Người Điện Tử Mười Vạn Vôn
Chương 15: Tiếp Xúc Với Người Hình Gia
Bất động sản ở B thị của Hình gia tọa lạc ở gần Đông Tam Hoàn, thuộc về Tông Lư sơn trang, là một tòa biệt thự độc lập đầy màu sắc Hoa quốc.
Lúc tới đây Diệp Văn Hiên ngồi xe của Hứa trợ lý, sau khi tiến vào cổng sơn trang liền bị kiểm tra nghiêm ngặt, trên đường tiến vào trong còn nhìn thấy bảo an mặc âu phục đen tuần tra trên đường, đặc biệt nghiêm mật, nghiêm như cảnh tượng ở các khu nhà giàu.
Nhìn tai nghe bluetooth của nhóm bảo an âu phục đen, Diệp Văn Hiên chặt lưỡi hít hà: “Cái này… có phải hơi thái quá không?”
Hứa Ngôn đang lái xe, nghe vậy liền mỉm cười: “Người có nhà ở khu này không phải danh nhân thì cũng là phú hào kín tiếng, tùy tiện kéo một người ra cũng có giá trị hơn mười triệu NDT. Phú nào rất tiếc mệnh, nếu an ninh không tốt, bọn họ căn bản sẽ không chịu ở.” Vừa nói, anh vừa dành ra chút thời gian chỉ tới cách đó không xa: “Tòa lầu nhỏ ba nóc bên kia là bất động sản của Hình tổng, nóc phía đông dành cho người nhà ở, hai nóc còn lại không dùng tới, khi có khách hoặc bằng hữu thân thích tới mới dùng tới.”
Diệp Văn Hiên nhìn qua, vừa xem vừa mắng vạn ác kẻ có tiền.
Hai bên đường là cỏ cây xanh tốt cùng quang cảnh cây cối được thiết kế tinh xảo, Diệp Văn Hiên còn chưa kịp nhìn kỹ thì xe đã quẹo vào nhà để xe lộ thiên, cậu cùng Hứa Ngôn xuống xe, xuyên qua con đường nhỏ ở bên cạnh tiến vào một cánh cửa hoa, sau đó đi tới mục tiêu của chuyến đi hôm nay.
Bọn họ vừa tiến vào sơn trang lập tức có bảo an gọi điện xác minh với Hình Uyên, lúc này Hình Uyên vừa vặn mở cửa, thấy hai người liền nghiêng đầu, tỏ ý bảo hai người tiến vào.
Hứa Ngôn: “Hình tổng, quấy rầy.”
Diệp Văn Hiên đi theo phía sau, cũng cười nói: “Hình tổng, quấy rầy.”
Lúc không ra ngoài làm việc, Hình Uyên chỉ mặc nhàn phục đơn giản, miệng cắn điếu thuốc thôm, phất phất tay một cái rồi xoay người trở về trong nhà.
Hứa Ngôn tới đưa văn kiện, đưa xong liền đi, chỉ để lại một mình Diệp Văn Hiên ở lại tiếp tục công việc.
Sau khi chào hỏi Hình phụ cùng em trai Hình Uyên, Diệp Văn Hiên được phép đi lại ở tầng một và tầng hai biệt thự, Diệp văn Hiên đoán mẹ và em gái Hình Uyên có lẽ ở tầng cao hơn, bởi vì cậu không hề nhìn thấy người nào khác ngoại trừ quản gia và nhóm người giúp việc.
Dáng vẻ của Hình phụ nhìn giống như phần tử trí thức tầm thường, có chút giống giáo sư trung niên hào hoa phong nhã, bất quá ông tựa không thích cười, trên mặt không hề có biểu tình.
Hình Dật thì tựa hồ hoàn toàn bất đồng với hai vị khác trong Hình gia, năm nay hai mươi ba tuổi, đặc biệt thích cười, nói chuyện cũng ôn hòa lễ độ, thấy Diệp Văn Hiên cùng Hứa Ngôn tới liền mỉm cười chào hỏi, còn phân phó bà vú chuẩn bị trà nóng, hơn nữa còn tỏ ra đặc biệt hứng thú với Diệp Văn Hiên, người mới gặp lần đầu.
“Tôi thường không ra ngoài, ở trong nhà thực bực bội, chỉ có Hứa trợ lý, Nguyễn trợ lý cùng vài người bạn của anh cả tới chơi một chút sẵn tiện trò chuyện với tôi.” Hình Dật mỉm cười khôn khéo, gương mặt anh tuấn hơi ửng đỏ: “Trước kia cũng có một vị nhiếp ảnh sư tới, bất quá sau đó anh cả không cho hắn tới nữa làm tôi luyến tiếc một trận a. Aiz, anh cả nhất định là thấy tôi nhàm chán quá nên mới bảo cậu tới nói chuyện phiếm bồi tôi a.”
Diệp Văn Hiên thầm nghĩ: người anh em, tôi thật sự không phải tới đây bồi cậu tám chuyện trên trời dưới đất đâu.
Nhìn xe lăn dưới thân đối phương, Diệp Văn Hiên sáng suốt không phản bác.
Hình Dật không tiện di chuyển là chuyện mà những người biết Hình gia đều biết.
Diệp Văn Hiên nói chuyện khách khí vài câu với Hình Dật, sau đó bắt đầu cầm máy ảnh chụp hình.
Đây là cảnh tượng điển hình của các gia đình phú hào: Hình Dật ở ngoài sân vẽ vời, Hình phụ trong đình nghỉ mát thưởng trà, bà vú chuyên tâp chế trà dọn bánh, còn có Hình Uyên ngồi trong phòng khách ôm mèo xem tin tức.
Diệp Văn Hiên sờ cằm, cứ có cảm giác không được tự nhiên.
“Sao rồi?” Hình Uyên liếc mắt liền thấy nhân viên mới nhìn chằm chằm phía mình, liền hỏi: “Chụp hình xong rồi?”
“Chụp xong hết rồi.” Diệp Văn Hiên vừa nói vừa chụp đặc tả con mèo Xiêm La trong lòng Hình Uyên, thuận miệng nói: “Hình tổng, người nhà ngài vẫn luôn….” Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một từ không rõ ràng: “Vẫn luôn khách sáo với nhau như vậy à?”
Cho dù là ở nhà nhưng Hình Uyên vẫn cài nút áo sơ mi cực kỳ nghiêm túc, trên người hoàn toàn không có khí tức lười biếng nhà nhã khi ở trong ổ, ngược lại lại càng cứng nhắc lạnh đạm hơn.
Nghe thấy lời Diệp Văn Hiên, Hình Uyên nghiêng đầu nhìn cậu: “Ý cậu là nhà tôi rất giả tạo đúng không?”
Diệp Văn Hiên nghẹn ngang, chỉ có thể cúi đầu chụp hình con mèo kia.
Mèo Xiên La khinh bỉ nhìn cậu.
“Hình đâu?” Hình Uyên đưa tay: “Đưa tôi xem.”
Diệp văn Hiên ngồi ghế sô pha đối diện đưa máy ảnh qua.
Hình Uyên cũng không ngại, thậm chí còn đổi con mèo mắt lam trong lòng cho đối phương, chỉ chuyên chú nhìn hình.
Mèo Xiêm La meo meo hai tiếng rồi xù đuôi chạy mất, một lát sau lại lặng lẽ chạy trở lại, nằm bên chân Hình Uyên bất động.
Diệp Văn Hiên thích thú đưa tay chọt nó.
Con mèo quay đầu lại nhìn cậu, nhe răng im lặng uy hiếp.
Diệp Văn Hiên lén nhìn trộm Hình Uyên, phát hiện đối phương xem hình rất cẩn thận thì không khỏi có chút hiếu kỳ.
Chờ bà vú đặt hai ly nước lên bàn trà rồi rời đi, Diệp Văn Hiên mới hỏi: “Hình tổng, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Hình Uyên không ngẩng đầu lên nói: “Hỏi đi, bất quá tôi có thể lựa chọn không trả lời.”
“Người anh em trước tôi… rốt cuộc vì sao bị sa thải?”
Hình Uyên nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Hiên, Diệp Văn Hiên lập tức tỏ ra vô tội: “Dĩ nhiên nếu vấn đề này liên quan tới riêng tư…”
“Không có gì không thể nói.” Hình Uyên liếc mắt nhìn về phía cửa, bình tĩnh nói: “Hắn cầu tôi chơi hắn, quỳ xuống đất muốn tôi đạp hắn, sau đó tôi liền đuổi hắn.”
Diệp Văn Hiên: “…”
Con bà nó, thực sự không ngờ vị tiền bối kia lạ là hán tử dũng mãnh đến mức đó!
Nhận được câu trả lời này thì trong lòng Diệp Văn Hiên liền hiểu rõ, từ khi nhìn thấy đống hình trong phòng tối thì cậu đã ẩn ẩn có cảm giác rồi, chỉ là có thể để Hình Uyên vẫn luôn cẩn trọng giữ hình tượng nói ra mấy lời vừa nãy, có thể thấy vị nhiếp ảnh gia kia thật sự rất rất biến thái.
Diệp Văn Hiên thực vô ngữ, ho khan hai tiếng: “Cái kia, Hình tổng vẫn chưa xem xong à?”
Sáng hôm nay cậu chụp tầm trăm tấm, Hình Uyên quả thực tốn chút thời gian mới xem xong, sau đó anh đóng ống kính, lấy thẻ nhớ ra rồi nói: “Hình hôm nay không cần giao cho Hứa Ngôn, tôi tự xử lý. Thẻ nhớ tôi lấy dùng một chút, ngày mai đi làm sẽ trả lại cho cậu.”
Diệp Văn Hiên trơ mắt nhìn Hình Uyên bỏ chiếc thẻ nhớ nhỏ bé kia vào túi, tâm hơi thót lại: “Hình tổng, ngài…”
Hình Uyên nhìn cậu: “Sao vậy, bên trong có hình riêng của cậu?”
Diệp Văn Hiên: “Này thì không có.”
“Vậy ngày mai trả lại cho cậu.”
Cũng không biết Hình Uyên muốn giữ thẻ làm gì, hơn phân nửa là chuyển hình vào máy tính của mình để đề phòng Diệp Văn Hiên để lộ số hình riêng tư này ra ngoài.
Trên đường trở về Diệp Văn Hiên rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao mình lại có cảm giác thót tim kỳ quái vừa nãy.
Chết tiệt, trước đó tâm đùa dai nổi lên nên cậu đã chụp lại màn “thâm tình ôm nhau” của Hình Uyên cùng Lôi Hướng Minh, còn chưa kịp chuyển vào máy tính đã đưa thẻ cho Hình Uyên mất rồi!
Diệp Văn Hiên: “…” Teo rồi.
Cậu duy trì cảm giác lúng túng khi làm chuyện xấu bị người trong cuộc phát hiện này tới tận ngày hôm sau, vừa thấy Hình Uyên liền cảm thấy mất tự nhiên, đối phương thì vẫn là biểu tình nghiêm túc ngày thường, thấy Diệp Văn Hiên tiến vào, Hình Uyên kéo ngăn kéo lấy chiếc thẻ nhớ quen thuộc đưa qua: “Hình chụp hôm qua tôi đã xóa, sau này còn qua đó thì chương trình cũng giống như hôm qua.”
Diệp Văn Hiên nhận lấy thẻ nhớ: “Vâng.”
“Còn nữa.” Hình Uyên nhìn cậu: “Có sáng ý thì tốt, bất quá lần sau phải chú ý đối tượng.”
Diệp Văn Hiên: “…” Quả nhiên bị phát hiện.
Cậu cố tỏ ra trấn định nói: “Cám ơn khen ngợi, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.”
“Hôm nay tôi cần gặp vài người, cậu không cần đi cùng.”
Xem ra ông chủ lại muốn tiến hành giao dịch buôn bán không thể cho người ta biết rồi a, Diệp Văn Hiên hiểu chuyện gật đầu, bây giờ cậu đang thuộc về thời kỳ nhạy cảm vừa nhận việc, nếu hỏi quá nhiều sẽ làm người ta hoài nghi, ngược lại càng không tốt.
Cứ vậy qua hai tuần, Diệp Văn Hiên dần dần thích ứng với công việc nhiếp ảnh gia, thời gian liên hệ với bộ đặc vụ từ sáng chuyển thành tối, vào thời gian chỉ định báo cáo công việc, sau đó chuyên tâm chờ đợi trong tập đoàn Hình thị, theo bên cạnh Hình Uyên, tiến hành công việc chụp ảnh.
Khoảng thời gian này không đủ để hai người có hiểu biết sâu hơn, thế nhưng vì là nhiếp ảnh gia riêng của Hình Uyên nên công việc của Diệp Văn Hiên thực sự rảnh rang hơn thiết kế sư rất nhiều.
Đến đầu tháng ba, danh sách nhân viên tham gia chuyến đi tới Anh quốc cơ bản đã xác định, Diệp Văn Hiên nhận được danh sách nhân viên từ trợ lý Nguyễn Ngọc San, tìm được tên mình trong đó thì thở phào một hơi.
Buổi chiều, Diệp Văn Hiên gửi tin cho Trịnh Hưng Quốc.
[Ngày 5 tháng 3 xuất phát, trọ ở khách sạn Hoa Hạ, tiệc sinh nhật của công chúa sẽ bắt đầu lúc 5 giờ tối ngày 10 ở lâu đài Windsor, mục tiêu dự tính ngày 13 xuất phát trở về, tạm thời chưa có hành trình cụ thể.]
Một ngày sau, cậu nhận trả lời.
[Chuyến đi này tận lực bám sát mục tiêu, chú ý ẩn núp, chú ý bảo toàn chính mình. Nếu gặp nguy hiểm có thể liên hệ Thực Nhân Hoa cùng Tiểu Muội, khoảng thời gian tiệc sinh nhật công chúa bọn họ cũng có mặt ở Luân Đôn, bọn họ có thể trợ giúp một chút. Nhớ kỹ, không phải thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối không được bại lộ thân phận.]
Diệp Văn Hiên có chút kinh ngạc, Thực Nhân Hoa cùng Tiểu Miệu là biệt hiệu của thành viên tổ chống khủng bố, có lẽ Trịnh Hưng Quốc sợ cậu một mình không hoàn thành nhiệm vụ nên phái thêm hai vị tiền bối có kinh nghiệm hỗ trợ.
Chỉ là hai vị này cậu cũng chỉ nghe qua biệt hiệu chứ chưa gặp người thật, chỉ biết là một nam một nữ, cũng không rõ tính tình ra sao, có dễ sống chung hay không.
Bất quá Trịnh Hưng Quốc nhắc nhở Diệp Văn Hiên nếu không gặp nguy hiểm thì đừng tùy tiện liên hệ, có thể thấy hai vị đồng nghiệp này bình thường thuộc về trạng thái “ẩn núp”, cậu suy nghĩ một chút, quyết định sẽ tận lực không liên hệ.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Văn Hiên lại có thêm vài lần tới biệt thự của Hình Uyên, bắt đầu có chút quen thuộc, bởi vì cậu biểu hiện rất chính trực, không nịnh nọt lại biến thái như người trước nên ấn tượng của người Hình gia về cậu khá tốt.
.o.
[TKT] Diệp Văn Hiên Có Kỹ Thuật Chụp Ảnh Đặc Biệt
Hình Uyên lật xem hình, không để ý nhìn thấy hình mình ôm một đống lão tổng.
Bởi vì góc độ chụp của Diệp Văn Hiên có vấn đề nên mỗi bức ảnh đều tràn ngập cơ tình.
Hình Uyên nhìn một hồi rồi gửi hình qua cho Lôi Hướng Minh, đồng thời còn kèm theo tin nhắn: Đẹp không?
Một phút sau Lôi Hướng Minh gọi điện tới: “Lão Hình, có phải không điên rồi không? Tôi nói cho ông biết, cái chiêu số tổn thương địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm này của ông vô vô vô hiệu với tôi!”
Hình Uyên: “Hình xem thế nào?”
Lôi Hướng Minh: “Vợ tôi có thể sẽ giết tôi!”
Hình Uyên: “Vậy xem ra chụp rất tốt.”
Sau đó Diệp Văn Hiên liền thuận lợi trở thành nhiếp ảnh gia của Hình Uyên.
Ừm, bởi vì cậu có kỹ thuật “lấy đá chọi đá” cực kỳ xuất sắc.
.o.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!