa? Anh chờ mãi mà vẫn chưa có thợ ngồi làm cho anh. Anh đi mấy quán đều như vậy đành về chỗ nhà nghỉ để đợi đến tối. Bây giờ quán nào cũng đông, họ không nhận làm, họ chỉ nhận in ấn thôi. Anh bí quá nên đành năn nỉ đến tối anh ra nhờ họ làm.
Anh ăn uống, tắm rửa sớm để đi ra quán photo. Anh quen chân thế nào mà lại đi bộ qua nhà cô. Anh giật mình, sao mình lại đi ra đây nhỉ? Bất giác anh đứng lại nhìn vào phòng trọ của cô, đèn chưa sáng, chắc là cô chưa đi dạy về. Cô thật là chịu thương chịu khó và vất vả mưu sinh. Anh nghĩ mà xót xa. Đang đứng nhìn như vậy thì có một bóng dáng quen thuộc đi về. Cô dừng xe, bất giác như có linh tính mách bảo, cô quay lại và nhìn thấy anh đang đứng nhìn mình. Vì bất ngờ, anh chưa kịp quay đi thì cô gọi:
Có phải anh đấy không?
Anh,… anh đây! (Anh lúng túng trả lời, trái tim anh thổn thức)
Cô vội để xe đấy tiến đến phía anh một cách bình tĩnh:
Anh ra Hà Nội lâu chưa?
À, anh mới ra sáng nay? Em khỏe không? Em đi dạy về à?
Vâng, em vẫn khỏe, em bây giờ mới đi dạy về đây. Sao anh không liên lạc với em mà đứng đây?
Anh… anh tiện đường đi qua đây nên muốn dừng lại nhìn xem em đã đi dạy về chưa ấy mà.
Vậy mời anh vào nhà chơi.
Thôi, em về tắm rửa nghỉ ngơi đi. Anh về đây!
Anh… anh vẫn muốn trốn tránh em à?
Anh ngại người yêu của em hiểu nhầm em thôi.
Em chưa có người yêu. Nên anh đừng lo. Anh muốn vào uống nước không? Nếu bất tiện thì để lần khác ạ!
À,… anh…. vậy làm phiền em rồi. Cho anh xin cốc nước nhé!
Vâng, mời anh vào nhà ạ!
Cô thật khách sáo với anh, anh cứ thấy đau lòng. Cũng phải thôi, cô ấy ghét anh và hận anh lắm mà. Đây là điều anh mong muốn còn gì. Mặc dù vậy nhưng khi cô đối xử với anh lạnh lùng, anh thấy chạnh lòng quá! Anh bước theo cô vào phòng. Cô vẫn sống một mình. Vẫn cô đơn lẻ bóng. Nhìn căn phòng gọn gàng, sạch sẽ không có mùi gì khác lạ. Có lẽ cô ấy là một người con gái rất ngoan nên nề nếp sinh hoạt thật sự rất nghiêm túc. Trong mối quan hệ cũng nghiêm túc nên 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu quan hệ thân mật với bạn trai. Anh nghĩ vậy mà thấy thương cô, cảm phục cô nữa.
Anh ngồi đi ạ. (Thấy anh cứ tần ngần nhìn xung quanh phòng thì cô lên tiếng mời anh ngồi và đưa anh cốc nước bằng hai tay).
Ừ, anh cảm ơn em!
Anh ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bàn làm việc. Cô mới có máy tính để bàn rồi. Lúc này anh mới nhìn rõ cô vì cô ngồi ở mép giường đối diện với anh. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, kẻ xọc rất nhã nhặn, lịch sự đóng thùng với quần âu đen. Đôi giày cao gót vừa phải ôm lấy đôi chân nhỏ nhắn nhìn rất trang nhã. Khuôn mặt hơi tròn và đầy đặn hơn 1 năm trước, da trắng hồng hào hơn trước.
Thấy anh nhìn mình lâu, cô vội quay mặt đi tránh ánh mắt tò mò của anh. Có lẽ vì xa lâu quá nên anh cứ ngồi ngắm cô mà quên mất là cô thấy ngượng ngùng quay đi tránh ánh mắt của anh. Đến lúc này, anh mới lên tiếng:
Công việc của em dạo này bận lắm không? Việc học vất vả không?
Dạ cũng bình thường thôi ạ. Hôm nay em dạy có 1 ca nên về sớm, chứ mọi hôm 10h tối mới về cơ ạ.
Ừ, em làm gì thì làm phải giữ gìn sức khỏe đấy! Con gái phải để ý đến bản thân để còn có người yêu và lấy chồng chứ!
Vâng, em cảm ơn anh quan tâm. Sang năm em học xong, em về quê, em sẽ lấy chồng gần nhà cho đỡ khổ anh ạ. Nên bây giờ em chẳng yêu ai vội vàng làm gì. Bây giờ không còn thử sai được cho nên em không muốn mạo hiểm ạ.
Thế sau này về quê, em là thạc sỹ có mà ế chồng à? Ai dám với chứ!
Kệ em, anh quan tâm làm gì.
Thì anh lo cho em như một người em gái không được à?
Không, em không làm em của anh đâu! Em có anh trai rồi ạ!
Nhưng anh vẫn muốn coi em là em gái.
Cái đó em không quan tâm! Em…
Nó nói tới đây mà cổ nghẹn tắc. Nó vẫn thấy uất nghẹn khi nghe anh coi nó là em gái. Nhưng nó cố không để anh nhận ra là nó đang uất ức! Nó cố nuốt xuống và hít thật sâu để trở về trạng thái bình thường, nó chuyển chủ đề:
Anh học xong chưa ạ?
Ừ, anh học xong rồi, đang chờ quyết định bảo vệ. Anh cũng nộp luận văn rồi. Bây giờ đang làm Powerpoint mà Anh không biết làm. Mà còn in giấy A0 nữa. Đang chờ mấy đứa hàng in để thuê nó làm mà quán đông khách quá chưa làm xong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!