Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 109: Thanh điểu ân cần dẫn lối ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao


Chương 109: Thanh điểu ân cần dẫn lối ta


Thiếu khanh Đại Lý Tự Trương Hoài ngồi trong phòng thẩm phấn, cực kỳ u oán thở dài.

Lăng Chi Nhan đêm qua mang hung thủ thật của vụ án trầm thi về, người này vẫn mang thân phận hộ tịch “Nhu Thiên Nhi” ở phường Phú Giáo, làm ăn buôn bán vải vóc. Theo Thấm Phương nương tử của phường Hồng Tiếu chỉ nhận, người này vốn là một người linh nhân, không biết họ, chỉ biết Nhu Thiên Nhi thực sự gọi hắn là “Văn lang”.

Văn lang này, có thể nói là phạm nhân ngoan cố nhất mà hắn từng gặp từ khi vào đại lý tự tới nay, từ khi vào phòng tra tấn, dù thẩm vấn thế nào thì từ đầu đến cuối đều không nói một lời, rõ ràng là nam nhân, dáng vẻ ánh mắt lại giống như nữ nhân, vẫn dùng ánh mắt khiến người ta buồn nôn trêu chọc mọi người chung quanh, mấy tiểu ngục lại trong phòng hình sự đều sắp nôn rồi, Trương Hoài nghĩ đến người này phạm tội, cũng muốn nôn.

Đáng giận nhất chính là, Lăng Lục Lang thấy thẩm vấn không hề tiến triển, lại tìm cớ chạy tới Án Mưu đường trốn, ném hắn ở chỗ này chịu tội, Trương Hoài phẫn nộ nghĩ, Lục Lang nhà hắn vốn là thành thật cỡ nào, sao chỉ mới lắn lôn với tên ăn chơi tráng táng nhà họa Hoa mấy ngày đã biến thành hầu tinh mất rồi.                                                                  

Thấy trời đã sáng, một đợt báo sáng từ cửa Ứng Thiên truyền vào, Lăng Chi Nhan còn chưa trở về, Trương Hoài thức cả đêm, mí mắt muốn đánh nhau, đầu lắc trái lắc phải, thiếu chút nữa thì trật cổ, Trương Hoài vỗ vỗ ót, nhắm mắt nhìn Văn lang trong phòng giam đối diện, vẫn đứng thẳng tắp ở giữa phòng giam, nhìn thẳng vào hắn, hai bên cánh mũi mờ đi lớp trang điểm, râu hiện lên, khóe miệng lại nở một nụ cười dịu dàng như có như không.

Lần đầu tiên hắn mở miệng, bốn bức tường quanh quẩn giọng nói như Hoàng Oanh, cực kỳ đáng sợ.

Hắn nói: “Trời đã sáng rồi.”

Trương Hoài giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại: “Ngươi muốn làm gì?!”

Văn Lang lại không nói lời nào, cúi đầu xuống, thân thể chậm rãi lay động, giống như đang nhảy múa, dáng người uyển chuyển, trong miệng hát như hát gì đó, nghe không rõ, rất nhanh, lại biến thành tiếng cười, vài tiếng cao là nữ thanh, vài tiếng thấp là nam thanh, hai giọng hát tự nhiên chuyển đổi, Trương Hoài bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, giống trong thân thể người này cả hai người một nam một nữ đang sống vậy.

Dần dần, Trương Hoài bắt đầu nghe rõ nội dung hắn hát, hóa ra là một bài thơ: “À… gặp nhau ly biệt khó muôn trùng… gặp nhau hoa tàn oán gió đông… ôi, đến chết xuân tằm tơ mới đứt… ngọn nến vơi dòng lệ thành tro… a, dòng lệ bắt đầu…”

Ngục thừa lão Lương xoa xoa da gà tiến lại gần, thấp giọng nói: “Trương thiếu khanh, người này hơi tà môn, ta nghe các người già nói, loại người nửa nam nửa nữ này đều có năng lực thông linh, đắc tội bọn họ, chính là đắc tội thần linh…”

“Nếu là thần linh che chở loại chó này, vậy thì cũng chỉ là một thần linh chó mà thôi!” Cửa lớn phòng thẩm án  bị người đá văng ra, một đám người sải bước đi vào. Có thể trắng trợn không để Đại Lý tự vào mắt như vậy, ngoại trừ Hoa gia Tứ Lang ra thì còn ai khác nữa.

Lâm Tùy An mang theo một cái tay nảy, cẩn thận từng li từng tí cầm một túi giấy, giống như bên trong chứa thứ gì đó vô cùng trân quý. Mộc Hạ và Y Tháp áp giải một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, thiếu nữ vừa nhìn thấy Văn Lang, hai mắt đỏ lên, kinh ngạc rơi lệ, mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Động tác múa của Văn Lang khẽ dừng lại một chút, kiễng mũi chân xoay một vòng, ngón tay làm động tác hoa lan giơ cao cánh tay lên, giống như một pho tượng duyên dáng, tiếp tục hát: “Gương soi đầu tóc đã bạc phơ… a a… đêm hứng ngâm thơ ánh trăng lạnh… i i…”

Hoa Nhất Đường cười lạnh một tiếng, nhận lấy tay nải trong tay Lâm Tùy An mở ra, lấy ra một thứ hung hăng đập vào mặt Văn Lang, Văn Lang tao nhã lui về phía sau, né tránh, thứ kia rơi xuống đất, thì ra một cái túi tiền bẩn thỉu, thêu một đóa hoa nhỏ màu đỏ.

“Quen mắt chưa?” Hoa Nhất Đường lạnh lùng nói: “Đây là túi tiền tùy thân của Lý Tam Nương.”

Trương Hoài cả kinh, hắn có chút ấn tượng, Lý Tam Nương là nạn nhân đầu tiên trong vụ án trầm thi liên hoàn.

Văn Lang chậm rãi buông cánh tay xuống, hai tay đặt ở bụng dưới, giống như trước khi lên đài, sóng mắt lưu chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.”

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng, trở tay lại lấy trong tay nải, Lâm Tùy An ngăn hắn lại: “Để ta.”

Nói xong, lấy ra một vật từ trong tay nảy, cổ tay khẽ run lên, vật đó theo gió vù một cái vào hàng rào gỗ nhà giam, bốp một tiếng vỗ lên má trái của Văn Lang, chợt nghe Văn Lang kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, ngậm máu phun ra một cái răng. Lâm Tùy An ném ra cũng là một túi tiền, màu hồng phấn, thêu hoa lan tinh xảo.

Trương Hoài nuốt nước miếng, công phu của vị Lâm nương tử này đúng là….!

“Nhớ ra chưa?” Hoa Nhất Đường nói: “Đây là túi tiền của Điền Thúy Nhi.”

Trương Hoài hiểu rõ: Điền Thúy Nhi là nạn nhân thứ hai.

Văn Lang ôm nửa mặt, hoảng sợ trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, Lâm Tùy An cầm lấy tùi tiền thứ ba, nhẹ nhàng ném tới, túi tiền màu xanh biếc, không hề bị bẩn đi, chỉ rơi một sợi lụa màu vàng nhạt, bay đến cũng nhẹ nhàng, lại ở vị trí gần Văn Lang ba thước đột nhiên gia tốc, nặng nề đụng phải bả vai hắn, Văn Lang cả người trượt trên mặt đất lui ra xa hai thước, sau lưng rắc một tiếng đụng vào vách tường.

Hoa Nhất Đường: “Đây là túi tiền của Tống Thất Nương.”

Văn lang cười không nổi, nửa mặt sưng lên, nửa bên mặt trắng đến đáng sợ, lại phun ra máu: “Đường luật quy định, nghiêm cấm tra tấn bức cung, nếu có người vi phạm, dựa theo luận tội sơ suất, đường đường đại lý tự chẳng lẽ phải biết luật phạm luật sao?”

Trương Hoài gãi đầu: “Cái này ấy mà…”

Hoa Nhất Đường: “Đường Luật có quy tắc, phá án xét xử nhất định phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng, Hoa mỗ chỉ đưa vật chứng đến trước mặt hung thủ, bảo hắn nhìn kỹ, có gì không đúng?”

Trương Hoài: “Đúng, liệt kê chứng cứ là khâu cần thiết.”

Ngục thừa lão Lương: “Có ai thấy chúng ta đang tra tấn bức cung không?”

Mấy tên ngục tốt liên tục lắc đầu: “Không có không có.”

Lâm Tùy An cười một tiếng, run túi tiền lên, túi tiền còn lại bay ra, nên lên mặt Văn Lang, thêm một cái ném vào đ.ũng quần hắn, tiếng kêu thảm thiết của Văn Lang mất đi vẻ nhu mị, chỉ còn lại thê lương như heo bị giết.

Hoa Nhất Đường đi tới trước nhà giam, cầm quạt, từ trên cao nhìn Văn Lang đang quay cuồng trên mặt đất: “Những thứ này đều là thứ ngươi để cho Anh Đào mang theo bên người, túi tiền ngươi cất giữ tỉ mỉ như thế, mà chủ nhân của chúng đều chết trong tay ngươi, tổng cộng mười lăm cái, bây giờ, ngươi đã nhớ chưa?”

“Ta…. ta không biết… Ngươi đang nói cái gì…” Văn Lang ngẩng đầu, hai mắt đỏ thẫm như lửa đốt.

“Đừng! Đừng đánh hắn, tất cả đều do ta làm!”Anh Đào quỳ xuống đất khóc lớn nói: “Là ta bắt cóc những nữ nương kia, rồi giết các nàng. Tất cả là do ta làm, ngươi bắt ta đi!”

Văn lang ho ra hai ngụm máu, cả người cuộn mình trên mặt đất, thân thể run rẩy điên cuồng. Tiếng khóc của Anh Đào càng lớn hơn.

Hoa Nhất Đường xoay người, vén áo bào ngồi xổm trước mặt Anh Đào, ánh mắt sắc bén như đao, liên tục hỏi: “Ngươi nói là ngươi bắt cóc những nữ nương kia, vậy ngươi nói một chút, ngươi dùng cách gì bắt cóc các nàng? Ngươi bắt cóc họ ở đâu? Giết họ bằng cách gì? Làm gì với cơ thể họ?  Ném xác như thế nào? Ném ở đâu?!”

“Ta, ta lừ các nàng lên xe ngựa, sau đó dùng mê dược.” Giọng Anh Đào càng lúc càng nhỏ, ngữ khí rất không xác định: “Sau, sau đó… Giết họ bằng dao…”

“Thuốc mê là loại gì? Bây giờ nó ở đâu? Con dao giết người dài bao nhiêu? Ngươi lấy nó ở đâu? Bây giờ con dao đang ở đâu?!”

“Những thứ này ta, ta không nhớ rõ. Nhưng, nhưng quả thực là do ta làm, ta nhớ có một nữ tử, ở cửa Hậu Tải, chính là cửa hàng chè bên cạnh bến tàu, ta làm bộ đụng phải nàng, vì bồi thường, nên đưa nàng ấy về nhà, trên đường đã dùng thuốc mê…” Anh Đào khóc không được nữa.

Hoa Nhất Đường híp mắt: “Hai nữ nương mất tích ở phường Phú Giáo kia, ngươi cũng dùng phương pháp tương tự lừa các nàng lên xe sao?”

“Đúng, đúng đúng! Giống nhau…”

“Ăn nói bừa bãi!” Giọng Hoa Nhất Đường đột nhiên trở nên mạnh mẽ: “Tất cả địa điểm bắt cóc người và ném xác đều cố ý tránh phường Phú Giáo đi, những chuyện này căn bản không phải là do ngươi làm! Ngươi đang chịu tội thay cho hắn!”

“Không không không! Đó là ta!” Anh Đào mạnh mẽ túm lấy tay áo Hoa Nhất Đường, lệ rơi đầy mặt: “Cô nương mù kia thật sự là ta giết! Ta còn nhớ rõ, nữ tử khiếm thị kia tên là Cù Tứ Nương, trong nhà còn có một gia gia bị mù, nàng, nàng cười rộ lên rất đẹp, giống như đường…”

Hoa Nhất Đường nhắm mắt lại, im lặng không nói.

Lâm Tùy An nhìn về phía Văn Lang trong phòng giam, hắn vẫn giữ tư thế kia, nằm sấp trên mặt đất, đầu vai và thân thể hơi run rẩy, hai tay gắt gao kẹp ở hai bên má, Lâm Tùy An đột nhiên ý thức được, hắn cũng không phải bởi vì sợ hãi hay đau đớn mà phát run, mà là đang trộm cười.

Hắn đang ăn mừng, mừng Anh Đào đang nhận tội thay cho hắn!

Sự tức giận vọt từ trong lồng ng.ực lên thấu ót, Thiên Tịnh trong tay nhịn không được phát ra tiếng, phóng thích ra sự khát máu đã lâu không gặp.

Hoa Nhất Đường ra ý bảo Phương Khắc đưa túi giấy trong tay qua, mở ra, dùng quạt đặt lên đồ vật bên trong, bả vai Anh Đào co rụt lại, thân thể dường như theo bản năng kháng cự, nhưng ánh sáng trong mắt lại đột nhiên lóe lên, lại giống đối với thứ như vậy rất sùng kính.

Trương Hoài rất tò mò, hắn đứng hơi lệch vị trí, ánh sáng trong phòng tra tấn lại không tốt, Hoa Nhất Đường chọn một tấm vải, hoặc là da, hắn tiến lại gần, cẩn thận nhìn lại, hoảng sợ biến sắc, rầm rầm lui về phía sau ba bước lớn, điền cuồng vỗ ngực, suýt nữa thì nôn mửa.

Đó là một tấm da người, không phải là “da người giả” được làm bằng da động vật của người giang hồ, mà là một tấm da mặt người hàng thật giá thật. Không biết dùng cách gì để bảo tồn, mặt ngoài trơn bóng tươi sáng, nhưng bên trong đã thối rữa mốc meo, còn mọc lông màu đen, ghê tởm hết sức.

Hoa Nhất Đường run run da mặt trên quạt: “Vì sao ngươi phải đeo da này lên mặt?”

Anh Đào run rẩy không ngừng, nhìn về phía Văn Lang, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng.

Thân thể run rẩy của Văn Lang ngừng lại, giống như một pho tượng đá nằm sấp.

Hoa Nhất Đường: “Ngươi có muốn trở thành nàng không?”

Anh Đào liên tục lắc đầu: “Không không không! Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy! Ta biết ta không xứng đáng! Ta chỉ đưa khuôn mặt của phu nhân ra ngoài hít thở không khí, giống như gia chủ đã làm trước đó.” Cô si ngốc nhìn Văn Lang, nước mắt tích tắc rơi trên mặt đất: “Gia chủ chỉ là quá yêu phu nhân, thế nhưng, phu nhân lại chết, gia chủ tương tư thành bệnh, thậm chí muốn thay phu nhân sống, hắn nhìn thấy nữ tử giống với phu nhân, gia chủ chỉ là muốn ôn lại thời gian tốt đẹp ở cùng với phu nhân mà thôi, hắn chỉ muốn mãi mãi ở bên phu nhân thôi, thế thì có gì sai…”

Lâm Tùy An nghe mà trợn mắt cứng lưỡi: Đây là cái gì? Fan cuồng CP?!

“Ôn lại thời gian tốt đẹp?” Hoa Nhất Đường nở nụ cười: “Hắn nói với ngươi như vậy sao? Vậy ngươi có biết hắn ôn lại như thế nào không?”

Anh Đào kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường thu nụ cười lại, ngũ quan tuấn lệ để lộ ra sự tàn nhẫn như đêm tối: “Hắn siết chết các nàng, làm ngột chết các nàng, dùng khí than độc hun chết các nàng, sau đó, dùng hương cao mà phu nhân của ngươi thích bôi lên toàn thân các nàng để bảo quản thi thể, dán da mặt phu nhân dán lên thi thể, rồi gian dâm với cái xác kia!”

Trương Hoài cuối cùng cũng không nhịn được mà nôn mửa cùng với ngục tốt.

Khuôn mặt anh đào trở nên trắng bệch, nước mắt đột nhiên bị giếng khô khan như bị hút đi, chỉ còn lại hốc mắt đỏ thẫm: “Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Gia chủ nói, hắn chỉ nói chuyện phiếm với các nàng, là những nữ nương này không biết tốt xấu, muốn chết muốn sống nên gia chủ bất đắc dĩ mới, mới…”

Phương Khắc bộp một tiếng ném cách mục kiểm tra thi thể trước mặt Anh Đào: “Trên người tất cả thi thể đều có thành phần hương cao giống với hương cao trên da mặt này, gian dâm với thi thể là thật, ta có thể so sáng tinh dịch lưu lại trong thi thể âm môn và của hắn..” Phương Khắc liếc mắt nhìn Văn Lang một cái: “Chỉ sợ bây giờ đã không còn chức năng này.”

Anh Đào ngây dại, sững sờ trừng mắt nhìn Văn Lang.

Văn Lang Chậm rãi nâng thân thể lên, hơi nâng cằm, đôi mắt sáng như sao: “Anh Đào, ngươi chớ nghe bọn họ nói bậy, ta vẫn luôn thủ tiết vì Thiên Nhi.”

Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười: “Vị Đại Tình Thánh này, ngài đúng là rất thành thật thủ tiết, đầu óc băng thanh ngọc khiết, nửa thâ.n dưới dục vọ.ng thối rữa.”

Sắc mặt Văn Lang tái mét: “Ngươi thì biết cái gì?! Thiên nhi chết rồi, ta tấy nhiên không thể cá nước vui vẻ với người sống, đeo khuôn mặt của Thiên Nhi lên, các nàng chính là Thiên Nhi, trái tim ta chỉ thuộc về Thiên Nhi, người của ta cũng chỉ thuộc về Thiên Nhi…”

“Chó má!” Hoa Nhất Đường nhổ nướng bọt: “Ta chém ngươi…”

“Vèo…” Lục Quang âm trầm còn nhanh hơn giọng Hoa Nhất Đường, quét đứt hàng rào gỗ của nhà giam, cứa ra một sợi máu trên cổ Văn Lang,  sợ máu đỏ tươi dọc theo mạch máu chậm rãi chảy xuống.

Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, cực kỳ nhìn Lâm Tùy An kéo đao ra, lại thu đao về vỏ. Con ngươi Văn Lang trợn lớn, thân thể hơi lảo đảo, nặng nề ngồi trên mặt đất, đầu nghiêng một cái, nghiêng, nghiêng… không rơi xuống. Sờ sờ cổ, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn “A a”.

“Nếu chỉ có đầu óc nguyện ý thủ tiết, vậy thì chỉ lưu lại đầu là được rồi.” Lâm Tùy An nói: “Đáng tiếc, nơi này ánh sáng quá tối, không thấy rõ vị trí, chém lệch rồi.”

Tất cả mọi người lúc này mới nhớ tới nên hô hấp, suýt nữa thì đã nghẹt thở mà chết.

Hai chân Trương Hoài nhũn ra, liên tục lau mồ hôi.

Hắn còn tưởng rằng một đao này của Lâm nương tử này đã chém đứt đầu Văn Lang.

Phương Khắc trừng mắt với Hoa Nhất Đường một cái: “Ngươi nói chuyện có thể qua đầu óc hay không!”

Hoa Nhất Đường che miệng, lắt léo: “Ta chỉ nói thôi, ai ngờ Lâm Tùy An lại chém thật chứ!”

Mộc Hạ: “Dám chém người ở ngục Đại Lý tự, Lâm nương tử cũng coi như là người đầu tiền!”

Y Tháp: “Trư nhân, uy vũ!”

Anh Đào nắm lấy da người trên mặt đất, tay chân cũng đi đến trước phòng giam, hai tay nắm chặt lấy hàng rào gỗ: “Gia chủ, ngươi là lừa ta sao? Những lời thề non hẹn biển với phu nhân mà ngươi nói, đến chết không thay đổi, đá khô thối rữa, đều là lừa gạt ta sao?!”

Văn Lang toàn thân run rẩy, lúc này đây là bởi vì thực sự sợ hãi, hận ý trong mắt Anh Đào còn sắc bén hơn cả đao của Lâm Tùy An, chặt đứt kế hoạch và trù tính của hắn nhiều năm qua, hắn nở nụ cười tươi vặn vẹo: “Anh Đào, ta không lừa ngươi, cả đời này của ta, chỉ yêu một mình Thiên Nhi…”

Đột nhiên, cửa phòng thẩm án mở ra, Lăng Chi Nhan kẹp mấy hồ sơ vụ án đi vào, phía sau còn có Cận Nhược phong trần mệt mỏi.

Cận Nhược đưa danh sách trong tay cho Lâm Tùy An, thấp giọng nói: “Ta tìm được thuyền chở thi thể, bên trong còn lưu lại mùi thi thể chưa kịp thanh lý, còn có một nhà kho ở chợ Nam, tất cả đều là than củi, tám phần là dùng để chế tạo khí than độc.”

“Rất tốt.” Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, chứng cứ đã có.

Hoa Nhất Đường nghiêng đầu nhìn Lăng Chi Nhan: “Người khác đều nói Lũng Tây Bạch thị tất cả đều là mọc sách, chẳng lẽ Huỳnh Dương Lăng thị rất giàu mọt sách, thật sự là mỗi ngày đều ngủ cùng hồ sơ.”

Lăng Chi Nhan căn bản không thèm nhìn hắn, mở ra một quyển hồ sơ:

“Tám năm trước, Phong Châu, Lý Châu liên tiếp xảy ra mấy vụ án hồ ly tinh mị hoặc nữ tử, đều là con gái của phú hộ, thương hộ chờ gả bị hồ ly tinh mê hoặc, mất thân, trở nên điên khùng khùng khùng, truyền ra rất thần kỳ. Nhưng thực ra, trước khi những nữ tử này thất thân, đều có một điểm chung, từng mời một nữ sư huấn luyện thể trạng ngồi nằm đi lại, nữ sư này tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng dáng vẻ duyên dáng, giọng nói động lòng người, được xưng là từng dạy lễ nghi thế gia, rất được hoan nghênh. Nhưng sau khi những nữ nương này bị hồ ly tinh mê hoặc, nữ sư này cũng bốc hơi khỏi nhân gian.”

Văn Lang khiếp sợ nhìn Lăng Chi Nhan.

Lăng Chi Nhan không có bất kỳ biểu cảm gì: “Ta lần theo nơi xảy ra những hồ sơ này mà điều tra lên trên, tìm được vụ án hồ ly tinh đầu tiên, xảy ra ở huyện Tri Liên Tuyền Châu, huyện Tri Sơn cách vách từng xuất hiện một người lanh lợi rất có danh tiếng, sau đó gánh hát giải tán, đã không biết tung tích.”

Người đàn ông tên là Bắc Mộng Văn, dung mạo bình thường, mặc dù là nam tử, nhưng có thể bắt chước giọng nữ, giọng như Hoàng Oanh. Ta so sánh với chân dung Bắc Mộng Văn và nữ sư, thì chính là ngươi.” Lăng Chi Nhan buông hồ sơ xuống, con ngươi đen kịt lẳng lặng nhìn Văn Lang: “Bắc Mộng Văn, ngươi không yêu Nhu Thiên Nhi, cũng giống như ngươi không yêu tất cả nữ tử bị ngươi gây họa, ngươi lừa gạt Nhu Thiên Nhi, để nàng thích ngươi, sau đó lại hại chết nàng, chỉ là vì thay thân phận của nàng sống sót ở Đông Đô, bởi vì ngươi biết, vụ án hồ ly tinh kia sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được ngươi.”

Văn lang mặt như tro tàn, một chữ cũng không nói nên lời.

“Những gì ngươi nói đều là đúng sao?! Gia chủ!!” Anh Đào hét lên.

“Ngươi còn không hiểu sao? Tất cả những câu chuyện đều là lời nói dối mà hắn bịa ra, tình yêu mộng ảo của hắn đối với Nhu Thiên Nhi, tương tư đến chết không thay đổi của hắn, chỉ là vì lừa gạt ngươi, để ngươi thay hắn chịu tội ở thời khắc mấu chốt.” Hoa Nhất Đường đứng bên cạnh Anh Đào, lạnh lùng nói: “Cái gọi là tình yêu của hắn, chỉ là một công cụ ích kỷ mà thôi.”

“Không phải! Ta yêu Thiên Nhi! Ta thừa nhận trước kia ta từng có mấy nữ nhân, nhưng chỉ có Thiên Nhi là duy nhất của ta, tình yêu của ta đối với Thiên Nhi là thuần khiết!” Văn Lang gào thét.

Anh Đào hung hăng ném da người trong tay qua chỗ hắn, quỳ xuống đất gào khóc: “Là hắn làm, đều là hắn làm! Hắn nói dối ta! Hắn nói dối ta!”

Văn Lang run rẩy trải dài da mặt thành từng đống, ngón tay nhuộm máu v.uốt ve vị trí môi trên mặt, giống như cẩn thận bôi son môi lên nó.

“Thiên Nhi, chỉ có nàng hiểu ta, đúng không, đúng không, ta yêu nàng, tah chỉ yêu một mình nàng, vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, đúng hay không, đúng hay không, đúng hay không…”

Da mặt Nhu Thiên Nhi chậm rãi cuộn mình lại, dưới ánh nến chiếu rọi nổi lên hào quang dầu mỡ kỳ lạ, giống như từ trên mặt đất mọc ra một khuôn mặt mới, đôi môi đỏ như máu nhếch lên, giống như khóc như cười.

Chớp mắt này, Lâm Tùy An thấy trước mắt trắng bệch, thấy được một đoạn hồi ức phai nhạt.

Văn Lang mặc nam trang đứng dưới ánh mặt trời tái nhợt, cầm một cây quạt, hát hí văn.

[Bồng Lai ít nèo đường lui tới… Thanh Điểu ân cần dẫn lối ta… Thiên Nhi, khúc nhạc này có hay không?]

[Ừ. Chỉ cần là Văn Lang hát, thì đều hay cả.]

Một bàn tay khô héo vươn về phía trước, nắm lấy một túi màu đỏ lớn, trên túi thêu một đôi uyên ương.

[Văn Lang, đây là bí kíp Họa Xuân cao của ta sau khi cải tiến. Khi ta chết, chàng hãy dùng nó phủ đầy cơ thể ta, như thế cơ thể của ta sẽ không thối rữa, chàng có thể nhìn thấy ta mỗi ngày. Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa.]

[Ừ, không bao giờ chia xa.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN