Người Con Gái Đáng Thương! - Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Người Con Gái Đáng Thương!


Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 10


Nở nụ cười ma mị, nó đang dự tính điều gì đây có thật là mọi thứ đều nằm theo kế hoạch của nó không? Hay chỉ là nó nghĩ thế. Ken quay trở lại, cậu ôm và hôn nhẹ lên chán nó.
– Em có muốn đi ăn cùng anh không?
– Em phải đi gặp Conan rồi. Tiện thể cho em mượn Lucy một thời gian nhé?
– Ừ….Cứ làm gì em thích đi.
– Cảm ơn anh.
Nó ôm Ken rồi cũng bỏ đi và tiến đến điểm hẹn với Conan. Gió lúc này thổi mạnh, tóc nó bay bay trong làn gió.
– Đến rồi sao?
– Ừ…..
Hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt họ đang hướng về phía xa xăm. Nó quay sang nhìn Conan, nó không thể phủ nhận rằng trước đây nó từng thích COnan.
– Chuyện của hai chúng ta?







– Ừ…xin lỗi em Tiểu Anh.
– Không có gì đâu. Lúc đó em biết vì sao anh phải làm vậy mà. Jack này em có thể nhờ anh một chuyện không?
– Chuyện gì em cứ nói đi.
– ……………….
Nó lại nhờ Conan tiếp, không biết nó đag âm mưu cái gì. À…chỉ mình nó mới gọi Conan là Jack thôi đó nhá. Cả hai ngồi một lúc lâu, chính Conan cũng không thể ngờ cô gái dễ thương ngày nào nay lại như vậy nữa.
– Em phải về rồi.
– Ừ….
– Lần sau gặp lại chắc chúng ta sẽ không còn như vậy nữa đâu.
– Ừ….
– Em mong anh sẽ làm nó vì em.
– Ừ…..
Nó đi luôn, rốt cuộc nó đang suy tính điều gì?
Ohechi lúc này đang ở Mĩ, vẫn căn nhà âm u lạnh lẽo đó, vẫn cái hàn khí khiến đối phương phải run sợ. Ohechi đang uống rượu cùng với một cô gái khác, không biết là ai nhưng vẻ quen biết đã lâu rồi. Người con gái đó mang một phong cách rất tây, rất cổ điển. Vẻ lịch sự khác thường.
– Bà quay lại đây vì mục đích gì?
– Tôi muốn gặp Tiểu Anh và Phong.





– Tôi mong bà không làm gì ngu ngốc với Tiểu Anh….
– Câu đó phải là tôi nói mới đúng chứ?
– Hãy giữ lời hứa của mình và tránh xa con bé ra. Tôi đã tạo ra một con búp bê chỉ biết tuân lệnh nhưng bà đã khiến cho con búp bê đó phẫn nộ và quay lại hại cả ba của nó.
– Vậy sao?
– Tôi sẽ một lần nữa để con bé tránh xa bà.
– Vâng cứ tự nhiên nhưng liệu ông có làm đk ko đây?
Người phụ nữ đó cười tà mị, bà ta đứng dậy rồi bước đi. Ohechi không biết phải làm gì nữa ngoài mong sao cho nó đừng gặp bà ta.
– Người định làm gì tiếp theo đây?
– Ta sẽ bắt đầu tiêu diệt tất cả từng người một theo cách của riêng mình.
– Tiểu thư có thư gửi đến.
Nich đưa cho nó bức thư làm nó ngạc nhiên, Lily nhìn nó thì hỏi.
– Người có sao không?
– Ai lại có thể biết được cách gửi thư đến NHDĐ chứ?
– Người nghĩ là ai?
– Ngoài mẹ và ta ra thì không có ai cả.
Nó mở thư và đọc sao dạo này lắm người muốn hẹn gặp nó thế nhỉ? Hiện giờ nó không còn nhà lên sẽ sống ngay trong NHDĐ nên người gửi thư cho nó phải là người biết rất rõ tất cả thông tin về NHDĐ này. Tối hôm đó nó ngồi suy nghĩ rất nhiều, có phải nó suy nghĩ về nội dung bức thư mà người nào đó gửi cho nó.
– Rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết bí mật của mình?
Nó đang tự hỏi bản thân mình, những lúc mệt mỏi thế này nó cần ai đó như Vyvy chẳng hạn nhưng hiện tại cô bé đang làm việc cùng Gin.
– Anh Gin đã hoàn tất việc chuyển tiền.
– Ừ…bây giờ thì chỉ cần ổn định lại là được.






– Vâng.
Vyvy vui mừng, cô bé đã rất lo lắng cho tập đoàn mà nhưng không may Vyvy vấp ngã và thế nào Gin đã đỡ được cho cô bé. Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp, họ cứ như vậy một lúc thì Lin bước vào.
– Ơ…..
Lin ngạc nhiên thì nhanh chóng Vyvy và Gin trở về như bình thường. Gin nhìn Lin ngạc nhiên.
– Sao cô lại đến đây?
– Em chỉ đến thăm anh một chút. Anh không vui sao?
– Đúng vậy tôi không vui một chút nào.
– Vậy cô ta ở gần thì anh vui?
Lin hét lên và chỉ thẳng vào mặt Vyvy, không biết nhỏ này nghĩ gì tự dưng lôi cả Vyvy bé nhỏ vào chuyện này. Gin nhìn Lin rồi nói.
– Chuyện này không liên quan gì đến Vyvy cả mong cô cẩn thận lời nói của mình.
– Em biết rồi. Vậy từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa.
Lin bỏ đi, cục tức này cô nhất định sẽ xả giận nhưng còn tùy là ai và lúc nào. Vyvy nhìn Gin.
– Vậy em cũng xin phép.
– Nhà của Tiểu Anh cháy rồi em định làm sao đây?
– Thì em sẽ gọi chị ấy để hỏi nếu không được thì thuê nhà cũng được mà.
– Vậy thì đến nhà của anh ở đi.
– Dạ?
Vyvy ngạc nhiên nhưng chưa kịp định thần thì Gin đã kéo cô nàng đi mất. Gin lái xe đưa Vyvy đến nhà của mình, đó là một ngôi nhà lớn kiến trúc Pháp rất tinh tế.
– Em thích ở phòng nào cũng được trừ cái phòng cuối cùng ở dãy tầng một.
– Vâng.
Vyvy đi dạo cô nhìn một lượt và chọn ngay cái phòng đàu dãy tầng một. Phải nói thế nào nhỉ bản năng của một con người khi sinh ra chính là sự tò mò vốn có trong họ. Không ai có thể ngăn cản hay kìm chế bản năng đó. Vyvy rón rén đi đến căn phòng cuối cùng đó, cánh cửa không màu trắng như những cánh cửa khác mà lại là màu đen. Trên cnhs cửa có ghi chữ cấm vào. Thật kì lạ nó càng kích thích sự tò mò của Vyvy, cô bé mở cửa nhưng cánh cửa đã khóa, suy nghĩ hồi lâu thì cuối cùng Vyvy cũng tìm được giải pháp chính là phá khóa đời mới nhất. Đó là thứ cô bé đã lấy được lúc còn ở chỗ của nó.
– Đây là…?
Vyvy bất động nói không nên lời, hai tay cô buông thõng, chiếc khóa đặc biệt rơi xuông sàn nhà. Cảnh tượng trước mắt Vyvy thật không thể nào mà tả nổi cái này là gì vậy? Ai đó có thể trả lời giúp Vyvy đây? Vyvy đã như bất động chôn chân tại chỗ, cô tính sẽ ra ngoài ngay nhưng cũng là lúc bước chân của ai đó đang đến, nói chính xác hơn không phải một mà là hai hoặc rất nhiều người. Họ mở cửa thì Vyvy chốn sau cái tủ ở đó, cả căn phòng lớn duy nhất một cái tủ kì lạ.
– Sao vậy Gin?
– Không có gì chỉ là nếu như nó……
– Ý cậu là thứ này sao?
Người nữa đang nói chuyện với Gin là ai đây? Gin cũng rất bối rối, đây là một sự lạ chọn khó, cái thứ mà Vyvy khiếp sợ, cái thứ mà hai người Gin và một người con trai bí ẩn đang nói với nhau chính là một một con quái vật to lớn, đang đứng chắn trước một cánh cổng sắt.
– Broken vẫn chưa thức giấc sao?
– Đúng vậy nhưng cũng không thể đi qua con quái vật đó được.
Broken là tên của con quái vật đó, cả thân hình nó rất to và lớn, da thì sần sùi và dày chẳng khác gì da khủng long, Broken có hai cái răng lanh một cái đã mẻ một chút trên mình của Broken có vài vết sẹo to . Gin nhìn về cánh cửa phía đằng sau con Broken.
– Liệu đằng sau cánh cửa đó là gì?
– Đây là nhà cũ của Ohechi đúng chứ?
– Đúng vậy.
Gin hơi buồn, Vyvy cố thò đầu ra nhìn thì đó là Gin và…..Ken………Sao Ken lại ở đây chứ? Hai người này đang làm gì đây?
– Nếu như có con vật kì lạ này ở đây thì thứ đằng sau cánh cửa kia chắc chắn phải rất quan trọng. Cậu phải dấu bí mật này hay là nói cho Tiểu Anh biết?
– Không được, ba đã dặn là không bao giờ được cho Tiểu Anh biết về nó.
– Vậy chúng ta đi thôi. Tạm thời cứ dấu cô ấy vậy.
Ken và Gin rời đi thì lúc này Vyvy đi ra, cô nhìn con Broken vẫn đang ngủ, nó thật gớm giếc và đáng sợ. Tuy là vẫn rất spj nhưng Vyvy lại tò mò khi nhìn thấy cánh cửa phía sau kia, không biết can đàm từ đâu mà cô bé rón rén nhẹ nhàng hết có thể để đi qua chỗ con Broken rồi tiến thẳng đến cánh cửa. Tưởng dễ dàng nhưng khi sắp tiến đến cánh cửa thì cánh tay của con Broken chặn ngang đường đi của Vyvy, nó mở mắt và từ trên cao nhìn xuống chỗ Vyvy. Nó tỉnh giấc rồi sao?
– hư…..
Vyvy bắt đầu thấy run sợ, nhỏ co ro và run cầm cập, con quái vật đó nhìn rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, nó để Vyvy qua sao? Vyvy thấy vậy thì bước tiếp nhưng khi cô vừa chạm đến cánh cửa thì lấy hết can đảm mở ra, cánh cửa đóng lại thì con Broke n đánh mắt về phía cánh cửa đó, nó muốn nói với Vyvy rằng “đừng bao giờ bước vào cánh cửa đó nếu như nhóc không muốn phải hối hận. Vì đằng sau cánh cửa đó là……” Vyvy đã đi vào trong đó nhưng lần này là sự choáng ngợp bởi máy móc, hàng loạt các ống trụ có nước và những năng lượng kì lạ trong đó, sâu vào bên trong chính là một ống trụ to nhất, đang phát sáng mà các ống trụ đó đều kết nối hết vào ống trụ này. Vyvy tự nhủ rằng “đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.” Cô bé tiến vào trong đó, và khi đứng dối diện cách cái ống trụ đặc biệt nhất đó có vài bước chân thì cô như chết đứng, lặng người đi và tưởng như không khí xung quanh đây lẫn thời gian đang ngừng lại. Một người con gái đang ở trong ống trụ đó, trong ống trụ toàn là nước, những từ những kết nối kia thì một cái ống với ống thở được cắm sâu vào ngực trái của người con gái đó. Có vẻ nó kết nối thẳng với tim của cô gái đó. Vyvy tiến đến, chạm vào ống trụ, đau, nhói, cảm thấy khó chịu. Và trên hẳn là sự ngạc nhiên tột độ. Cô nhanh chóng chạy ra khỏi đó và về phòng. Nhắm mắt lại, đầu lắc mạnh, Vyvy muốn quên hết, cô muốn quên hết tất cả những gì mình thấy tối nay. Rốt cuộc trong cái ống trụ đó cô gái đó là ai? Là ai mà khiến tâm trí của Vyvy hỗn loạn như vậy chứ?
Hôm nay là một ngày mưa, trời đang mưa ngày một nặng hạt hơn. Nó đang che ô lặng bước trên vỉa hè, nó vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ thì không may va phải một người may mà người đó nhanh tay đỡ được nó và nó đã không ngã.
– Cảm ơn.
Nó khẽ cảm ơn nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn người vừa cứu mình thì nó thấy hối tiếc khi nói từ cám ơn ra. Người đó nhìn nó.
– Sao vậy tôi tưởng cô cám ơn tôi mà?
– Không có đâu. Tôi tưởng ai chứ riêng cậu thì đừng hòng.
Nó bước đi tiếp nhưng người đó đứng chặn đường nó. Nó bước qua nhưng lại bị cản đường, tức mình nó nhìn người đó.
– Cậu muốn gì đây Will?
À…thì ra là anh chàng Will nhà ta đối thủ lớn của nó mà. Will nhìn nó chằm chằm rồi cậu lên tiếng.
– Trả ơn….
– Đồ điên.
Nó dẵm chân Will rồi tiếp tục đi, Will tiếp tục đi theo nhưng lúc này cậu nhận ra sát khí của nó. Nó nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt chết chóc.
– Có gì thì để nói sau dù sao sau này cũng gặp nhau. Bây giờ tôi cần phải đi gặp một người quan trọng nên đừng có lẽo đẽo và làm phiền tôi. Tôi biết tôi nợ cậu rất nhiều nhưng bây giờ không phải lúc để trả nợ.
Nó lôi ra một đống rồi phun như mưa ngoài trời, Will như trôn chân tại chỗ không biết nên nói gì với nó đây. Nó bước đi tiếp và khuất sau con hẻm đó. Will định thần lại đuổi theo nhưng đã mất dấu nó. Tại một quán cafe trong thành phố, không gian dễ chịu vì tiếng đàn violon du dương, bên ngoài trời mưa ngồi trong uống cafe nóng thì hết ý chứ còn gì nữa. Nó đi vào trong quán, cụp ô lại rồi để vào giá để đồ của quán cafe, tiến đến một cái bàn trống ngay sát cửa kính lớn nhìn ra ngoài, một cô phục vụ đi tới.
– Qúy khách muốn dùng gì ạ?
– Cô có cacao không?
– Dạ có ạ.
– Cho tôi cacao đá.
– Vâng xin đợi một lát.
Cô phục vụ đi vào trong và một lúc sau mang ra cho nó cốc cacao đá, nó đón lấy cốc cacao một cách lịch sự, nhìn chiếc đt đang nằm im trên bàn, nó chợt thấy buồn. Cộng thêm cái trời mưa bên ngoài nữa càng làm người ta thêm buồn.
– Đã đến rồi sao?
Một người phụ nữ mặc trang phục phương tây, rất cổ điển đứng ở cửa nhìn nó, bà ta tiến đến chỗ nó rồi ngồi đối diện với nó. Vẫy tay gọi phục vụ.
– Cho tôi hai cốc cacao một có đá một nóng.
– Vâng.
Nó ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này, nó nghĩ lại có phải bà ta là người gửi thư cho nó? Nó mạnh dạn hỏi luôn.
– Có phải bà là người gửi thư cho tôi?
– Đúng vậy. Đã lớn vậy sao? Rất xinh đẹp, thông minh và quyền lực.
Nó chẳng hiểu người phụ nữ này muốn nói gì cả. Một lúc sau người phục vụ mang ra, người đàn bà đảy về phía nó cốc cacao đá. Bà ta mỉm cười trìu mến.
– Vẫn cái sở thích uống cacao đá đặc biệt không dùng được đồ nóng vì lí do riêng đó là từng bị bỏng mà từ đó thành thói quen.
– Rốt cuộc bà là ai?
– Sống lên trong sự cô độc, suốt ngày phải học cách chém giết. Chưa từng được yêu thương, chăm sóc từ bàn tay của người mẹ. Ba thì bỏ mặc chỉ biết rèn luyện thành một sát thủ hạng nhất.
– TÔI HỎI BÀ LÀ AI?
Nó hét lên, may mà lúc này quán ít người. Người phụ nữ đó mỉm cười ẩn ý. Bà ta nhìn nó uống một ngụm cacao rồi nói tiếp.
– Nếu ta nói ra con sẽ hứa không ngạc nhiên nhé?
– Tốt thôi bà nói đi.
Nó đã bình tĩnh và hạ giọng, người phụ nữ đó nhìn thằng vào mắt nó, đôi mắt lạnh lẽo ảnh lên một sự cô độc.
– Ta chính là mẹ của con.
Sẹt……..như sét đánh ngang tai, nó không thốt lên lời bất động, tại sao lại là mẹ nó? Mẹ nó chết rồi cơ mà. Bà ta biết nó ngạc nhiên nên tiếp tục nói.
– Chẳng phải con luôn thắc mắc vì sao ta gửi thư được cho con sao? NHDĐ là một tay ta dựng lên vì vậy có gì mà ta không biết.
– Không phải….ba nói mẹ đã chết rồi không thể nào mẹ còn sống được.
– Không đâu…lúc đó ta chỉ bị thương nặng và vẫn còn sống. Ta đã rất mong được gặp lại con nhưng lại không thể vì ba con luôn bên cạnh kiểm soát con.
– Nói dối. Nếu là mẹ thì sao suốt 21 năm qua bà không hề tìm cách liên lạc với tôi? Để lại tờ giấy đó là sao chứ?
Nó không thể tiin được chuyện này, cũng phải quá sốc mà, bạn thử nghĩ xem đột nhiên một người đàn bà từ đâu xuất hiện nói là mẹ bạn thì thử hỏi sao không sốc được. Nó đag rất hoảng, lí trí của nó đang cãi lộn với suy nghĩ. Một bên phủ nhận, một bên khẳng định. Tóm lại nó nên tin ai đây? Sao ai cũng luôn lừa dối nó hay chính bản thân nó cũng đang lừa nó? Người phụ nữ đó không ai khác chính là người nói chuyện với Ohechi lúc trước, bà ta biết nó đang hoảng lên bỏ đi.
– Có lẽ lần sau chúng ta sẽ nói chuyện vậy ta nghĩ lúc này con cần suy nghĩ. Nếu muốn gặp được ta hãy đến hỏi ba của con.
Bà ta đi mất, nó ngồi đó thẫn thờ nhìn ra bên ngoài thì lúc này ngay cửa kính bên ngoài đối diện với nó lại là một người con trai. Không phải Ken…không phải Gin…không phải Will…không phải Nich vậy thì là ai? Là người nó không quen biết, có vẻ người đó đã chứng kiến tất cả sự việc. Nó thanh toán rồi đi ra ngoài, đứng ngay chỗ hàng ghế bên ngoài, nó nhìn mưa rơi, bàn tay nó đưa ra để hứng lấy giọt nước mưa.
– Có chuyện buồn sao?
Người con trai đó nhìn nó mỉm cười, nó không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn mưa, và tay vẫn hứng nước mưa. Người con trai đó nghiêng người nhìn nó, mỉm cười rồi lại nói.
– Người vừa nãy là mẹ bạn sao?
– Không biết.
– Vậy sao bạn không đi xác nhận sự thật với ba bạn.
– Không thích.
– Tại sao?
– Quan hệ không tốt.
– Ba con với nhau mà có gì mà không thể nói chứ?
– Nếu đi rồi có giải quyết được?
Nó không nhìn nhưng vẫn đang nói chuyện với người đó. Bỗng điện thoại của nó reo lên, nó đưa chiếc ô cho người con trai cầm hộ rồi nghe điện thoại.
– Vyvy hả?
– “Chị ơi em muốn gặp chị được không?”
– Ờ…em đang ở đâu chị sẽ đến đó.
– “Em đang ở đồi hoa bồ công anh chị biết chứ?”
– Ừ…chị sẽ đến chỗ em ngay.
– “Chị ơi chị đến nhanh lên đi vì nếu một chút nữa thôi em sẽ đi mất đấy.”
– Cho chị 10 phút thôi được chứ Vyvy?
– “Vâng chị nhanh lên….”
Vyvy đang hi vọng cái gì vậy? Nó cầm ô rồi biến mất trong đám đông mà không ai nhận ra. Đúng là một sát thủ thực thụ ẩn mình rất tốt. Nó đã đi mất thì người con trai đó nhếch một đường cong tuyệt đẹp trên khuôn mặt kia. Vẻ mặt thách thức, hắn ta nhìn trời mưa và đứng ngay chỗ nó làm việc giống nó làm là hứng mưa.
– “Lâm Trình Anh….đó đâu phải con người thật của cô…..Gặp được cô thật là thú vị…..Hãy cẩn thận vì cô không phải người nắm giữ con bài cuối cùng trong tay đâu. Cô sẽ còn gặp tôi nhiều đó nữ hoàng ak….”
Rốt cuộc người con trai này là ai mà lại biết nó? Tại cánh đồng bồ công anh, Vyvy đang che ô đứng giữa cánh đồng bồ công anh, 9 phút trôi qua và nó đang tiến đến chỗ Vyvy.
– Có chuyện gì vậy Vyvy sao lại hẹn chị ra chỗ này trong khi rời đang mữa?
– Chị…..
– Sao vậy Vyvy?
– Chị…chị có dấu em chuyện gì không chị?
– Chị dấu em chuyện gì sao?
Nó không hiểu và nhìn Vyvy, Vyvy nhìn nó, đôi mắt đó đang đỏ lên và giọt nước mắt lăn dài trên má. Tại sao Vyvy lại khóc vậy?
– Em làm sao vậy Vyvy?
Nó lau nước mắt cho Vyvy nhưng nước mắt vyvy cứ tuôn. Có phải hành động kì lạ này của vyvy là liên quan đến chuyện ở trong cái phòng kì lạ đó.
– Em đã đến nhà anh Gin sống và phát hiện ra một căn phòng bí mật.
– Căn phòng bí mật?
Nó vẫn chưa hiểu Vyvy muốn nói gì thì Vyvy nhìn nó, cô bé cũng muốn phủ nhận điều đó, cũng muốn đó không phải sự thật nhưng…..
– Em đã phát hiện một con quái vật tên là Broken, nó đang canh giữ một cánh cửa. Em đã đi vào căn phòng sau cánh cửa đó. Ở trong đó có một cô gái….
– Một cô gái?
– Chị thật sự không biết gì sao?
– Chị…..
– Cô gái đó rất giống với cô gái mà em gọi là chị…..cô gái đó đang nằm trong một cái trụ lớn toàn nước, bất động như chết vậy.
Nghe nói đến đó thì nó như chết đứng tại chỗ, nó suýt nữa ngã xuống đó may mà Vyvy đỡ được nó. Vyvy đưa cho nó tấm ảnh trước kia của nó, tấm ảnh phiên bản gốc của nó-tức con người thật của nó: cô gái mái tóc đen, khuôn mặt mộc, nước da trắng mịn, đôi môi đỏ chúm chím tự nhiên, khuôn mặt đượm buồn. Nó ngạc nhiên lắm.
– Vyvy….em đang nói cái gì vậy?
– Cô gái mà em nhìn thấy chính là chị người con gái trong bức ảnh này. Chị hãy nói cô gái trong ảnh này không phải chị đi.
Làm sao mà nó nói được chứ? Nó cũng ngạc nhiên không kém gì Vyvy. Mọi việc bắt đầu rối mù lên mà chẳng biết phải làm sao nữa. Sao cứ mưa là lại buồn như vậy chứ? Vyvy quay tở lại nhà gin, cả hai cùng bí mật đi vào căn phòng đó, lần này con Broken không có ý định chặn vì nó thấy cô gái đi cùng Vyvy. Cả hai đi vào căn phòng bí ẩn đóm Vyvy đưa nó đến chỗ cô gái trong cái cột trụ đó. Nhìn thấy cô gái đó nó ngạc nhiên vô cùng, nó không thể tin được, đó chính là nó mà. Thì ra Vyvy thay đổi là vì cái này, nhưng cô gái trong ống trụ kia là sao? Nó đưa tay chạm vào tấm kính, nước trong ống trụ đang dao động, cô gái trong ống trụ đang có phản ứng. Nó và Vyvy nhìn nhau thì ngay lúc này cánh tay to khỏe của con Broken đã xuyên vào trong căn phòng và đẩy nó cùng Vyvy ra ngoài.
– Cô gái đó là ai tại sao lại…?
Nó nhìn con Broken thì bỗng một tiếng nói phát ra.
– “Đó là Lâm Trình Anh….”
Có lẽ con Broken này đã được chế tạo ra và có giọng nói riêng.
– Vậy tôi là ai? Cô ta là Lâm Trình Anh thì tôi là ai?
Nó hét lên khi nghe như vậy. Con Broken lưỡng lự khi thấy có cả Vyvy ở đây, như hiểu được ý thì Vyvy đi ra bên ngoài, con Broken nhìn nó rồi tiếp tục.
– “Cô chỉ là bản sao của người con gái bên tỏng kia mà thôi. Cô nghĩ vì sao hai lần cô rơi xuống biển với áp suất của nước và đá ngầm thì cô còn sống sao?”
– Không thể nào…..Vậy ba mẹ tôi có biết và vì sao?
Nó đang sốc, hôm nay có quá nhiều chuyện khiến nó kinh ngạc tột cùng. Con Broken nói tiếp.
– “Cô không nhớ vì sao mình được tạo ra và ai tạo ra cô sao? Cô là một robot hiện đại nhất mà có thể tự lớn lên như con người cô có thể sống đó là nhờ người đã tạo ra cô. Người con gái trong kia hiện đang được điều trị và duy trì sự sống. Thậm chí ba mẹ người con gái đó cũng không biết, ba cô ta chỉ được giao nhiệm vụ là bảo vệ căn phòng này.”
– Vậy ngươi biết ai là người tạo ra ta chứ Broken?
– “Đó là một người rất thông minh, ông ta đã biến mất đột ngột rồi ta cũng không biết ông ta ở đâu cả.”
– Vậy cô gái bên trong kia sẽ tỉnh lại chứ?
– “Không ai có thể biết được, nếu cô cũng tài giỏi như vậy thì xin cô hãy cứu sống cô gái đó vì cô ấy là con người chứ không phải một con robot như cô.”
– Tôi có thể chuyển cô ấy đến chỗ tôi chứ?
– “Không được vì đây là phòng nghiên cứu nối toàn bộ nặng lượng và không thể tách ra được.”
– Tôi sẽ cứu cô ấy. Nhưng còn việc này tôi muốn nhờ…….
Một lúc lâu sau nó ra khỏi phòng, Vyvy đang lo lắng chạy lại hỏi nhưng nó không nói gì mà bỏ đi mất. Rốt cuộc nó đã yêu cầu Broken cái gì vậy? Và người tạo ra nó là ai người nào mà có thể làm thay đổi cả một người con gái? Có thể khiến cho một con robot bậc cao như nó trở thành con người hoàn hảo đến không biết một tí gì về việc mình không phải con người.
hazzz dạo ày bận học có lẽ sẽ ko poss đk nhìu âu, tg hơi chóng mặt vì vít truyện đó, riêng bản thân tg thấy nó là con robot siêu đủ tiêu chuẩn làm con người ấy chứ. Nhưng liệu Lâm Trình Anh thật có sống lại và cô gái đó là người thế nào đây? 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN