Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi


Chương 16


Ơ, sao họ lại bất động nhỉ?

Nhân lúc các sinh vật Vực Sâu sững sờ, Tạ Kiều nén sợ, xoay đầu chạy phắn.

Đừng nhìn bé thỏ tung ta tung tăng, chứ lúc cần thì chạy nhanh lắm, chớp mắt đã bắn về chỗ ban đầu rồi.

Nhưng cậu ngẩng đầu mặt đất đằng trên, đã bị đóng kín.

Không lên nổi.

Đúng lúc cậu hết đường xoay sở, con quái vật sáu mắt sáu tay đứng từ xa quăng qua một sợi dây thừng.

Cậu không dám nhìn nó, chỉ dám nhắm mắt nhận sợi dây, mà trong khoảnh khắc chạm vào sợi dây đó, đầu kia dây thừng đã tự động bám lên cửa hang, để lộ ra một lỗ hổng chật hẹp.

Thỏ tai cụp bé nhỏ ôm dây thoăn thoắt leo lên, chỉ sợ chúng sinh vật Vực Sâu đáng sợ sẽ đuổi theo mình.

Ngay trước khi trèo ra ngoài cửa động, cậu nghe thấy chúng sinh vật Vực Sâu mở miệng nói, âm thanh nặng và vang, như tiếng kim loại gõ bên tai.

“Cậu có thể giúp chúng ta hỏi ngài Arcus được không, hỏi rằng liệu ngài ấy sẽ đến cứu chúng ta chứ?” Giọng nói của sinh vật đó có chút buồn bã.

Thỏ tai cụp dừng lại, ôm chặt sợi dây không ngừng lung lay, rồi gật đầu: “Các cậu tên là gì?”

Mà câu hỏi của cậu lại như nước nóng đổ chảo dầu, làm cho hang động Vực Sâu đen thăm thẳm vỡ òa trong phút chốc.

“Ta là Leroy Abel Rodriguez, nghĩa là ngọn núi nhỏ hùng dũng.”

“Ta là Sisko Emenegildo Troy de! Ngài Arcus từng khen ta có thể ăn một lúc mười thùng cơm đấy.”

“Ta là Isidor Spark DeWitt Oliver! Ta vẫn luôn đợi ngài Arcus trở về.”

Ban đầu Tạ Kiều còn nghiêm túc nhớ tên, nhưng mà thật sự là có nhiều tên quá, đã vậy còn lúc nhúc hiện ra đủ các sinh vật hình thù quái dị.

“Tôi sẽ nói cho hắn rằng các cậu đang đợi hắn tới.” Rồi cậu lại ì ạch leo lên mặt đất.

Chân vừa chạm đất là cửa hang hình tròn cũng tức thì biến mất, chỉ còn thỏ tai cụp bé bỏng ngồi phịch xuống sàn với tâm tình sợ hãi.

Chúng sinh vật Vực Sâu đang trách móc lẫn nhau.

“Tất cả là tại mi quá xấu, dọa sợ cậu ấy.”

“Sáu mắt sáu tay của ta xấu chỗ nào, nhìn lại đống xúc tu của mình đi rồi hẵng nói người ta.”

“Lần sau cậu ấy còn đến nữa không nhỉ, ta muốn chơi trốn tìm với cậu ấy.”

“Có lẽ là… không đâu.”

Hang động u ám vang lên tiếng than thở của các sinh vật xấu xí.

*

Ngoài điện thoại.

Ngu Hàn Sinh băng vải lên cánh tay chảy máu, mặc dù vết thương đã lặng lẽ khép lại dưới lớp băng.

Bọn họ về đến tiệm sửa chữa, Lý Trạch liền hỏi: “May nhờ có cậu dẫn bà con tới, mà… người Biên thành rất bài xích Hội nghiên cứu à?”

Lý Trạch gia nhập Hội nghiên cứu với vai trò là nhân viên kỹ thuật, dù không đi hiện trường nhiều, nhưng như những gì hắn biết, thì rất hiếm khi có người cản trở hành động của Hội nghiên cứu.

“Mười năm trước, Hội nghiên cứu đã từng đến Biên thành.” Hạ Giản mở chai nước ngọt, ngồi trên ghế uống, “Họ tin rằng quái vật đã biến thành một cô gái, ẩn mình giữa loài người.”

“Sau đó thì sao?”

Lý Trạch hỏi.

“Họ phái một đội đến tiêu diệt quái vật, chồng cô gái ấy đã chết vì bảo vệ vợ mình.” Hạ Giản ngửa đầu tu nước ngọt, “Cô gái ấy cũng chết.”

Bầu không khí trong tiệm có chút nặng nề.

Lý Trạch lờ mờ đoán được điều gì, không nói câu nào, chỉ vỗ vai Hạ Giản.

Hạ Giản cười cười: “Nực cười ở chỗ, sau khi giết chết hai vợ chồng ấy, chúng mới phát hiện cô gái ấy là con người, chính Hội nghiên cứu đã phạm sai lầm.”

“Cô gái ấy là mẹ của tớ.” Nụ cười hoàn toàn tắt lịm trên khuôn mặt Hạ Giản.

Lý Trạch không biết nên nói gì, mười năm trước chính là thời kỳ hưng thịnh của Hội nghiên cứu, đi cùng với những chính sách phát triển cấp tiến là sự xuất hiện của không ít sự cố.

“Không sao nữa rồi.” Hạ Giản bình tĩnh lại, “Thời gian đó bà con hàng xóm giúp tớ và em gái rất nhiều, có thể cho em tớ vào đại học là tớ đã rất mừng rồi.”

Cậu ta nhìn chiếc sơ mi trắng nhuốm máu của Ngu Hàn Sinh: “Tiếc chiếc áo này thật đấy.”

Ngu Hàn Sinh cúi đầu liếc nhìn chiếc áo: “Vẫn mặc được.”

Hạ Giản tỏ vẻ nghiền ngẫm: “… Thời đại này tiết kiệm được như cậu cũng không có nhiều người đâu.” Làm cậu ta cũng phải nghi ngờ có phải mình đã hà khắc quá với Ngu Hàn Sinh không.

Lý Trạch: … Đấy là cậu không biết một ngày hắn có thể tốn bao nhiêu chục nghìn trên điện thoại đấy!

Sau khi được cậu ta bôi thuốc, chú mèo con bị thương lại tiếp tục khập khiễng đi theo bạn bè ra quảng trường bán thân kiếm tiền, Lý Trạch nhìn mà không nhịn được cảm khái: “Dạo này mèo có tâm sự nghiệp kinh thật.”

Nói đoạn lại nhìn về phía Ngu Hàn Sinh kiêm tư bản chèn ép mèo vị thành niên.

Mặt mũi cự xà vẫn lạnh tanh, chỉ im lặng nhìn điện thoại.

Được lắm, con rắn chín đầu máu lạnh này.

*

Trên màn hình điện thoại.

[Bạn đời của bạn dùng cành cây công kích sinh vật Vực Sâu]

[Thật là đáng tiếc, cậu ấy không thể gây tổn thương cho bất cứ sinh vật Vực Sâu nào]

[Sinh vật Vực Sâu rất có thiện cảm với cậu ấy]

[Cậu ấy sợ hãi rời khỏi hang động Vực Sâu, cậu ấy cần bạn an ủi]

Ngu Hàn Sinh nhìn chữ viết trên màn hình, rồi lại nhìn con thỏ tai cụp đang run rẩy trên sàn nhà.

Hình như hắn đang tò mò tại sao một con thỏ nhỏ bé như vậy lại có can đảm dùng cành cây công kích sinh vật Vực Sâu.

Qua một lúc lâu, cự xà mới dời mắt, mở cửa hàng.

Còn phải cho ăn.

Tạ Kiều biến về hình người, bỗng, trong ngăn tủ trước mặt có thêm một củ cà rốt mới nhổ lên từ đất.

Cậu nhìn củ cà rốt hai giây, đang nghĩ xem có thể làm như không thấy hay không, thì củ cà rốt đã bay vèo một phát vào trong tay cậu.

Không thể làm như không thấy được rồi.

Tạ Kiều chỉ đành nhắm mắt gặm cà rốt: “Cảm ơn Ngu tiên sinh.”

Cậu ăn xong, khéo léo mở miệng: “Thật ra đa số con thỏ đều không thích ăn cà rốt đâu, mà thích ăn kiểu cỏ như cỏ Timothy cơ á.”

Ngu Hàn Sinh không có hứng trả lời thỏ tai cụp của hắn, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Tạ Kiều là số ít.

Bạn đời của hắn rất thích ăn cà rốt.

Tạ Kiều trong màn hình tự thấy mình đã truyền đạt được ý muốn của bản thân, chuẩn bị vào bếp nấu cơm, nhưng cúi đầu lại thấy chiếc áo sơ mi trắng Ngu tiên sinh cho cậu hôm qua đã dính dầy bùn đất.

Cậu ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, áo anh cho em bị bẩn mất rồi.” Không biết có thể giặt sạch hết được không.

Cậu có chút buồn rầu.

Có lẽ Ngu tiên sinh nhận ra cảm xúc của cậu, liền gửi cho cậu một tin nhắn.

—- sau này em sẽ có rất nhiều quần áo.

“Nhưng đây là của anh cho em mà.”

Tạ Kiều ỉu xìu mở miệng.

Cậu không làm việc bên ngoài, thật ra không có nhiều bạn, vậy nên mỗi món quà bạn bè cậu đưa cậu đều rất trân trọng.

Im lặng thoáng chốc.

Một bàn tay đặt trên mái tóc nhạt màu của cậu, khẽ xoa xoa.

Còn có tin nhắn được cân nhắc từng từ mà Ngu tiên sinh gửi đến.

—– tôi sẽ tặng em rất nhiều quần áo.

Động tác vuốt ve rất dịu dàng, Tạ Kiều bất giác cọ lên tay Ngu tiên sinh một cái: “Cảm ơn Ngu tiên sinh, nhưng mà không cần đâu.” Không cần phải đối tốt với cậu như thế.

Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn nhớ.

Cự xà nhìn bé thỏ tai cụp trong màn hình mặc chiếc áo sơ mi dính đầy bùn đất, cánh tay quấn băng siết chặt điện thoại, mi mắt cụp xuống.

Hắn muốn cho Tạ Kiều một cuộc sống như hoàng tử.

*

Tạ Kiều thay đồ vào bếp, nguyên liệu nấu ăn vẫn thiếu thốn như thường, chỉ có hoặc là thịt bò hoặc là cà rốt, và một vài loại rau củ mà Ni Ni quang hợp được.

Cậu thử hỏi Ngu tiên sinh: “Ngu tiên sinh, anh có thể cho em một chút bột mì được không? Em có thể đổi bằng một sọt khoai tây đó.”

Khi cậu còn tính toán không biết một sọt khoai tây có thể đổi được một túi bột mì nho nhỏ hay không, thì sàn bếp đã xuất hiện một túi bột mì to sụ, mà sọt khoai tây của cậu vẫn không bị lấy mất.

Có thể là không nhìn thấy.

“Cảm ơn Ngu tiên sinh.”

Thỏ tai cụp thở hồng hộc mà bê một sọt khoai tây ra giữa nhà: “Đây là khoai tây Ni Ni trồng được, ngon lắm, anh mang về ăn thử nhá.”

Dường như không thể từ chối được.

Qua một hồi, sọt khoai tây mới biến mất.

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy bò trong tủ lạnh ra ngoài rã đông, bỏ thêm tương ngọt và tương đen, băm nhỏ, trộn đến khi dàn đều gia vị.

Tiếp đó cậu cho men tan trong nước, đổ vào bột mì, nhào đến khi bột quện thành một khối không quá mềm không quá cứng, ấn dẹp, bọc nhân thịt đã ướp thành bánh bao.

Phần việc còn lại không khó.

Chỉ cần ủ cho bánh bao lên men hai mươi phút, sau đó hấp trong nồi, là món bánh bao thịt nóng hổi đã ra lò.

Cậu cẩn thận đặt những chiếc bánh bao vỏ mỏng nhân dày, bốc hơi nghi ngút lên đĩa, rồi bưng đến trại chăn nuôi.

Đám Ni Ni chưa ăn bánh bao bao giờ.

Ni Ni tò mò dùng đũa chọc bánh bao một cái, nước thịt tràn ra, mùi thịt sốt tương tỏa thơm ngào ngạt.

Nó cắn một miếng, ngon đến trợn trừng hai mắt, loáng cái đã ăn xong một chiếc bánh bao to, rồi lại nhìn Tạ Kiều đầy trông ngóng.

Tạ Kiều cho tinh linh một cái nữa.

Ác ma cũng quay sang nhìn cậu.

Tạ Kiều: … hình như hôm nay làm hơi ít.

Cậu cho ác ma chiếc bánh bao cuối cùng.

Khi ác ma thu cánh ăn bánh bao, Tạ Kiều thấy tâm trạng hắn ta có vẻ không tồi, nhớ tới nguyện vọng của các sinh vật trong hang động, bèn mở miệng nói: “Phải rồi, có người nhờ ta hỏi mi, rằng mi sẽ đến cứu bọn họ chứ?”

“Có người tên là Leroy Abel Rodriguez.” Tạ Kiều cố vắt não nhớ tên, “Còn có người tên là Sisko Emenegildo Troy de nữa.”

Cậu đang định nói thêm thì bị ác ma cắt lời.

Arcus ăn miếng bánh cuối cùng, hỏi ngược lại như tự giễu: “Chính ta còn đang bị giam giữ ở đây, còn có thể cứu được ai?”

Giọng nói có chút đáng thương.

Ác ma lập tức nhận ra điều này, định giương cánh trông cho đỡ đáng thương, thế nhưng có giương kiểu gì, thì cũng chỉ bé bằng bàn tay thôi.

“Đợi ta rời khỏi đây, ta sẽ nghĩ xem có cách nào không.” Tạ Kiều cân nhắc câu từ, “Chắc sẽ có giới hạn nào đó cho trại chăn nuôi chứ, không thể bị giam cả đời ở nơi này được.”

“Rời khỏi đây?”

Ác ma bỗng bật cười: “Mi cho rằng mình có thể ra ngoài? Không ai có thể ra được, trừ khi người ấy còn sống.”

Khi nhắc đến ‘người ấy’, giọng nói của ác ma bất giác trầm đi.

Tạ Kiều còn định hỏi thêm, thì bỗng người cá gian bên quẫy đuôi, ngẩng đầu thét chói tai, là loại âm thanh mà con người không thể nào chịu đựng.

Màng nhĩ Tạ Kiều như bị chọc thủng, đầu óc đau nhói, trực tiếp ngất đi, ngã xuống đất.

“Mi cũng nhớ tới người ấy sao?”

Ác ma quay sang nhìn người cá.

*

[Người cá phát sinh tình huống vô ý thức]

[âm cao của người cá làm bạn đời của bạn ngất đi]

[tuy nhiên không cần lo lắng, cậu ấy chỉ chìm vào giấc ngủ say mà thôi]

Yết hầu Ngu Hàn Sinh chuyển động.

Hắn quét màn hình, ôm Tạ Kiều lên giường.

Tạ Kiều say ngủ bảy tiếng.

Hắn cũng nhìn điện thoại bảy giờ.

Đến tận khi Tạ Kiều mở mắt, bàn tay siết chặt điện thoại của hắn mới buông ra.

Tạ Kiều ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ màng, cậu nhớ mang máng mình đã đến trại chăn nuôi, sao giờ lại ở trên giường nhỉ?

Có lẽ là Ngu tiên sinh đã giúp cậu rồi.

Cậu nhấp bờ môi khô khốc, giá mà cậu được gặp Ngu tiên sinh thì tốt, như vậy cậu có thể trực tiếp cảm ơn.

Cậu không kiềm lòng hỏi: “Ngu tiên sinh, mình sẽ gặp mặt chứ?”

Cậu vừa dứt lời, một bàn lạnh băng đã xoa lên môi cậu, ngón tay thon dài dính nước, vuốt ve bờ môi khô nứt của cậu từng chút, từng chút, nghiêm túc lạ thường.

Tâm trí Tạ Kiều trở nên trống rỗng, còn chưa nghĩ ngợi được gì, điện thoại bên gối đã chợt rung lên.

—- em muốn gặp tôi.

Không phải hỏi dò.

Là lời khẳng định.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN