Người Anh Yêu Là Em !
Chương 20
-Linh cho anh kon nghe đi
-Nghe gì ạh ( Thành hỏi)
-Nghe bạn gái anh trong sáng và hiền lánh đến mức nào và nghe xem thử My ác đến mức nào
-Đấy mẹ thấy ko Linh nó cũng có tình cảm với Trang rồi đấy , kon nói với mẹ rồi My cô ta ko tốt như mẹ tưởng đâu bây giờ nhờ có Linh mẹ sáng mắt ra rồi chứ
-Ngye đi rồi bik ta hay con có mắt mà ko tròng
Linh mở đoạn ghi âm giữa Trang với bọn côn đồ , giữa My với bọn côn đồ và giữa My với Linh cho Thành nghe……….
-Sao … sao lại thế này …sao anh ko bik gì cả thế …( mặt Thành thừ ra ko còn chút máu )
-Đấy anh thấy ko . My đã vì anh mà chịu mọi sự đau khổ lên mình vậy mà anh nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy như vậy, anh có bik là cô ấy đã dầm mua và khóc rất nhìu ko , chính thế mà bây giờ cô ấy ko bik khi nào sẽ mù nữa kìa , đúng ra cô ấy sẽ ko bị tai họa này sớm như thế đâu chỉ vì muốn nhìn anh lần cuối mà cô ấy phải chịu như vậy đấy vừa rồi anh còn đánh cô ấy như vậy nữa thì sao cô ấy chịu nổi hả anh nói đi ( Linh khóc nấc lên )
-Sao…em nói sao …m…ù…là thế nào
-Đủ rồi bây giờ anh đi đi My đã có em và mẹ lo ko cần anh đâu
-Kon đi đi , đi mà rửa sạch tội lỗi của mình bây giờ con có đến My cũng ko gặp con đâu
-Mẹ con xin lỗi ( Thành wuỳ xuống trước mặt mẹ và em gái mình) con ko bik , con ko bik thật mà sao cô ấy ko nói với kon chứ
-Kon có chịu nghe nó nói đâu lúc nào cũng đán mắn nó , nó đã chịu đựng đủ rồi
-Kon xin hai ng` đấy giúp kon lần này đi
-Ta và em sẽ giúp kon nếu con thật sự iu My chứ ko phải sự thương hại , bây giờ kon đi và suy nghĩ đi
…
-Bác sĩ sao rồi ạh?
-Chắc gia đình cũng đã bik kết wả rồi đấy , tôi ko cần nói thêm
-Thưa bác sỉ có bệnh nhân mới mất và để 2 tờ giấy một mà đưa cho con pà ta hai là đưa cho bác sĩ ạh ( một bác sỉ khác chạy vào)
-Dc rồi lát tôi xem
-Xin cảm ơn bác sĩ đã cứu mạn nó ( mẹ Thành đã cảm ơn bác sĩ )
..
Còn Thành thì lúc này Thành đang đi đến nơi Trang ở nói rỏ mọi chuyện nhưng Trang ko có ở nhà nên Thành đã một mình đi đến nơi có thể suy nghĩ lại tất cả nhưng gì mình làm để hối lỗi vớI My và mong My bình an
Chiếc giường My nằm đã đc đẩy ra phòng hồi sức , My an toan nhưng đã ko thấy gì nữa
-Bác ơi bây giờ là sáng hay tối mà sao ko thấy gì hết zậy bác mở đèn lên đi , con muốn thấy mặt bác
-My bác xin lỗi
“rầm”
-Thành cậu lại đến àh , sao ko ở bên Trang tôi đã bị trả giá rồi đấy cậu vui nhỉ
-Mẹ ra ngòa hai đứa nói chuyện nha , Linh đi thôi on ( mẹ Thành dắt Linh cùng đi ra ngoài )
-My! anh xin lỗi em đau lắm ko
-Ơ sao cậu lại wan tâm tôi thế chẳng phải vừa rồi cậu đã…. ( chưa nói xong thì Thành đã đặt lên môi nụ hôn thật nồng ấm )
-Ơ , tôi ko xung971 đángnhận cậu đi đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!