Người Con Gái Đáng Thương! - Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Người Con Gái Đáng Thương!


Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 08


ĐÂU LÀ ĐIỂM DỪNG?
TÓM TẮT:
Đã bốn năm từ sau trận chiến ngu ngốc đó, Suri vẫn nắm mọi quyền lực trong tay nhưng cô lại không thể điều khiển toàn bộ người của nó vì chưa phải nữ hoàng thế giới ngầm “thật sự”. Cái chết của nó làm cho Gin trở lên kì lạ, cậu tàn bạo và thù ghét mọi thứ. Nhưng cuộc chiến thực sự đang ở phía trước, sự xuất hiện của Tôn Lữ NaUy người tự nhận mình là Xu, nhưng khuôn mặt, mái tóc, tính cách khác hoàn toàn. Người này sở hữu Rigi và còn biết chơi bản lời nguyền nên Suri bị đá khỏi cái ghế đó. Ngân hàng di động lại một lần nữa xuất hiện làm chấn động thế giới. Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
NHÂN VẬT:
1. Tôn Lữ NaUy
2. Kiều VyVy
3. Kim Dạ Kiệt
4. Lâm Trình Phong
5. Edward Jack
6. Lucy







7. Triệu Tô Như Ngọc 8. Lâm Suri
9. Trần Hiểu Ảnh
10. Nich
……..
Chị ơi tỉnh dậy đi chj….chị chảy nhiều máu quá…..
Cô gái đó vẫn trong tình trạng hôn mê, toàn thân cô toàn vết thương do va phải đá ngầm nhưng lại được thứ gì đó bảo vệ.
Tại một bệnh viện X.
– Bác sĩ chj ấy thế nào rồi?
– Cô gái đó bị thương nặng đây buộc phải phẫu thuật toàn bộ.
– Dạ????
Cô bé rất ngạc nhiên, đứng ngoài cửa kính nhìn vào, trên tay cô vẫn cầm cây đàn và một chiếc điện thoại mà cô gái kia nắm chặt trong tay. Vậy là có thể đoán được người con gái cần phẫu thuật kia chính là nó.
– Được rồi bác sĩ hãy phẫu thuật cho chj ấy đi.
– Tốt thôi.
Và cuộc phẫu thuật diễn ra, thật là khiến người khác lo lắng không thôi. Ngày hôm sau, nó đã tỉnh dậy nhưng trong tình trạng người quấn băng
– Đây là đâu?





– “Nữ hoàng thế giới ngầm đang bắt đầu lấn chiếm tấn công sang cả chính trị. Thật là một cô gái phi thường khi mới 18 tuổi. ”
Nó chú ý đến chiếc tivi đang phát sóng, nhìn hình ảnh của Suri trên màn hình nó chỉ khẽ mỉm cười rồi tắt tivi đi. Nó quay ra nhìn Rigi và chiếc điện thoại được đặt gần đó. “Cạch…” cánh cửa phòng mở ra, nó nhìn cô bé đang bước vào.
– Chị tỉnh rồi sao? Em cứ tưởng chắc lâu lắm chị mới tỉnh lại. Bác sĩ đã phẫu thuật lại cơ thể cho chị vì chj bị thương rất lặng. Em phải đi làm thêm để nhanh kiếm tiền trả viện phí cho chị. Chị còn người nhà không?
Cô bé đó tuôn một tràng câu hỏi mà không để ý rằng nó không thèm nghe mà đang ngồi nhìn ra ngoài. Nói là không thèm nghe chứ não nó vẫn tiếp nhận những thông tin đó.
– Đưa điện thoại đây….
Cô gái kia không hiểu gì nhưng cũng mang điện thoại đến cho nó. Nó cầm điện thoại và gọi cho ai đó.
– Đến đây ngay đi.
Đầu dây bên kia không biết là ai nhưng cúp máy ngay và chắc phải rất nhanh chóng. Chỉ 30 phút sau thì cánh cửa mở ra hai người một nam một nữ xuất hiện.
– Người vẫn sống?
Cô gái lên tiếng. Người con trai cúi đầu, họ đều hơi ngạc nhiên vì người nó quấn băng chằng chịt. Nó nhìn họ.
– Thanh toán tiền viện phí đi. Tiện thể làm một tờ giấy hồ sơ lí lịch cho con bé kia. Chúng ta sẽ quay trở về…..nhà.
– Vâng.
Cả hai người kia đều cúi đầu và họ làm việc ngay. Còn cô bé cứu nó ớ người chẳng hiểu cái mô tê gì hết.
Đã một tuần trôi qua, nó đã được tháo băng nhưng là nó tự làm và một mình ở bãi biển ngồi ngắm cảnh.
– Chị ơi về thôi.
– Ừ…..
Nó đứng dậy, mặc một chiếc đầm màu phớt hồng mềm mại bó ở eo và dài qua đầu gối một chút. Mái tóc màu nâu xuôn dài, khuôn mặt đượm buồn, làn da trắng mịn. Nhìn nó thật đẹp, thật muốn gần nhưng cũng thật xa không thể với tới được.
Nó lên xa và được trở về bệnh viện để xóa hết mọi dấu vết. Bắt chuyến bay về Việt Nam một cách nhanh nhất.
– Chúng tôi đã hoàn tất.
– Ừ….






Nó dựa lưng vào ghế rồi ngủ mất, nó muốn một mình. Máy bay này chỉ trở có nó, cô gái kia và hai thuộc hạ của nó ngoài ra còn một số vị khách nữa nhưng ít.
– Tên của em từ hôm nay sẽ là Kiều Vyvy.
– Dạ? A vâng.
Vyvy ngồi xuống ghế tít cuối cùng, họ đều cách xa nó tận mấy hàng ghế. Vyvy thấy hơi kì lạ.
– Chị ấy giàu có lắm sao?
– Ừ….
– Nhưng em đã tìm thấy chj ấy bên bờ biển với vết thương đầy người…việc đó là sao vậy?
– Cái đó tốt nhất em ko lên biết.
Lily nhìn nó cảnh báo. Bây giờ nhìn nó không phải Xu cũng chẳng phải Tiểu Anh. Nó đang ngủ thì một vị khách đi từ dưới lên và tiến về chỗ nó ngồi cạnh. Có vẻ chỗ bên cạnh nó là của người đó từ trước và người đó chỉ đi WC một chút rồi quay lại.
– Xin lỗi nhưng ngài có thể ngồi chỗ……
Lily cứng họng lại khi người ngồi cạnh nó chính là…..
– Lâu rồi không gặp Lily….
– Ngài…..
– Tôi ngồi đây có vấn đề gì sao?
Người con trai đó mỉm cười và không ai khác đó chính là…Ken. Cậu có đeo kính không độ, mặc vec đen lịch lãm còn cầm cái Ipad đang xem thông tin gì đó. Lily vội nói khẽ để tránh nó thức giấc.
– Tiểu thư của chúng tôi đang ngủ nên mong ngài có thể ngồi ghế khác?
– Tiểu thư của cô sao? Tôi tưởng ngoài Xu ra cô làm gì có ai để phục vụ?
Nói rồi Ken nhìn sang cô gái đang dựa đầu vào cửa kính của máy bay và ngủ. Bỗng hơi chấn động và nó nghiêng người theo quán tính, đầu nó yên vị trên vai Ken.
– Có vẻ như chắc tôi không đi qua ghế khác được rồi.
– Vậy nhờ ngài chăm sóc cho tiểu thư. Tiểu thư của chúng tôi rất mệt nên phiền ngài.
Lily cúi đầu rồi trở về chỗ ngồi. Cô không thể ngờ và đã thông báo cho cả Nich để cậu biết. Về phía nó và Ken, nó thì vẫn ngủ và chẳng biết trời đất là gì. Kén thì hơi nghiêng đầu nhìn nó, cậu khẽ nhíu mày.
– Rốt cuộc cô ta là ai mà Lily lại là thuộc hạ nhỉ? Nghe nói Lily và Nich đã biến mất từ 4 năm trước mà. Và còn……
– Hả…..
Nó thức dậy thì không may va phải đầu hắn, cả hai đưa tay xoa đầu. Ken nhìn nó khó chịu còn nó thì nhìn Ken hơi hoảng một chút định đứng dậy nhưng lại thôi.
– Cậu là ai?
– Kim Dạ Kiệt biệt danh là Ken….
– Tôn Lữ NaUy không có biệt danh thích gọi gì thì gọi.
Nó quay mặt đi chỗ khác. Nó rất vui khi gặp lại Ken sau bốn năm trời.
– Tại sao Lily lại là thuộc hạ của cô?
– À….cái đó sao? Tại vì cô ấy nói tôi có tên giống với chủ nhân trước của cô ấy nên cô ấy theo tôi.
– Ai mà tin nổi.
Cả hai cứ như trẻ con vậy. Họ yên lặng cho đến khi về Việt Nam. Khi vừa đáp xuống. máy bay dừng lại là lúc nó đứng dậy và bước đi.
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
– Sẽ nhanh thôi.
Nó mỉm cười, nhưng khi quay đi thì nét mặt thay đổi, lạnh lùng và đáng sợ.
– Đến biệt thự. Bữa tiệc tối nay chúng ta sẽ “viếng thăm”.
– Vâng.
Tối đó nó mặc bộ đồ màu đen bó toàn người, đôi guốc cao, khoác bên ngoài chiếc áo choàng màu đen. Nhìn nó thật cao sang và vẻ dân chơi chính hiệu.
– Bữa tiệc mừng Nữ hoàng thế giới ngầm sắp bắt đầu rồi người đã sẵn sàng?
Lily cúi đầu, nó bước ra, đằng sau là Vyvy mặc trang phục baby màu trắng, tóc buộc cao đang ôm chiếc hộp đựng Rigi. Nich mở cửa oto cho nó, nó và Vyvy bước lên, Lily và Nich cũng lên xe. Tại một dinh thự lớn và rất lộng lẫy, toàn những người có tiếng trên thương trường và thế giới. Mọi người đến đây để tăng độ giao lưu và để mong được nữ hoàng thế giới ngầm giúp đỡ. Nhóm Ken và Conan cũng đến.
– Vâng hôm nay chúng ta có mặt ở đây chúc mừng Nữ hoàng thế giới ngầm…..
Mọi người đều chúc mừng nhiệt tình nhưng ngay lúc này cánh cửa mở ra và bốn người đang bước vào, người con gái đi đầu tiên, đằng sau là một cô bé đang ôm chiếc hộp và còn hai người một nam một nữ đi sau nữa.
– Rất tiếc bữa tiệc đag vui như vậy nhưng tôi phải làm phiền rồi.
Cô gái đi đầu tiên đó lên tiếng, đó không ai khác chính là nó. Ai lấy đều ngạc nhiên khi trông thấy nó và ngạc nhiên hơn là thấy Lily và Nich. Ken thì thấy có điều gì đó rất bí ẩn từ nó.
– Cô là ai?
Suri lạnh lùng lên tiếng, nó mỉm cười, bước lại gần Suri, tay đưa lên chạm vào má Suri.
– Là người sẽ thay thế em…Tôn Lữ NaUy…..
– Cái gì?
Suri ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng gì thì nó quay ngoắt và nhìn ba người đi theo mình.
– Mang tờ di trúc và cây đàn ra đây.
Vyvy ôm cây đàn và mang lên cho nó. Lily và Nich cầm một cái hộp làm bằng thủy tinh trong suốt bên trong là một bức di trúc chính hiệu mà Xu để lại.
– Ai sẽ đọc dùm tôi đây?
– Tôi sẽ đọc dùm người.
Lily lễ phép nhưng có vẻ nó không muốn vậy, nó cầm hộp thủy tinh đưa cho Suri. Không hiểu gì lắm Suri cầm hộp thủy tinh, mở ra lấy bức thư bên trong, cô bàng hoàng vì đó là con dấu của Xu. Mở bức thư ra…
– Cô hãy đọc to cho mọi người ở đây nghe đi.
Nó ra lệnh cho Suri thì Suri có đọc to nhưng…..
– Tôi là Lâm Trình ANh…đây không phải là di trúc mà là một mệnh lệnh của tôi. Bất kì ai muốn kế vị tôi thì phải sở hữu Rigi và biết chơi bản lời nguyền. Còn nêu không đáp ứng được những điều trên thì sẽ không phải Nữ hoàng thế giới ngầm. Lâm trình Anh.
Suri không tin vào những gì mình đọc. Mọi người ở đây cũng không tin nổi vậy thì Suri không phải người kế vị.
– Tôi Tôn Lữ NaUy sở hữu Rigi và biết chơi bản Lời nguyền vì vậy tôi mới là người kế vị chứ không phải Lâm Suri.
– Sao tên cô?
– Cô không cần quan tâm vì cô không liên quan hay có quyền tra hỏi tôi. Lily Nich…chuẩn bị thông báo với thế giới rằng Tôn Lữ NaUy đã quay trở lại.
– Vâng.
Lily và Nich đi thực hiện ngay. Nự cười tà mị nở trên môi nó. Nó tính làm gì đây?
Bữa tiệc đã kết thúc chỉ còn những nhân vật chủ chốt ở lại. Nó hơi nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay Vyvy.
– Sao họ đi lâu vậy?
– Chj hãy đợi chút đi.
Nó thở dài, nó chẳng thèm để ý mọi người đang nhìn nó chằm chằm. Nó đag suy nghĩ cái gì đó.
– Xâm chiếm cả vào chính trị sao? Không tồi đó Lâm Suri….chẳng phải lúc trước cô đã có một lời khuyên từ ai đó sao.
– Sao cô lại biết…..
– Nếu như cô biết yêu thương thì Lâm Trình Anh đã không chết, nếu như không cứu cô thì đã chẳng xảy ra mọi chuyện như vậy. Tôi rất là hận cô cô có biết không?
– Cô là ai?
– Tôn Lữ NaUy….
Nó mỉm cười, lúc này không hơi đâu giải thích nhiều Vyvy nghịch cây đàn Rigi đó.
– Nó có mùi tanh….
– Rigi được làm từ máu mà….
– Vậy sao thật đặc biệt.
– Ừ….sau này chị sẽ cho em biết một số chuyện sau. A….
Nó mỉm cười nhìn Lily và Nich đã quay lại. Hai người họ tiến đến cúi đầu trước nó.
– Chúng tôi đã cho đăng tin đến toàn thế giới.
– Vậy ak…chúng ta về nhà thôi. À….nếu các người gặp Lâm Trình Phong thì hãy gửi lời bảo anh ta đến gặp tôi ngày mai ở dinh thự của Nữ Hoàng thế giới ngầm nhé.
Nó cùng Vyvy và Lily, Nich rời đi.
Tại dinh thự của nó:
– Ta sẽ đi ngủ nên đừng làm phiền. Vyvy đưa cho chj Rigi.
– Vâng.
Vyvy đưa cho nó Rigi, nó về phòng khóa trái cửa rồi đánh một giấc. Nó ngủ như chưa bao giờ ngủ ấy. Sáng hôm sau, nắng chan hòa cả căn biệt thự, những tia nắng ấm áp tinh nghịch len lỏi vào căn phòng, nắng từ từ tiến về phía nó đang ngủ. Do ánh sáng nó bất giác tỉnh giấc, nhìn ra ngoài thì trời đã sáng, nó đi vscn rồi đi xuống nhà.
– Ủa chj……
Vyvy hơi ngạc nhiên vì nó vẫn mặc đồ ngủ, là bộ đồ con gấu bông bắc cực rất là ngộ, nó hơi mệt mỏi nên chẳng nói gì cả, ngồi bịch lên ghế sofa, nó vẫn mơ ngủ, nó nằm vật ra ghế lun, nhìn nó chẳng ra ráng một bà hoàng gì cả.
– Chị mệt lắm sao?
– Ừ….em để chj ngủ một chút thôi.
– Thì có ai bắt chị xuống đây đâu.
– Ờ….ha nhưng thôi chị mệt lắm không nên phòng được nữa đâu.
– Chj mệt để em xoa bóp cho.
– Thôi không cần mà Lily và Nich đâu?
– Họ đi lo chuyện ở bang rồi.
– Ừ…em lấy cho chị cốc cacao đá nhé?
– Vâng.
Vyvy vô bếp và pha cacao đá cho nó, nó nằm dài chợt lim dim rồi ngủ mất, nó như con gấu bông ấy vì bộ đồ có lông xù lên, vừa lúc đó chuông cửa reo.
– Vyvy ra mở cửa đi.
– Vâng.
Vyvy đi ra mở cửa, thì cô bé hơi ngạc nhiên nhưng rồi đóng cổng lại. Người con trai đó bước vào nhà, nhìn nó đag nằm úp mặt xuống ghế sofa mà ngủ thật muốn phì cười mất.
– Chị à có anh đến tìm.
– Anh……?
Nó đang ngủ cũng quay ra nhìn, hơi giật mình rồi nó nhanh chóng ngồi dậy, quay ra nhìn VYvy…
– Em lên phòng làm gì thì làm đi chj muốn nói chuyện riêng với người này.
– Vâng. Cacao đá của chị đây.
Vyvy đặt cacao xuống rồi đi lên phòng của mình và ngồi chơi. Người con trai đó nhìn cốc cacao rồi mỉm cười.
– Vẫn sở thích nho nhỏ nhỉ Tiểu Anh….
– Anh nhận ra em sao anh Phong?
– Ừ….cho dù em có thay đổi thế nào thì anh cũng nhận ra em. Nhưng sống yên bình như vậy thì không giống em một chút nào.
– Hihi em muốn gác kiếm quá anh ak.
Nó cười rồi uống cacao, như vậy có thể đoán được người đến gặp nó Lâm Trình Phong tức – Gin anh trai nó.
– Em đã bị thương do va phải đá ngầm và may mắn thoát chết nhưng em phải phẫu thuật lại toàn bộ vì vết thương quá lớn.
– Ừ…anh cứ nghĩ em chết rồi nên anh đã rất đau khổ. Ba có lẽ sẽ không…..
– Em không có ý định gặp ba đâu. Gặp được anh là em rất vui rồi. Với lại em nghĩ mình sẽ bí mật về thân phận.
– Bí mật mà vừa về đã chơi một trận hoành tráng vậy sao?
– Hihi ^^ …..
Nó mỉm cười rồi lại nằm xuống ghế sofa cho đỡ mệt.
– Anh chuyển đến đây sống với em đi.
– Ừ….
– Thật nhé anh…..
– Ừ….miễn sao em thấy vui.
– Cảm ơn anh. Em muốn ngủ một chút thôi nát anh gọi em dậy nhé?
– Ừ….
Nó lại úp mặt xuống ghế sofa và ngủ, Gin nhìn nó mỉm cười, cậu đã rất vui khi đứa em gái của cậu còn sống.
– Anh sẽ không để mất em một lần nào nữa đâu Tiểu Anh….
“- Em cũng vậy….em sẽ không rời xa anh nữa đâu…” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN