Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 107: Vận may của hào quang nhân vật chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao


Chương 107: Vận may của hào quang nhân vật chính


Lâm Tùy An còn nhớ Nhu Thiên Nhi, là nữ tử có giọng nói như chim Hoàng Oanh lúc truy đuổi Tháp Tháp Nhĩ Can, lúc ấy, Hoa Nhất Đường còn điên khùng nói cô ta có ý đồ bất chính với Lâm Tùy An. Lúc ấy Lâm Tùy An chỉ cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn cô có hơi quái dị, khiến cho người ta không thoải mái, hôm nay nghĩ lại, chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của cô đang phát ra cảnh cáo… nữ tử này có vấn đề… sao?

Lâm Tùy An: “Các ngươi xác định Nhu Thiên Nhi của Tử Mộc gia đã chết sao?”

Thấm Phương: “Cái này… ta cũng chỉ nghe nói thôi, không biết thật hay giả.”

Nhu Thiên Nhi, nhà ở số ba trăm ba mươi ba đường Tam Hồi phường Phú Giáo, vị trí vừa khéo đối diện với nhà riêng của Tháp Tháp Nhĩ Can, quanh năm làm nghề buôn bán vải vóc, quen thuộc với bà con ở chợ Nam, phố Bắc, láng giềng bên trái nói, Nhu Thiên Nhi là người làm ăn nên từ hai bàn tay trắng, làm người tốt, thường xuyên trợ giúp hàng xóm, lần này Tháp Tháp Nhĩ Can phạm tội bại lộ, cũng là cô khuyến khích dân chúng phường Phú Giáo đến Đại Lý tự làm chứng.” Lăng Chi Nhan giống như là hỏi những người khác, lại giống như lẩm bẩm: “Nhu Thiên Nhi và Tử Mộc Phường này là một người sao?”

Từ lúc cái tên Nhu Thiên Nhi xuất hiện, Hoa Nhất Đường đã trở nên im, chiếc quạt gõ nhẹ vào trán, đột nhiên nói: “Phương huynh, mượn bút mực dùng một lát.”

Phương Khắc không tình nguyện đưa qua, Hoa Nhất Đường đơn giản vẽ một bức chân dung, đưa cho Phàn Bát Nương: “Đây là Nhu Thiên Nhi của phường Phú Giáo.”

Phàn Bát Nương và Thấm Phương kề đầu nhìn một lúc lâu, đồng loạt lắc đầu.

Phàn Bát Nương: “Ta nhớ bên mắt Nhu Thiên Nhi có hai nốt ruồi.”

Thấm Phương: “Nhu Thiên Nhi đẹp hơn nữ nương này nhiều, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, miệng cũng nhỏ hơn một chút.”

Lăng Chi Nhan: “… Chỉ trùng hợp tên giống tên thôi sao?”

“Khoan đã, sao ta thấy Nhu Thiên Nhi này hơi quen mắt nhỉ? Thấm Phương dựng bức tranh lên, đưa ra chỗ có ánh sáng: “Phàn Bát Nương, ngươi nói có đúng hay không?”

Phàn Bát Nương trừng mắt nhìn nửa ngày, lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

“Không đúng không đúng, ta chắc chắn đã từng gặp người này rồi, nhưng gặp ở đâu nhỉ?” Thấm Phương nhìn chằm chằm bức chân dung rơi vào trầm tư.

Phương Khắc thở dài: “Chỗ các ngươi còn Họa Xuân cao không?”

Phàn Bát Nương: “Đã ném từ lâu rồi, ai còn giữ lại thứ xui xéo kia chứ.”

Lâm Tùy An hỏi Cận Nhược: “Bên Tịnh Môn kiểm tra như thế nào?”

Cận Nhược nhét hai miếng thịt vào miệng, nhai đến miệng chảy đầy dầu, cả đám người chỉ có hắn là vô tâm vô phế, ăn uống vui vẻ nhất: “Yên tâm, người ta đều rải ra ngoài rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi.”

Áp lực trong chính đường hơi nặng nề, Lăng Chi Nhan cúi mặt không nói lời nào, Hoa Nhất Đường dựa vào bàn, rũ mí mắt, quạt trong tay mở ra lại khép lại, khép lại lại mở ra, phát ra tiếng lạch cạch, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Tùy An đưa tất cả manh mối đã biết ra sắp xếp lại một lần, buồn bực phát hiện tình tiết vụ án lại tiến vào một giai đoạn chướng ngại kỳ lạ, bọn họ biết động cơ giết người, thủ pháp giết người, hoàn thành chân dung tâm lý của hung thủ, tìm được phường mà hung thủ ở, thậm chí tìm được Họa Xuân cao năm năm trước đã bị cấm, nhưng hung thủ này giống như bóng nước, hoa trong gương, mỗi một lần muốn chạm vào hắn, thì đột nhiên lại tan rã.

Họ đã bỏ qua manh mối quan trọng nào?

Hay là, thứ bọn họ bây giờ cần… sự may mắn của hào quang nhân vật chính?

Lâm Tùy An thậm chí còn nghĩ, có lẽ để cho Hoa Nhất Đường múa một khúc “thử thách đại thần” thì hiệu suất có khi còn cao hơn.

Phương Khắc cau mày, đổ chất lỏng trong bình sứ nhỏ vào chén rượu, nhẹ nhàng che đáy chén rượu, cắt giấy trắng viền lông thành một tờ giấy nhỏ rộng một ngón tay, ước chừng bảy tám cái, mỗi cái dính một chút, cũng xả lên bàn, lại lấy ra năm cái bình sứ nhỏ hơn, đặt ở trước tờ giấy, chờ một lát, lần lượt rắc bột phấn trong bình sứ nhỏ lên tờ giấy nửa khô, thao tác tinh tế cẩn thận lạ thượng, giống như đang làm thí nghiệm hóa học gì đó vậy.

Y Tháp ngồi bên cạnh, đôi mắt to màu xanh biếc tràn ngập tò mò, không dám thở mạnh, Lâm Tùy An không nhịn được, cũng dịch qua, ghé vào bên cạnh hóng hớt.

Đỉnh của tám dải giấy nhỏ dần dần thay đổi màu sắc, một số biến thành màu xanh, một số biến thành màu cam, một số biến thành màu xanh lá cây, một số biến thành màu đỏ, giống như thẻ màu thuốc thử.

Lâm Tùy An: “Đây là cái gì vậy?”

“Đây là chất lỏng màu tự chế của ta, có thể phân tích đơn giản thành phần của hương liệu và dầu dưỡng, đáng tiếc còn chưa hoàn thiện…” Phương Khắc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Tùy An: “Trên người ngươi có mùi gì?”

Lâm Tùy An ghé vào tay áo ngửi ngửi: “Là hương liệu mà Tháp Tháp Nhĩ Can rải trên người ta, còn có mùi gì sao?”

Phương Khắc nhíu mày, lại ngửi ngửi, quay đầu hắt hơi một cái: “Không phải loại này, là một loại hương liệu khác.”

Lâm Tùy An thấy kỳ lạ, ngửi thử trên quần áo, tay áo của mình: “Không có mà.”

“Trư nhân, đừng nhúc nhích.” Y Tháp đứng dậy, đi vòng quanh Lâm Tùy An hai vòng, chóp mũi đưa đến bả vai trái Lâm Tùy An ngửi ngửi, mắt xanh chợt sáng lên: “Nơi này!”

Phương Khắc nhanh như chớp rút ra một chiếc khăn tay nhỏ ướt sũng từ rong rương, dán lên vai Lâm Tùy An, Lâm Tùy An thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Phương Khắc đã lấy khăn tay, dùng kéo nhỏ cắt khăn tay thành miếng vải cỡ móng tay, nhét vào một cái bình sứ, lại pha chút chất lỏng kỳ quái nào đó đổ vào, nhét vào miệng bình, một tay cầm bình từ trên xuống dưới, trái phải lắc lắc lung tung, thủ pháp giống như nhân viên pha chế cocktail trong quán bar hiện đại, lại lấy ra một ly rượu, lau sạch, đổ chất lỏng bên trong, lặp lại quy trình trước đó, kiểm tra lại màu sắc.

Lâm Tùy An sờ sờ bả vai ướt sũng, nhìn thấy những tờ giấy nhỏ lần lượt thay đổi màu sắc, ba màu lam, hai màu xanh lá cây, một màu đỏ, hai màu cam, phân bố màu sắc hơi tương tự với thí nghiệm trước đó.

Phương Khắc: “Trên vai ngươi dính một loại hương liệu, và thành phần gần giống như Họa Xuân cao.”

Lâm Tùy An: “Hả?!”

“Ngoài Tháp Tháp Nhĩ Can, ngươi còn tiếp xúc với ai nữa không? Ngươi đã đi đâu?”

“Thế thì nhiều lắm.” Lâm Tùy An nhớ lại: “Đến mật đạo của một khu vườn hoang để cứu Cận Nhược, gặp huynh đệ Tịnh Môn, dân chúng Phú Giáo phường, cứu một tiểu nha hoàn, gặp phải…” Lâm Tùy An mở to hai mắt, cô lại nhớ lúc ấy, Nhu Thiên Nhi dường như đứng ở bên trái cô.

Ôi mẹ ơi!

Thiên Khu vội vàng đi vào viện, lẩm bẩm gì đó bên tai Cận Nhược, Cận Nhược hơi kinh ngạc nhìn Thiên Khu một cái, lau miệng, đứng dậy tiến đến bên cạnh Lâm Tùy An, thấp giọng nói: “Các huynh đệ mò mẫm vào nhà riêng của Tháp Tháp Nhĩ Can, kho tư nhân là các hộ gia đình gần đó,, phù hợp với điều kiện Hoa Nhất Đường đưa ra, đều là buôn bán vải vóc, gia chủ hai nhà quanh năm không ở Đông Đô, còn có một nhà, các điều kiện khác đều phù hợp, chỉ có một điều không đúng.”

Lâm Tùy An: “Cái gì?”

Cận Nhược: “Nhà này không có nam nhân, gia chủ là nữ nhân, trong nhà quanh năm hầu hạ ăn uống sinh hoạt chỉ có một tiểu nha hoàn, còn lại nha hoàn và nam nhân giúp việc hàng ngày đều là công nhân thuê ngắn hạn, ba tháng đổi một lần.”

Hoa Nhất Đường bất ngờ mở mắt ra, hắn và Lâm Tùy An gần như đồng thanh với hắn: “Là Nhu Thiên Nhi?!”

Cận Nhược gật đầu.

“Nam nhân, đúng đúng đúng rồi, là nam nhân!” Thấm Phương chỉ vào bức chân dung nhu thiên nhi kia kêu to: “Ta nhớ tới, ta từng gặp một người ở Tử Mộc gia, rất giống người trên bức tranh, nhưng là nam nhân, không, lúc ta nhìn thấy hắn, hắn là nữ nhân, là con hát cải trang thành nữ nhân, nhưng thực tế là nam nhân!”

Thấm Phương nói lời đầu không đáp lời, Lăng Chi Nhan lập tức bắt được trọng điểm: “Ngươi nói Nhu Thiên Nhi này là một ngươi am hiểu việc nam cải nữ trang?”

“Đúng vậy!” Thấm Phương kích động thở phào nhẹ nhõm: “Hơn nữa, con hát này chính là người trong lòng của Nhu Thiên Nhi!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đồng thời nhảy dựng lên.

Hoa Nhất Đường một hai mắt tỏa sáng: “Chính là hắn!”

*

Đoàn người vội chạy tới phường Phú Giáo, bây giờ đã sớm qua giờ giới nghiêm, ánh trăng chiếu rọi lên cửa chính “Nhu trạch”, trong trạch viện mơ hồ lộ ra ánh đèn, gió thổi, bóng cây loang lổ hơi lay động, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Thập trưởng lão Đinh Khôn và Thất Tinh canh giữ ở ngoài cửa, bái kiến Lâm Tùy An và Cận Nhược: “Sau khi từ Đại Lý tự trở về, thì không ra cửa nữa.”

Lăng Chi Nhan dẫn nha lại Đại Lý tự và bất lương tiến lên, gõ cửa, cửa vang lên ba tiếng, cửa cạch một tiếng tự mình mở ra. Cửa không khóa.

Giọng nói “Nhu Thiên Nhi” giống như chim Hoàng Oanh truyền ra: “Chư vị quan gia, mời vào.”

Mọi người nháy mắt với nhau, Lâm Tùy An đánh trận đầu, Lăng Chi Nhan và nha lại Đại Lý tự phụ trách bên ngoài xung quanh, Cận Nhược và đám người Thiên Khu áp trận, Hoa Nhất Đường, Phương Khắc không biết võ công, được bảo vệ ở vị trí trung tâm.

Trạch viện còn lớn hơn so với tưởng tượng, vừa vào cửa lớn đã thấy một cái sân rộng lớn, đậu bảy tám chiếc xe ngựa chở người, năm sáu chiếc xe bò chở hàng, đối diện là một vách tường lớn, vòng qua đã có thể nhìn thấy một chính đường nửa lộ thiên, bốn mặt chiếu và màn sổ sách cao cao cuộn lên, bốn cây nến hình cây đứng sừng sững hai bên, mỗi cái đều cao bằng nửa người, phía trên bày đầy sáp trắng, phía dưới treo dầu sáp đông thành hình, ánh nến lắc lư, không có một chút âm thanh, trong dầu sáp và ánh nến tạo hình kỳ lạ, là Nhu Thiên Nhi đang ở đó.

Cô mặc váy lựu màu đỏ thẫm, hai khuỷu tay khoác áo choàng màu đỏ thẫm, màu đỏ như máu, búi tóc chải rất cao, chỉ đeo một cây trâm vàng, hơi nghiêng người, tư thái ưu nhã, cổ thon dài, đồng tử giống như ngậm nước, tình ý miên man nhìn mọi người.

Lần trước, bởi vì cô như có như không trêu chọc khiến cho Lâm Tùy An rất không được tự nhiên, cho nên chưa từng nhìn kỹ, lúc này nhìn lại, người này tuy rằng hình thái động tác giả trang như đúc như đúc, thậm chí còn giấu hầu kết, nhưng dù sao cũng không có công phu thu xuất quỷ nhập thần như Vân Trung Nguyệt, thân thể và cánh tay cường tráng hơn nữ tử bình thường rất nhiều, Lâm Tùy An thậm chí hoài nghi, ánh mắt, giọng nói và tạo dáng lúc trước là để dời sự chú ý, khiến cho Lâm Tùy An không để ý tới sơ hở trên người “cô”.

Lăng Chi Nhan thấp giọng hạ lệnh, nha lại Đại Lý tự và bất lương nhân tản ra khỏi đại sảnh, bắt đầu điều tra toàn bộ tòa trạch viện, Nhu Thiên Nhi che miệng khẽ cười một tiếng: “Lăng Tư Trực không cần lục soát, trong trạch này chỉ có một mình ta thôi.”

Lăng Chi Nhan không lên tiếng, Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt tiến lên, ánh mắt quét từ trên xuống dưới người cô một vòng: “Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ đến?”

Nhu Thiên Nhi thở dài, u ám nhìn Lâm Tùy An: “Lúc nhìn thấy vị Lâm nương tử này, ta đã đoán được, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.”

Lăng Chi mặt mày sắc bén: “Ngươi sát hại mười lăm nữ nương như Phùng nhị nương, vũ nhục thi thể, thủ đoạn tàn nhẫn kinh người, ngươi có nhận tội không?!”

“Lăng tư trực chớ có ngậm máu phun người.” Nhu Thiên Nhi làm ra biểu cảm kinh ngạc khoa trương: “Ta là một nữ tử yếu đuối, lắm ăn đúng bổn phận, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả.”

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: “Thấm Phương nương tử!”

Thấm Phương từ phía sau Mộc Hạ thò đầu ra, cẩn thận nhìn xem, chỉ vào “Nhu Thiên Nhi” kêu to: “Không sai, chính là hắn!”

Lời còn chưa dứt, Lâm Tùy An rút Thiên Tịnh hướng lên trên, ánh đao màu xanh biếc quét sạch hơn phân nửa ngọn nến, băm nát nửa thân trên quần áo của Nhu Thiên Nhi, giống như lá khô rách nát rơi xuống, lộ ra nửa thân thể tr.ần trụ.i, trước ngực bằng phẳng, xương cốt thô to, nghiễm nhiên chính là nam nhân.

Sắc mặt Nhu Thiên Nhi thay đổi, đồng tử gần như rớt ra khỏi hốc mắt, bối rối che thân thể, dừng một chút, lại nở nụ cười, tùy ý khoác áo choàng treo trên khuỷu tay lên vai: “Ta nhớ trong luật pháp nhà Đường hình như không có quy định nói nam nhân không được mặc quần áo nữ nhân nhỉ?”

Lúc này đây, hắn dùng giọng nói thực sự của mình, là giọng nam hơi trong trẻo, rất giống với thanh thiếu niên trước kỳ vỡ giọng, có thể là vì hắn quanh năm bắt chước giọng nữ, hoặc là vì có thiên phú không giống người thường.

Nha lại và bất lương nhân đi ra ngoài điều tra đã trở lại, đứng về lại bên cạnh Lăng Chi Nhan thấp giọng báo cáo, sắc mặt Lăng Chi Nhan trầm xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhu Thiên Nhi, cất cao giọng nói: “Đưa người này mang về Đại Lý tự! Nghiêm thẩm!”

Nhu Thiên Nhi không chút hoang mang đứng lên, thủng thẳng đi lên trước, trên mặt còn mang theo ý cười như có như không, cho đến khi bị nha lại áp giải rời đi, ý cười cũng chưa từng giảm nửa phần, trong mắt tràn đầy khiêu khích và châm chọc cao cao tại thượng.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Lăng Chi Nhan chính là tin xấu.

“Tòa trạch viện cực kỳ sạch sẽ, không tìm được bất kỳ chứng cứ gì hắn giết người nhục thi, xem ra là đã sớm cố ý xử lý sạch sẽ rồi.”

Dọn dẹp? Là ai đã dọn dẹp?!

Lâm Tùy An trong đầu ong ong một tiếng: “Tiểu nha hoàn tên Anh Đào trong nhà ngươi đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN