Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi


Chương 15


Ngày hôm sau, Lý Trạch dậy rất sớm dù phải thức khuya kiểm tra code, cậu ta giở tờ báo của Ngu Hàn Sinh.

“Cậu đọc báo làm gì đấy?” Hạ Giản cũng vừa vác đôi mắt thâm quầng đi mua bảy chiếc bánh bao thịt từ hàng đối diện về.

Lý Trạch vừa giở vừa nói: “Hôm qua có vụ cầm súng đi cướp mà, chắc làm việc nghĩa sẽ được lên báo chứ nhỉ.”

Cậu ta lật cả buổi cũng chỉ lật ra được mấy bài báo tìm đối tượng kết hôn, bèn chửi đổng lên bảo rằng báo Biên thành rác rưởi.

Hạ Giản: … Không cần nghiêm túc thế đâu mà

Nhưng Hạ Giản cũng phải nhìn Ngu Hàn Sinh bằng con mắt khác, trông lạnh lùng, không ngờ lại nhiệt tình như vậy.

Cậu ta cố tình thưởng cho Ngu Hàn Sinh thêm một chiếc bánh bao thịt.

Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi đọc sách trên quầy như thường lệ.

Dường như hôm nay không khác mọi ngày.

Trừ việc tiệm sửa điện thoại tiếp đón một vị khách quý.

Một lão già bước vào giữa vòng vây của nhiều người, liếc thấy Ngu Hàn Sinh, lão bỗng cười rộ: “Thì ra là cậu.”

Sắc mặt lão tái nhợt, người còn mặc quần áo bệnh nhân.

Ngu Hàn Sinh nhấc mắt, nhận ra là người cho hắn thẻ thư viện.

Người bên cạnh lão Cố trao quà biếu cho Ngu Hàn Sinh: “Lần này có thể dễ dàng bắt được tên cướp như vậy là nhờ có cậu ra tay giúp đỡ, đây là chút quà mọn bày tỏ tấm lòng.”

Một chút quà mọn?

Lý Trạch không khỏi hít hà, chỉ riêng chút quà mọn này đã trị giá hàng chục nghìn, mà lại có thể tùy ý vung tay như vậy.

Ngu Hàn Sinh liếc số quà tặng, toàn là mấy tấm thẻ hắn không hiểu rõ giá trị.

Hắn nhìn đội bảo vệ nghiêm ngặt bên người ông lão, ánh mắt nghiền ngẫm.

Nói là cướp giật, chẳng bằng nói là ám sát.

Không tên cướp nào nghĩ quẩn đến mức phải ra tay với một người như vậy.

Chẳng thà đi cướp ngân hàng còn dễ hơn.

Hắn lại im lặng lật một trang sách.

Lão Cố không nán lại lâu trong tiệm, lão nhìn cửa tiệm gọn gàng nhưng chật chội, bỗng hỏi: “Mặt bằng là thuê à?”

Hạ Giản sửng sốt, Lý Trạch trả lời thay cậu ta: “Dạ vâng, đúng là thuê mặt bằng, mỗi tháng khoảng hơn một nghìn.”

Lão Cố lại nhìn Ngu Hàn Sinh, ôn tồn nói: “Biên thành là một vùng đất tốt, thích hợp an cư.”

Ân cần như người lớn trong nhà.

Ngu Hàn Sinh nhìn lão, nghiền ngẫm hồi lâu.

Lão già nói xong lại rời khỏi tiệm giữa sự vây quanh của đám người.

Lúc này Hạ Giản mới hoàn hồn: “Ông cụ vừa rồi chắc là quan lớn phải không? Riêng mấy người đi cạnh trông đã phi phàm rồi.”

Lý Trạch khoác vai cậu ta, giọng điệu tấm tắc: “Chắc chắn vậy rồi, cậu xem lão phô trương thế kia cơ mà, nhưng mà tớ còn tưởng lão hỏi thế là định cho nhà luôn cơ, không ngờ cứ thế đi luôn.”

Ti vi đang chiếu bản tin buổi sáng: “Tốc độ phát tán của sương xám rất nhanh, hiện đã lan đến quần đảo Cook, Hội nghiên cứu nhận định rằng đây là biểu hiện cho năng lực phục hồi của tinh cầu, sẽ sớm công bố kết quả điều tra, các nước không cần lo lắng quá mức…”

Ngu Hàn Sinh khép sách.

Thời cơ hắn chờ, đã đến.

“Tôi muốn mở công ty.”

Hắn nói với Lý Trạch.

Lý Trạch đang gõ bàn phím bằng một tay, nghe Ngu Hàn Sinh nói vậy suýt thì gõ bay cả bàn phím, vừa định hỏi đầu tiên tiền đâu, thì chợt nhớ ra tài khoản của Ngu Hàn Sinh có hơn triệu tệ, cậu ta bèn đổi câu hỏi: “Anh mở công ty làm gì thế?”

“Thu mua công ty trò chơi kia.”

Trong tiệm sửa điện thoại chật hẹp, Ngu Hàn Sinh bình tĩnh mở miệng.

[trại chăn nuôi quái vật] là một trò chơi phát triển trí tuệ được phát triển bởi Hội nghiên cứu, dù chưa từng công bố số liệu chính thức, nhưng người ta dự tính sang năm phải lãi ít nhất ba tỉ.

Dù Ngu Hàn Sinh rất hiếu học, nhưng Hạ Giản cảm giác đổ vốn cho người máy giúp việc mà mình và Lý Trạch thiết kế ra thị trường còn khả thi hơn, thế nên cậu ta đành an ủi: “… Có ước mơ là tốt.”

Lý Trạch sợ cự xà mất hứng, vội vỗ vai Hạ Giản, cắt lời đối phương: “Mở mở mở!”

“Nhưng mà chúng ta cần có thẻ căn cước trước đã.”

*

Tạ Kiều thức dậy, mặc chiếc áo sơ mi Ngu tiên sinh mua cho mình.

Áo sơ mi vừa người hơn tưởng tượng, cứ như đã qua may đo chính xác, cậu vừa soi gương vừa cài nút áo thứ hai, hỏi: “Ngu tiên sinh, trông ổn chứ?”

Bình thường cậu ngồi lì trong nhà, rất hiếm ra ngoài mua sắm, không có gu quần áo đặc biệt nào, hoàn toàn có thể mặc áo T-shirt phổ thông từ năm đầu đại học đến tận khi ra trường.

Ngu tiên sinh không trả lời cậu.

Chắc là không có ở đây.

Tạ Kiều xoay người, đúng lúc định ra khỏi phòng ngủ—-

Thì hai cái tai xù rủ xuống bên đầu bị một bàn tay vuốt ve, cảm xúc lạnh băng truyền tới làm cậu bất giác rụt tai.

Cậu đang định bảo “Không được sờ”, thì điện thoại truyền tới tin nhắn của Ngu tiên sinh.

—- đẹp.

Không phải ổn, mà là đẹp.

Thỏ tai cụp được khen, đôi tai không nhịn được vểnh lên, thôi thì cho Ngu tiên sinh sờ một lần cũng được, lần sau nói thế nào cũng không được sờ nữa đó.

Nhưng mà tai cậu còn hơi ửng đỏ.

[Bạn đã thành công vuốt ve bạn đời của bạn]

[Thiện cảm của cậu ấy dành cho bạn đã tăng lên]

[Cậu ấy rời phòng ngủ]

[Cảnh báo! Cổng Vực Sâu đang mở]

Tại cơ quan công an, Ngu Hàn Sinh lấy dấu vân tay và xét nghiệm máu, cảnh sát kiểm tra xong liền phát sổ hộ khẩu và thẻ căn cước cho hắn.

“Ở thành phố khác thì đã không dễ như vậy.” Khi rời khỏi cơ quan công an, Lý Trạch cảm khái.

“Ngày xưa Biên thành cũng là trung tâm mậu dịch, vẫn luôn rất thoáng.” Hạ Giản mua ba lon nước ngọt ăn mừng.

Vừa khéo gặp phải đám mèo con vừa tan việc ở quảng trường, ba người và một đám mèo cầm nước ngọt tung tăng trở về.

Đi tới một khúc rẽ, Ngu Hàn Sinh chợt dừng bước.

“Sao thế?”

Lý Trạch nhận ra có chuyện chẳng lành, cũng dừng lại theo.

“Gọi cảnh sát.”

Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nói.

Chừng trăm kẻ mặc đồng phục của Hội nghiên cứu bao vây bốn phía, tay ai nấy đều thủ sẵn súng.

Một người đàn ông tóc Man Bun bước ra trình giấy tờ trước mặt Hạ Giản: “Tôi là Nhậm Phàm, điều tra viên cao cấp của Hội nghiên cứu, người không liên quan mời rút khỏi hiện trường, cảm ơn.”

Hạ Giản nhìn đồng phục trên người Nhậm Phàm, siết chặt nắm đấm.

Cảnh tượng này đã từng diễn ra, rất nhiều năm về trước.

Cậu ta rời khỏi ngõ tối.

Nhậm Phàm hất cằm, tỏ ý đã đến lúc.

Gã đã chờ quá lâu.

Gã đã chuẩn bị một tháng cho trận vây bắt hôm nay, để có thể bắt được cự xà ngay khoảng thời gian mà nó mất cảnh giác nhất, khi vết thương gây ra bởi xiềng xích chưa thể hồi phục.

Đám mèo nhìn Nhậm Phàm bằng ánh nhìn thù địch, một chú mèo dũng cảm nhảy vọt lên, muốn cắn cánh tay Nhậm Phàm.

Nhưng nó bị Nhậm Phàm hất văng dễ dàng, chiếc ủng đen giẫm lên đuôi nó, chú mèo con kêu lên đau đớn.

Nhậm Phàm nhấc ủng, gật đầu ra hiệu với cấp dưới.

Tuy nhiên đúng lúc họng súng chĩa thẳng về phía Ngu Hàn Sinh, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở đầu ngõ.

Cảnh sát lũ lượt xuống xe, giơ những chiếc súng ngắn tồi tàn về phía Hội nghiên cứu: “Bỏ vũ khí xuống, không ai được nhúc nhích!”

Nhậm Phàm nhíu mày: “Việc này đã được Hội nghiên cứu phê chuẩn.”

“Không cần biết là Hội nghiên cứu nào hết, đây là địa phận nước Hoa, các anh không có quyền ra tay với công dân nước Hoa.” Một cảnh sát nhận ra Ngu Hàn Sinh mới tới làm thẻ căn cước.

“Công dân?”

Nhậm Phàm cảm thấy nực cười, một con cự xà có sức chiến đấu đáng sợ lại còn là công dân, lúc này gã bỏ súng xuống, cảnh sát mới thoáng thả lỏng hơn.

Nhưng ngay sau đó gã rút dao quân đội sắc bén, hung hãn đâm thẳng vào cánh tay Ngu Hàn Sinh.

Gã sẽ cho đám người này biết ai là quái vật.

Ấy vậy nhưng, dao đâm vào cánh tay Ngu Hàn Sinh, máu chảy tí tách, chậm rãi thấm ướt áo sơ mi màu trắng, Ngu Hàn Sinh không hề biến sắc, chỉ lạnh lùng nhìn gã.

“Sao mày không đánh trả!”

Bằng hiểu biết của Nhậm Phàm với cự xà, nó là kẻ có thù tất báo, nó sẽ không bao giờ khoanh tay chịu trói, mà sẽ chỉ ăn miếng trả miếng.

Nhưng lúc ấy Ngu Hàn Sinh lại chỉ ôm chú mèo đen bị thương, máu trên tay vẫn đầm đìa rỏ xuống.

Bầu không khí ngoài ngõ bắt đầu hỗn loạn, Hạ Giản dẫn theo một đám người dồn dập tới hiện trường, đám đông chỉ trích hành vi của Hội nghiên cứu tới tấp.

“Cậu ấy mà là quái vật thì sao lại chỉ mặc cho cậu công kích?”

“Cậu thanh niên này tôi từng gặp rồi, cậu ấy hay đến thư viện mượn sách lắm, hình như hôm bữa còn làm việc tốt cứu người nữa cơ.”

“Sao cậu ấy lại là quái vật cho được?”

Thấy hiện trường ngày càng mất trật tự, cảnh sát vội vàng ra mặt: “Trước khi các anh có hành động tiếp theo, chúng tôi hy vọng các anh có thể trình báo đầy đủ chứng cứ trước.”

“Hội nghiên cứu không cần cung cấp chứng cứ cho bất kỳ ai.” Nhậm Phàm nhìn Ngu Hàn Sinh chòng chọc.

“Thế thì xin lỗi, các anh không có quyền bắt giữ bất kỳ công dân nào của nước Hoa hết.” Cảnh sát vẫn chĩa súng về phía Nhậm Phàm.

*

Hội nghiên cứu rút khỏi Biên thành, về trú đóng ở vùng lân cận, trợ thủ của Nhậm Phàm không nhịn được kêu ca.

“Dân thành phố nhỏ kiểu này khó nói lý lẽ thật, vẫn mang thù vụ sương xám ngày xưa.”

“Đợi tiếp đi.”

Gã không tin con rắn nọ sẽ ở mãi tại Biên thành.

“Anh Nhậm, kia là gì vậy?”

Trợ thủ bỗng thấy một thứ tiến thẳng về phía bọn họ từ xa.

“Một thanh kiếm màu đen!”

Đồng tử trong mắt Nhậm Phàm đột nhiên giãn rộng, gã vừa nói dứt lời, cổ đã bị thanh kiếm đen cắt ngang một đường chỉ máu, đầu gã lăn thẳng xuống đất.

Người trong doanh trại lập tức cầm vũ khí đợi lệnh, nhưng thanh kiếm lại rời đi, một sự thật nặng nề xuất hiện trong lòng mỗi người, nghiền áp cho họ không thể nào hô hấp.

—- đây là uy hiếp.

Nhưng họ không thể làm bất cứ điều gì.

Cùng lúc đó tại Biên thành, Ngu Hàn Sinh ôm mèo, hàng mi cụp xuống.

*

Trong điện thoại, Tạ Kiều vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngã vào một hang động tối om.

Cậu không hề biết, các game thủ trên diễn đàn [trại chăn nuôi quái vật] đều rất căm giận hang động này.

[quả cầu bóng tối] động Vực Sâu sinh ra là để bòn tiền chứ gì bòn tiền chứ gì bòn tiền chứ gì? Quái vật trong động hung hãn bỏ bà, cống gần mười nghìn mà như muối bỏ bể

[chuyên gia khuyên tân thủ bỏ game] bác nên hỏi xem game này có phần nào không bòn tiền thì hơn. Tân thủ nào đọc được dòng này thì bỏ mẹ trò này đi nhé, rút đi còn được sống những tháng ngày yên ổn

[tôi nhặt rác nuôi con] thực tế quá, xót tiền quá, nhưng vẫn phải nuôi con mỗi ngày

Chiếc sơ mi trắng của Tạ Kiều dính đầy bùn đất, cậu vùng vằng bò dậy, cậu cảm thấy như có thứ gì đang chuyển động trong bóng tối.

Tạ Kiều vô cùng sợ hãi.

Nhưng cậu vẫn dũng cảm khua lấy một cành cây trên đất, bước lên một bước.

Trong bóng tối, sinh vật dưới Vực Sâu đang xì xào bàn tán.

“Người cậu ấy có mùi của chủ nhân Vực Sâu, nhưng mà cậu ấy đâu phải ác ma nhỉ.”

“Tai cậu ấy đáng yêu quá đi.”

“Ta muốn sờ má cậu ấy một cái.”

Tạ Kiều bước thêm mười mét mới thấy có ánh lửa yếu ớt xuất hiện, nhưng đợi dến khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, cậu đã suýt thì sợ ngất.

Rất nhiều sinh vật màu đen hình thù quái dị đứng sừng sững ngay trước mắt.

Sinh vật cao nhất phải cao bằng trần hang, sáu tay sáu mắt, nhìn cậu chằm chằm mà cười quái đản.

Tạ Kiều toát mồ hôi lạnh.

Thế là thỏ tai cụp bé bỏng lấy hết dũng khí nói: “Mi đừng có lại gần, ta siêu dữ!”

Sinh vật nọ bước một bước về phía cậu.

Tạ Kiều càng thêm kinh hãi, đến độ biến phắt trở về thành một chú thỏ xù: “Mi còn lại gần, là ta đánh mi đấy.”

Sinh vật nọ vẫn tiếp tục tiến về phía cậu.

Thỏ tai cụp lông xù bé bỏng nhắm mắt, run rẩy ôm cành cây nhỏ, vỗ nhẹ lên người quái vật một cái rồi nhanh chóng lùi về.

Chúng sinh vật Vực Sâu: ?!!

Trái tim họ sắp tan chảy vì đáng yêu rồi!

_____

Tác giả có lời: Bé thỏ con sợ nhưng mà dữ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN