Ngược Gió - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
607


Ngược Gió


Phần 3


Truyện ngắn: Ngược gió
Tác giả: Thảo Phương

Chưa, để tôi suy nghĩ đã.
Nghe anh nói thế thì nó mặt ỉu xìu, nhìn rầu rĩ và có vẻ ăn năn, hai tay cứ xoắn vào nhau. Anh nhìn thấy thế thì buồn cười nhưng mặt cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nó lấm lét nhìn như đứa trẻ biết lỗi, nó lí nhí hỏi:
Vậy bây giờ anh muốn như thế nào thì nói cho em biết?
Bây giờ cứ uống cafe xong thì em về đi.
Nó nghĩ bây giờ mà anh không đỗ thì chết mất, nó băn khoăn một hồi lâu rồi mới rụt rè hỏi:
Anh này, ngày mai anh bận gì không?
Không, mai anh chỉ mời thầy và bạn đi ăn một bữa cơm, và ngồi xem lại toàn bộ kiến thức thôi. Có gì không?
Mai anh hẹn thầy mấy giờ?
Tối mai. Sao, có gì không?
Nếu sáng mai anh rảnh, em sẽ dẫn anh đến chỗ này được không? Coi như em chuộc lỗi nhé!
Nó nghĩ để anh bình tâm và có một chút tâm linh nên trước khi đi thi, cần một chút may mắn, nó nảy ra ý định rủ anh đi Phủ Tây Hồ, nó thấy bảo là nơi đó thiêng lắm. Chính vì vậy, nó mới mong muốn anh cũng đỗ để nó đỡ áy náy. Nó nhìn anh chờ mong sự đồng ý.
Ừm, được. Mấy giờ?
Tầm 9h sáng nhé, anh cứ ngủ thoải mái và ăn no nê đi. Em qua đón. À mà anh không biết đi xe đạp nhỉ, hay đi taxi được ko ạ?
Ừ được. Đi taxi nhé! Em chủ động đón xe rồi qua đây đi luôn nhé!
Vâng ạ!
Nói xong nó thấy nhẹ người và chào anh ra về.
Dọc đường về nó cũng thấy thoải mái hẳn, ít nhất là nó đã thú nhận sự thật, dù cho anh thi đỗ hay không đỗ thì mọi chuyện nó cũng đã làm hết sức.
Sáng hôm sau, nó bắt taxi đến chỗ anh và cùng anh đi Phủ, nó mua một túi hoa quả, một bó hoa nhỏ và một bó hương. Anh nhìn nó mà thắc mắc không biết cô định làm gì, cứ buồn cười, anh chưa bao giờ đi chùa. Anh hỏi:
Cô giáo đưa tôi đi đâu đấy?
Anh cứ đi rồi biết ạ!
Cả hai im lặng ngồi lên xe taxi, đi khoảng 20 phút thì đến nơi. Nó cứ lút cút đi, anh cũng lững thững đi theo nó xem cô bé đó định làm gì. Hóa ra là cô ấy đi phủ Tây Hồ, anh chưa bao giờ tin vào những thứ này và cũng chưa bao giờ đến đây. Nó bắt đầu véo von:
Ngày trước em cũng đưa một đứa em đến đây trước khi thi đại học, nó cầu là sẽ được thủ khoa hoặc á khoa thế mà nó đạt á khoa mới kinh. Nên em thấy rất thiêng.
Haha!
Anh phá lên cười khi thấy nó cứ vô tư, hồn nhiên và trong sáng. Anh không bài xích nhưng anh cũng không hứng thú lắm những chuyện như thế này. Nhưng hôm nay cảm giác khá là lạ, có thể vì tò mò, có thể vì thú vị nên anh cũng vui vẻ đi theo nó vào Phủ. Anh quan sát thấy nó nhanh nhẹn đặt hoa và quả vào đĩa, rồi đặt tiền lên đĩa rất trịnh trọng và thành kính mang lễ vào đặt trong phủ Chính, vì họ không cho thắp hương trong Phủ, chỉ cho thắp hương mỗi người 1 nén ở lư hương đặt bên ngoài sân Phủ. Nó bảo anh chắp tay và khấn một cách thành kính, nó lầm rầm khấn một lúc rồi cũng cúi vái 3 cái. Anh cũng ngoan ngoãn khấn theo. Rồi nó dẫn anh đi khắp các ban và đặt lễ bằng tiền ở các điện nhỏ hơn. Nó bảo chờ tàn hương rồi mới hạ lễ. Trong lúc chờ đợi, nó và anh đi dạo ven Phủ, Phủ hôm nay không đông lắm, phong cảnh Hồ Tây cũng rất đẹp, nhìn mênh mông, thỉnh thoảng anh nhìn trộm nó và quan sát, cô bé này thú vị thật.
Từ lúc thấy cô bé đó thú nhận mọi việc, anh không những không giận cô mà còn thấy quý trọng cô hơn. Anh cũng bớt lạnh lùng hơn với cô. Thật ra anh không tin phụ nữ lắm, thậm chí đã có lúc anh rất ghét phụ nữ. Hoặc là do anh đã bị thất bại trong cuộc sống hôn nhân của mình, hoặc là do anh chưa kịp yêu thì đã lấy vợ rồi nên không thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình. Anh đã cố gắng nhưng vẫn không có kết quả. Nên anh cảm thấy bế tắc với phụ nữ.
Đang liên miên trong suy nghĩ thì nó quay sang hỏi anh:
Anh cho em hỏi một điều được không?
em hỏi đi.
Hình như anh còn nói dối em điều gì phải không?
Sao em lại nghĩ vậy?
Vì em thấy cái phần toán mà em kèm anh ý, anh thi gì mà khó thế, thi vào cái gì mà thi toán cao cấp? Thi Văn bằng 2 nếu em không nhầm thì thi toán phổ thông mà. Có phải có vấn đề gì ở đây không?
Haha, bây giờ mới phát hiện ra à?
Hả?
Nếu tôi nói thật, chắc em sẽ không dám nhận dạy kèm nên tôi phải nói dối để em đỡ sợ.
Thế anh thi gì đó ạ?
À, thi cao học.
Hả? Nếu em biết anh thi cao học, em sẽ không nhận dạy kèm anh đâu. Trời đất, anh thật là quá đáng đấy! Vậy đâu chỉ có mỗi mình em nói dối, hóa ra anh cũng nói dối nhé!
Haha!
Anh cười to nhìn nó mặt ngẩn tò te, cái má ửng hồng, mặt có vẻ tức tối, nhưng có lẽ vì tôn trọng anh là người lớn tuổi nên nó cũng không dám nói to. Anh thấy vậy liền lảng sang chuyện khác:
Thế vừa rồi em khấn gì mà như bổ củi vậy?
Hả? em khấn… khấn anh thi đỗ.
Thế còn anh?
Bí mật.
Hic!
Đi bộ lòng vòng một lúc thì nó cũng vào hạ lễ rồi thả tiền vào hòm công đức, nó đặt thẻ hương, bó hoa lại Phủ và cho quả vào túi xách về. Nó đưa cho anh một quả bảo thụ lộc để may mắn. Anh tủm tỉm cầm quả quýt trong tay nhưng chưa muốn ăn. Cả hai ra khỏi phủ, nhìn đồng hồ cũng thấy đã đến trưa nên anh bảo nó đi ăn trưa, tìm quán ăn bánh tôm Hồ Tây, anh sẽ mời nó nhân dịp nó đi cầu cho anh. Anh gọi một đĩa bánh tôm Hồ Tây to, một bát ốc hương to. Mùi thơm của món ăn khiến nó thèm nhỏ dãi. Nghe nói bánh tôm và ốc ở đây rất ngon. Không biết là do món ăn ngon thật hay do tâm trạng tốt mà cả hai ăn rất hào hứng, xuýt xoa khen ngon. Ăn xong thì hai người bắt taxi về, đến phòng trọ của anh trước. Vì xe không đi được sâu vào ngõ nên anh phải xuống xe đi bộ một đoạn. Nó chào và chúc anh thi tốt. Anh quay đi, nó nhìn thấy bóng lưng anh có vẻ rất cô đơn khiến lòng nó có chút gì đó rất lạ mà nó không giải thích được. Đặc biệt là khi chào về, ánh mắt anh rất buồn và sâu hun hút. Lần đầu tiên, nó cảm thấy người đàn ông này có gì đó đau khổ và cô đơn. Hay là tại nó nhạy cảm quá nhỉ? Nó cũng không giải thích được cái cảm xúc đó.
Còn anh, sau khi chào cô ra về, tự nhiên cũng thấy lòng hụt hẫng, anh cũng không biết là mình làm sao, chỉ là có chút quen với cái bóng dáng nhỏ bé hàng ngày kèm anh, động viên, tận tình kèm anh học. Bây giờ học xong thấy chông chênh. Anh thấy ở cô một sự nhiệt huyết, một sự đam mê, trách nhiệm và chăm chỉ. Anh nhớ có hôm trời mưa to, đường ngập lưng xe, anh cũng thấy hơi lo lắng sợ cô sẽ nghĩ dạy, nhưng không, cô chỉ đến muộn 5 phút vì đường bị ngập, cái ống quần ướt sũng đến đầu gối. Nhìn cô thật khiến người ta thương cảm và trân trọng. Anh đã bảo cô để đôi tất của mình và giày ở lại, anh đưa cho cô đôi dép tổ ong đi trong nhà, còn giày và tất anh sẽ giặt và phơi cho khô. Lúc đó anh không nghĩ tại sao mình lại muốn chăm sóc cho cô bé. Và không ngại gì mấy việc này. Bình thường, anh cũng không bao giờ làm những điều này cho vợ. Mà vợ anh cũng chẳng bao giờ làm anh có cảm giác đó. Anh lại gạt đi những suy nghĩ linh tinh và quên những cảm xúc lạ lẫm đó ngay. Nhưng hôm nay, cái cảm xúc đó lại trỗi dậy, có vẻ nó rõ nét hơn. Nhưng mà thôi. Anh và cô đã kết thúc ở đây, sẽ không còn gặp lại nhau nữa nên nó sẽ qua nhanh thôi.

Nghĩ vậy nên anh cứ lững thững đi dạo, về đến phòng trọ lúc nào mà chẳng hay. Anh nằm tĩnh tâm một lúc và chìm vào giấc ngủ trưa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN