Người Con Gái Mang Màu Của Nắng
Chương 8
Những buổi chờ mòn con mắt chỉ để nhìn cái đèn chuyển sang màu xanh nhạt,….
Tất cả những thứ đó, đều là những mảnh ghép, để tạo nên bức tranh mang tên thanh xuân.
Mò mẫm vào một kênh chat giải trí, cũng khá đông, khoảng trăm người. Cảm giác mới lạ khi trò chuyện cùng những người ngoại tỉnh. Trong đó có một người nói chuyện khá hợp gu, tôi liền add friend.
Nhỏ cũng tên T, khá trùng hợp, kém tôi một tuổi, người Hà Nội. Chợt thoáng trong đầu tôi là hình ảnh của Yến. Nhỏ cũng là con gái, thử hỏi xem, nhỡ đâu lại giúp được gì đó.
– Ê này, tao hỏi.
Tôi với nhỏ toàn xưng mày tao, cũng chả câu nệ lắm vấn đề tuổi tác.
– Ừ, hỏi đi mày. Nhỏ trả lời
– Tao vừa làm người tao thương khóc, bây giờ phải làm thế nào??
– Thật á?
– Ừ, mới sáng nay thôi.
– Mày kể rõ đầu đuôi tao xem nào.
Cũng ngồi kể lể từ đầu, việc sáng nay tôi đi sớm, nàng đứng đợi tôi lấy xe,..bla..bla.. Kể xong, nhỏ nói:
– Đúng là cái loại gì mà vô duyên. Người ta mất công đứng đợi mày như thế, không cảm ơn một câu mà còn nói như vậy. Tao mà là nhỏ tao táng mày luôn đấy.
– Ừ thế bây giờ phải làm thế nào?? Tôi sốt sắng.
– Mày cứ xin lỗi dồn dập vào, mua đồ ăn sang hay trực nhật giùm. Kiểu gì nhỏ cũng bơ mày. Sau khoảng 1, 2 tuần gì đấy, mày giả vờ dỗi, nó quen được mày quan tâm, giờ bơ nó, kiểu gì nó chả quan tâm ngược lại mày.
– Cách này ổn đấy, để tao thử xem sao. Mà nhỡ đến lúc đó cả 2 cùng bơ nhau thì sao. Tôi vừa mừng vừa lo.
– Không bao giờ có chuyện đó. Nếu có đi chăng nữa, thì tao sẽ tìm cách khác cho, lo gì.
– Ờ, vậy để tao thử, cảm ơn mày nhé.
– Không có gì. À, mà mày có nhảy Au không?? Kết bạn nhảy cùng tao cho vui.
Mới biết đến net có 2 tuần, biết mỗi mấy cái Half Life, Zuma hay Feeding Frenzy, bắn gà,…, toàn mấy game offline. Mấy khoản online đến việc lập tài khoản tôi còn mù tịt, nói gi chơi. Nghe nhỏ nói nhảy Au, tôi cứ liên tưởng đến mấy điệu khiêu vũ mà tôi xem trêи TV.
– Nhảy Au là gì, có giống mấy ông bà hay nhảy cha cha cha trêи TV không thế??
– Trời ạ, đến Au mà mày cũng không biết à??
– Không.
– [email protected]!&*@[email protected]!#
Nhỏ xả tôi một tràng, nói tôi đần, nhà quê lên tỉnh. Ờ mà đúng vậy mà, tôi cũng mới lên huyện học ít lâu, cũng đâu có sai. Rồi nhỏ hướng dẫn tôi từ việc lập nick, tạo nhân vật đến cách chơi. Mới chơi lần đầu nên nhảy toàn miss, sau này quen thì đỡ hơn.
Chơi một hồi, thấy hơi mỏi, liếc qua cái đồng hồ thì ôi thôi, đã hơn 2 giờ rồi. Vội vàng tính tiền rồi đạp vội đến trường. May là học toán, thầy dễ tính nên bỏ qua. Vừa đặt ʍôиɠ xuống ghế, y rằng, lũ mọi xung quanh xúm vào hỏi tôi lý do đi muộn. Trả lời ậm ờ cho có, rồi khẽ ngoảnh đầu sang chỗ Yến, bắt gặp ngay ánh mắt nàng. Tất nhiên, vẫn giận tôi, nàng quay đầu ngay lên bảng. Tan trường, Yến cũng vội lấy xe rồi về trước, để tôi với Hùng lại đi với nhau như ngày trước.
– Đúng là con gái. Giận dai quá thể. Tôi tự nhủ.
Rồi sau đó tôi và Hùng cùng nhau về nhà. Sáng nay bố mẹ tôi đi ăn, mâm còn thừa cái gì là mẹ bỏ túi bóng, mang về cho tôi ăn cùng. Nên bữa tối hôm đó cũng khá thịnh soạn. Học xong bài, sắp gọn sách vở, lên giường nằm, nghĩ vẩn vơ chuyện sáng nay.
– Thôi thì đến đâu thì đến vậy.
Rồi khẽ khép mi, và một ngày dài mệt mỏi lại kết thúc
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!