Ngược Gió - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
492


Ngược Gió


Phần 18


Tác giả: Thảo Phương

Ừ, chờ anh nhé!
Cúp máy, nó cũng hồi hộp chờ đợi, chỉ khoảng 15 phút sau nó đã thấy anh đến. Mấy hôm trước, nó đi mua quà cho anh. Nó chẳng biết mua gì tặng anh cả, cuối cùng nó cũng quyết định mua tặng anh một cái áo sơ mi. Nó cũng không có nhiều tiền nên chỉ mua loại của May 10, vừa hợp túi tiền và cũng đẹp trang nhã. Anh thích những gam màu trầm, nên nó chọn màu xám. Anh có dáng người cao dong dỏng, vừa phải, không béo không gầy. Nó cũng bảo với cửa hàng nếu không vừa thì đổi. Thấy anh đến, nó cầm hộp quà nói:
Tặng anh nhé!
Hả? Sao lại tặng quà cho anh?
Chúc mừng tân thạc sỹ ạ!
Haha! Vậy cảm ơn em nhiều nhé! Chúng ta đi café nhé!
Vâng, cũng được ạ.
Cả hai đi vào một quán café gần chỗ nó trọ, chắc anh sợ nó đi lại xa xôi. Nó hỏi anh về buổi bảo vệ, anh hào hứng kể và có vẻ rất vui. Cả hai ông bạn của anh cũng gửi lời cảm ơn và khen nó làm slide trình chiếu đẹp. Nói chuyện một lúc lâu, Anh cũng đưa cho nó một hộp quà nhỏ:
Anh tặng em này, đây là quà anh mua từ Sài Gòn, hôm trước định gửi em mà chưa có lúc nào thích hợp. Hôm nay anh mời đưa được.
Là gì vậy anh? Em có thể mở ra không?
Được.
Nó hồi hộp mở ra, một cái dây chuyền nhỏ xinh, có mặt hình bông hoa hướng dương nhìn rất đẹp. Nó không dám nhận vì món quà này khá đắt tiền. Nó đẩy về phía anh nói:
Em không dám nhận món quà này đâu? Vì nó quá quý giá!
Em xứng đáng được nhận những thứ quý giá hơn nữa. Hãy nhận lấy đừng từ chối tấm lòng của anh.
Nhưng em thấy mình chẳng là gì của nhau cả, vì vậy em không muốn nhận quà của anh. Em xin lỗi!
Nghe đến đây, mặt anh đượm buồn và xám xịt lại. Anh không nghĩ cô lại từ chối. Thực ra có nhiều người làm bạn với người giàu có, chỉ mục đích là được tặng nhiều quà đắt tiền. Còn em thì lại không. Anh biết vậy nhưng vẫn muốn mua để cô có gì đó lưu giữ về anh. Vậy mà em không muốn nhận. Phải, cô là một người rất lạ, rất khác với nhiều người anh gặp. Anh cố gắng thuyết phục và cô không nhận, anh đành giận dỗi:
Anh lỡ mua rồi, anh không thể trả lại. Mà anh cũng không có thói quen đi tặng quà cho ai khác. Vì vậy em không thích có thể vứt đi!
Em….
Nói xong, anh đứng dậy đi thanh toán và đi ra, trước khi đi, anh còn nói:
Cảm ơn em vì tất cả. Anh có việc anh đi trước. Chúc em hạnh phúc!
Nó cứ ngẩn ra, không biết nói gì, nó vứt đi thì tiếc mà cầm thì không muốn, nhưng anh đã đi rồi. Nó lật đật chạy theo thì anh đã lên xe taxi đi mất. Nó thấy hẫng hụt và mất mát, nước mắt cứ trào ra. Anh nói chỉ coi nó như em gái mà cứ quan tâm nó làm gì, cứ tặng quà làm gì. Nó sợ nó không quên được anh.
Anh ngồi trong xe đi rồi nhưng nhìn trong gương chiếu hậu, anh thấy cô vẫn đứng đó nhìn theo, chắc lại khóc rồi đây. Anh biết cô không ham những thứ đó nhưng mà dù không là gì của nhau, anh vẫn mong cô lưu giữ lại một chút về anh thôi, thế là đủ. Vậy mà cô lại không nhận nên anh đau lòng lắm. Có lẽ cô muốn dứt khoát với anh. Vì vậy anh cũng thuận theo và giả vờ hờn dỗi để cô không trả lại. Cô ấy chắc chắn sẽ không dám vứt.
Từ nay sẽ anh và cô sẽ có ít cơ hội gặp nhau lắm đây. Vào lại Sài Gòn, anh vẫn nhớ cô da diết. Có lúc, nhìn thấy có bóng dáng ai nhỏ nhắn cột tóc đuôi gà là anh lại giật mình. Hình bóng của cô cứ luẩn quẩn đâu đây. Anh lại cố gắng vùi đầu vào công việc.
Sau đó một tháng, khi làm ăn có lãi, bắt đầu quen với công việc, lại có biến cố xảy ra. Hôm đó anh phụ trách đang đi ký hợp đồng với một khách hàng, việc giám sát thi công ở công trường anh giao lại cho cậu phó phòng. Trước khi đi, anh đã dặn dò kỹ là cậu ta phải kiểm tra an toàn lao động các thiết bị, cơ sở vật chất, các máy móc công trình và yêu cầu công nhân luôn mặc bảo hộ trong giờ làm việc. Sau đó mới cho tiến hành thi công tiếp. Thế nhưng, một khâu rất quan trọng mà họ quên không kiểm ra máy cẩu. Cái xúc cẩu bị rơi vào một công nhân đang làm việc bên dưới. May sao cậu ấy chỉ bị gãy chân. Anh nhận được điện thoại báo là về ngay để giải quyết. Mặc dù cũng ầm ĩ nhưng anh đã nhanh trí thu xếp ổn thỏa. Họ cũng không kiện cáo gì và anh cũng thay mặt công ty bồi thường thỏa đáng cho người bị nạn. Anh là trưởng đơn vị, anh lại là người đứng ra nhận trách nhiệm. Đúng là đen đủi. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, người không sao là tốt rồi.
Vào đúng đêm đó, nó nằm mơ thấy anh bị tai nạn, nó giật mình tỉnh dậy và nhìn đồng hồ, bây giờ mới 4h sáng. Nó vã hết cả mồ hôi. Nó cứ thấy bất an. Và thức luôn đến sáng. Trước khi đi học, nó nhắn tin hỏi anh:
Anh có sao không? Đêm qua, em mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Nhận được tin nhắn lại cho em ngay nhé! Chúc anh một buổi sáng tốt lành.
Nó đã đeo dây truyền đó lên cổ từ khi anh giận dỗi bỏ đi. Nó nhớ anh nhưng không dám nhắn tin. Nó hiểu anh nhưng nó cũng sợ nó và anh không kiểm soát được cảm xúc nên nó mới nhẫn tâm từ chối. Chắc là anh đau lòng lắm.
Đến gần 30 phút sau, nó mới nhận được tin trả lời:
Cảm ơn em đã quan tâm. Anh ổn. Em cũng vậy nhé!
Vâng, em ổn. Cảm ơn anh nhiều!
Rõ ràng còn nghĩ đến nhau và nhớ nhau rất nhiều nhưng sao lại cứ khổ vậy chứ nhỉ? Đúng là trớ trêu thật. Nó nhận được tin báo như vậy là nhẹ lòng rồi. Nó yên tâm ngồi học bài.
Nó bắt đầu nhận đề tài luận văn. Nó suốt ngày trên phòng thí nghiệm, công việc cứ cuốn đi làm nó cũng nguôi nhớ anh. Mấy đứa bạn của nó vẫn thế, chưa đứa nào có người yêu. Trong nhóm nó chơi có cái Mai rất xinh, nhiều anh đến tán mà cũng chẳng đổ. Nhiều hôm cứ đến trồng cây si ở phòng trọ của nó và Mai, bây giờ Mai cũng đến ở cùng nó rồi. Nó chăm cái Mai như bảo mẫu, ai cũng bảo nếu sau này ai lấy được nó thì sướng vì nó ngoan và chu đáo. Nấu ăn ngon lại đảm đang. Nó chỉ cười. Nó với Mai sống cùng khá hòa thuận. Cả hai đứa chỉ gặp nhau lúc tối và sáng sớm. Đứa nào đứa nấy cứ đi miết. Nó còn đi dạy buổi tối nữa. Chẳng có thời gian yêu đương.
Mọi việc cứ thế trôi đi như một cơn gió. Thấm thoắt một năm sau đó, nó cũng chuẩn bị bảo vệ luận văn. Ngày nó bảo vệ, nó mời bố mẹ nó xuống dự. Nó không báo cho anh. Nó chỉ nói chuyện qua tin nhắn khi anh hỏi. Anh cũng biết khoảng đó là nó bảo vệ. Nó rất xuất sắc và gần được tuyệt đối. Các thầy ai cũng khen nó và cũng dám có chính kiến nhưng cũng từ tốn chứ không ngông cuồng. Kết quả bố mẹ khá hài lòng. Bố mẹ nó đến cảm ơn các thầy trong Hội đồng và có đến gặp thầy hướng dẫn của nó cảm ơn. Hội đồng cũng đánh giá cao kết quả và gợi ý có thể học lên tiếp tiến sĩ.
Bố mẹ nó cũng hài lòng. Bố mẹ nó cũng mời các thầy và mọi người đến dự bữa cơm thân mật với nhóm học viên. Cả nhà vui vẻ ăn xong, bố mẹ cũng phải về quê. Nó ngậm ngùi chia tay bố mẹ nó.
Tối về, nó cũng mệt nhoài. Hôm nay nó và Mai đi ngủ sớm vì cả ngày mệt mỏi. Đang chuẩn bị đi ngủ thì nó nhận được tin nhắn chúc mừng. Là tin nhắn của anh. Nó cũng trả lời cảm ơn. Nó định tắt máy thì lại có tin nhắn đến:
Em ra ngoài cửa đi!
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN