Người Điện Tử Mười Vạn Vôn - Chương 16: Vào ở khách sạn hoa hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Người Điện Tử Mười Vạn Vôn


Chương 16: Vào ở khách sạn hoa hạ


Hình phụ gặp Diệp Văn Hiên cũng sẽ lên tiếng chào hỏi, bảo bà vú mang trà bánh cho cậu, Hình Dật thì đặc biệt thích mời cậu ngồi bên cạnh kể một chút về công việc của anh trai, còn hỏi anh trai mình có quen bạn gái gì hay không.

“Tôi vẫn luôn ở trong nhà, rất hiếm khi đi ra ngoài nên cơ hồ không biết gì về tình huống kết giao bạn hữu của anh ấy.” Hình Dật có chút xấu hổ, hắn ngồi trong vườn hoa hậu viện, vừa vẽ vừa nói chuyện phiếm với Diệp Văn Hiên: “Tôi rất sùng bái anh cả, thế nhưng anh ấy quá nghiêm túc, bình thường không thích nói mấy chuyện này với tôi, tôi… tôi thật sự muốn biết thêm về anh ấy…”

Diệp Văn Hiên nhớ tới gương mặt tuấn tú như bị tê liệt của Hình Uyên, ảm thấy Hình Dật dùng từ “nghiêm túc” thực sự quá ôn nhu.

Sau đó cậu mới đáp: “Anh của cậu thật ra cũng không thường ở công ty, nửa tháng nay anh cậu phải ra ngoài tỉnh bàn bạc hạng mục, hẹn gặp người đối tác hùn vốn, thị sát chi nhánh công ty ở các nơi, có khi một ngày phải đi tới ba thành phố, quả thực là đi đường như lướt gió vậy.”

“Bất quá có vài hoạt động tôi không thể dự thính nên tôi liền ở lại trụ sở chính B thị, nấy chuyện này nghe được từ nhóm trợ lý.” Cậu giải thích: “Nếu là ở tổng bộ thì ngược lại có rất nhiều cô gái nhớ thương Hình tổng, cậu cũng biết mà, Hình tổng có điều kiện tốt như vậy, rất nhiều cô gái xem anh cậu là tình nhân trong mộng a.”

Nói tới đây Diệp Văn Hiên lại nhớ tới vị đồng sự nhiếp ảnh tiền nhiệm, khóe miệng không khỏi giật giật.

Hình Dật gật đầu, tiện tay vẽ một con bướm trong bức tranh: “Nhóm tiểu thư thế gia cũng rất thích anh tôi, bất quá tôi không thấy ảnh dẫn bọn họ về nhà.” Vừa nói, Hình Dật vừa sâu kín nhìn Diệp Văn Hiên: “Chỉ dẫn vài nam nhân về mà thôi.”

Đề tài này tựa hồ có chút nguy hiểm, đã bắt đầu có hơi hướm liên quan tới riêng tư của Hình Uyên, Diệp Văn Hiên sáng suốt lập tức lảng sang chuyện khác: “Tiểu Dật, tôi thấy ánh mắt mọi người trong nhà cậu đều có màu đen, chỉ có anh cậu là mắt lam thôi à?”

Động tác của Hình Dật hơi khựng lại, tùy tiện nói: “Đúng vậy, chỉ có anh tôi là vậy thôi.”

Nói xong, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: “Anh Diệp, nghe nói trước kia anh học thiết kế, nhất định vẽ rất đẹp đi?”

Diệp Văn Hiên sờ mũi: “À, không dám nói là rất đẹp, chỉ là biết chút kiến thức cơ bản mà thôi.”

Hình Dật lập tức hưng phấn đưa bút vẽ cùng nước màu qua: “Anh giỏi vẽ gì, quốc họa hay sơn dầu?”

Diệp Văn Hiên khiêm tốn nói: “Đều biết một chút.”

“Thật lợi hại.” Hình Dật cười tới mặt đỏ bừng: “Anh Diệp, anh vẽ một con bướm đi, ở ngay bên cạnh con của em vẽ này.”

Diệp Văn Hiên không từ chối, cầm bút vẽ một chút, vẽ ra một con bướm giương cánh muốn bay vút lên.

So với con bướm ở bên cạnh, nó lớn hơn một vòng, đôi cánh vàng lam vừa hoa lệ lại ưu nhã, thực làm Diệp Văn Hiên liên tưởng tới con ngươi của người nào đó.

Cặp mắt kia dưới ánh mặt trời long lanh lóe sáng, giống như viên đá quý được mài dũa, là con ngươi có mị lực nhất mà cậu từng thấy.

Hình Dật: “Wow, con này còn dễ nhìn hơn con tôi vẽ!”

Diệp Văn Hiên nháy mắt tỉnh hồn, vội vàng phụ họa vài câu.

Hai người vừa trò chuyện vừa vẽ, không hề chú ý trên căn phòng ở lầu ba tòa nhà ở phía sau, chủ nhân của cặp “lam ngọc” làm Diệp Văn Hiên cực kỳ lưu tâm đang lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ.

Một lát sau, chủ nhân cặp mắt đó buông rèm cửa sổ, xoay người rời đi.

Ngày 5 tháng 3, nhóm mười mấy người của tập đoàn Hình thị lên máy bay riêng bay tới Luân Đôn.

Lúc tới Luân Đôn đã là hơn ba giờ chiều, Diệp Văn Hiên cùng đồng nghiệp theo lối khách VIP rời khỏi sân bay, trước khi lên xe Hình Uyên mặt không biểu tình bắt tay nhóm nhân viên tiếp đón, ngoài cửa có truyền thông đặc biệt chờ đợi chụp lại đoàn người mới từ Hoa quốc tới, ngày mai trên đầu đề mảng tin chính trị sẽ có bài viết về vị “Hình Uyên ba ba” có giá trị hơn trăm triệu này. (tiền tệ tính theo NDT)

Thấy trận thế này Diệp Văn Hiên cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ chuyến này của mình, cậu vội vàng giơ máy ánh đứng ở vị trí cách xa mọi người một chút, “răng rắc” lưu giữ khoảnh khắc này vào ống kính.

Đến khách sạn, phó tổng của khách sạn Hoa Hạ đích thân ra mặt cùng một vị trợ lý của Hình Uyên làm thủ tục nhận phòng, lão tổng khách sạn thì cũng Hình Uyên ngồi trong phòng VIP trò chuyện.

Cạnh cửa là vài nhân viên an tinh, Diệp Văn Hiên đi theo sau mông Hình Uyên, được chấp thuận chụp vài tấm hình rồi bị đuổi đi.

Đỉnh ánh mắt không mấy hứng thú của vị lão tổng gốc Hoa kia, Diệp Văn Hiên bình tĩnh làm việc, sau năm phút liền rời đi, không hề dây dưa loằng ngoằng, so với đám ký giả vừa thấy Hình Uyên đã kích động tới mắt lóe áng kia thực sự là tràn đầy thanh thuần không hề làm bộ làm tịch.

“Hình tiên sinh, nhân viên quý phương* làm việc thật sự rất chuyên nghiệp.” Ông giơ ngón cái, nhiệt tình muốn tạo quan hệ tốt với Hình Uyên. (cách nói khách sáo sang trọng)

Hình Uyên bình tĩnh đáp lại: “Công việc tiếp đón của quý phương rất tỉ mỉ, tôi rất hưởng thụ.”

Lão tổng khách sạn cười ha hả: “Quá khen! Quá khen rồi a ha ha ha!”

Hình Uyên: “Tôi chưa bao giờ phóng đại, chỉ nói sự thật.”

Lão tổng: “Không dám nhận, không dám nhận a ha ha ha…”

Diệp Văn Hiên lại càng bước nhanh hơn khỏi phòng VIP, cảm giác da gà trên người mình rụng hơn ba cân rồi.

Mười mấy nhân viên sau khi đăng ký thông tin xong lập tức vào ở, Diệp Văn Hên ở chung phòng với một vị văn viên, hai người đều là lần đầu tiên gặp mặt, bị phân ở chung một phòng liền tự giới thiệu.

Người trẻ tuổi kia đưa tay tới: “Tôi là Trương Chân, là nhân viên dưới tay Nguyễn trợ lý, anh cứ gọi tôi là Tiểu Trương được rồi, mấy ngày này xin chiếu cố nhiều hơn hehe.”

Diệp Văn Hiên cầm tay đối phương: “Xin chào, tôi là Diệp Văn Hiên, là nhiếp ảnh gia.”

“Tôi có nghe qua đại danh của anh.” Trương Chân cười nói: “Nhóm nữ đồng nghiệp bên này ngày nào cũng nhắc tới anh nên tôi có ấn tượng.”

“Ồ?” Diệp Văn Hiên tò mò: “Ngày nào cũng nhắc tới tôi?”

Trương Chân: “Nói vị nhiếp ảnh gia mới tới cực kỳ đẹp trai, mấy cô gái kia muốn tìm thời gian tới hỏi anh xem đã có bạn gái hay chưa.” Vừa nói, Trương Chân vừa thở dài: “Nếu dáng dấp tôi được như anh thì khẳng định sẽ dễ tìm đối tượng rồi a.”

Diệp Văn Hiên ho khan: “Tôi cảm thấy mỷ quan nội tại quan trọng hơn, Tiểu Trương, cậu cũng rất tốt.”

Trương Chân nhất thời vui vẻ: “Anh Diệp khen cho em vui thôi, mọi người hay nói soái ca mỹ mỹ thường rất cao lãnh, bất quá anh Diệp thật sự rất tốt tính a.”

Vậy mới dễ làm quen với đồng nghiệp.

Bởi vì Hứa Ngôn bị lưu lại B thị nên Diệp Văn Hiên liền hỏi Nguyễn Ngọc San về hành trình của Hình Uyên, bên Nguyễn trợ lý tựa hồ đang bận, qua một lúc sau mới trả lời tin.

[Hôm nay không cần đi cùng, cậu có thể tự do hoạt động, ngày mai tới công ty Wright thị sát, cậu đi cùng.]

Diệp Văn Hiên suy đoán có lẽ hôm nay Hình Uyên có hoạt động riêng gì đó, cậu vừa nghĩ xem làm thế nào tìm hiểu được số phòng Hình Uyên vừa gửi tin cám ơn Nguyển Ngọc San.

Lúc này ở Luân Đôn là gần sáu giờ tối.

Trương Chân từ bên ngoài quay lại, chào hỏi:”Anh Diệp, đồng nghiệp phòng kế bên định xuống lầu ăn cơm tối, chúng ta cũng đi đi?”

Diệp Văn Hiên lấy lại tinh thần: “Ừm.”

Tới phòng ăn ở tầng ba khách sạn thì phát hiện không có bao nhiêu đồng nghiệp, hỏi ra mới biết bọn họ vẫn còn nằm trong chăn điều chỉnh thời gian chênh lệch, Trương Chân kéo Diệp Văn Hiên tới ngồi chung bàn với bốn năm vị đồng nghiệp rời chờ phục vụ tới gọi món.

Diệp Văn Hiên nhìn trái nhìn phải một chút: “Sao không thấy Nguyễn trợ lý cùng Hình tổng?”

“Nguyễn trợ lý không ở chung tầng với chúng ta, người ta ở cách vách phòng Hình tổng a, khẳng định có phục vụ tận phòng, việc gì phải xuống tận đây dùng cơm chứ.” Một vị đồng nghiệp vừa gọi thức ăn vừa nói: “Mới vừa nãy tôi lên tìm Nguyễn trợ lý nói chuyện, vào phòng mới biết cực kỳ sang trọng luôn a. Lúc đi ra tôi thấy cổ đi vào phòng bên cạnh, tôi đoán đó là phòng của Hình tổng.”

Đám người lập tức “à à à” cùng lộ ra biểu tình ngầm hiểu, Trương Chân nhìn người này một chút người kia một chút: “Anh trai, bọn anh à à cái gì vậy?”

Người nọ vỗ một cái vào ót Trương Chân: “Chưa từng nghe tới tiểu cố sự của Nguyễn trợ lý cùng Hình tổng của chúng ta à?”

Trương Chân: “Hả? Nguyễn trợ lý cùng Hình tổng?”

“Chậc, đó là kết luận được đám cấp dưới chúng ta đúc kết được sau nhiều lần trải nghiệm thực tế.” Người nọ thần thần bí bí nói: “Tôi nói cho cậu biết a, không chỉ Nguyễn trợ lý đâu mà còn có rất nhiều trợ lý cùng với Hình tổng, Trương trợ lý cùng Hình tổng, Triệu trợ lý cùng Hình tổng, Hàn trợ lý cùng hình tổng…”

Diệp Văn Hiên: “…” Eo ơi, cái đám nhân viên này đúng là rảnh tới đau trứng mà.

“H… hả?” Trương Chân ngây ngốc: “Mười vị trợ lý của Hình tổng… không, không thể nào đi…” Chẳng lẽ Hình tổng đều có một chân với hết thảy trợ lý của mình??

“Hình tổng của chúng ta lợi hại như vậy, nhất định là đại tổng công a. Người anh em, cậu chưa từng nghe nói à? Mười trợ lý cấp trên của chúng ta được giang hồ xưng tụng là thập đại hậu cung của Hình tổng a, cố sự nhiều như hoa bay đầy trời ấy, hot lắm!” Đồng Nghiệp nhích tới gần Trương Chân cùng Diệp Văn Hiên hơn một chút, biểu tình rạo rực nói: “Sao, người em, muốn nhập giáo không?”

Diệp Văn Hiên: “… không cần, cám ơn.” Này khẳng định là tà giáo.

Một vị đồng nghiệp khác vỗ người nọ một cái: “Bằng Phi, cái đồ miệng rộng nhà ông, Tiểu Trương là người bên Nguyên trợ lý, ông kéo vào giáo thì ngày mai Nguyễn trợ lý thể nào cũng nhấn ông xuống hồ.”

“Tôi tin tưởng Tiểu Trương sẽ không bán đứng tôi.” Triệu Bằng Phi cười hắc hắc đưa tay khoác vai Trương Chân: “Với lại người dưới tay Nguyễn trợ lý cũng lén viết đoản văn của Hình tổng với Nguyễn trợ lý không ít mà.”

Trương Chân: “…”

Diệp Văn Hiên: “…”

Nhân viên của Hình Uyên đều có độc đi?

Bình thường có nhân viên nào yy quan hệ tư nhân của ông chủ cùng trợ lý, lại còn đặc biệt viết thành đoản văn không chứ?

Lại còn là Hình tổng một địch mười, Diệp Văn Hiên thử tưởng tượng tình cảnh đó thì không khỏi kính ngưỡng Hình Uyên, thực sự bái phục bái phục.

Có một đám nhân viên “thâm tàng bất lộ” như vậy khó trách tập đoàn Hình thị làm ăn ngày càng phát đạt, nguyên nhân tám chín phần mười chính là mạch não của đám người này thực sự không bình thường.

Nhóm người thừa dịp lúc rỗi khi ăn nhỏ giọng thảo luận cấp trên rốt cuộc thích người nào, Diệp Văn Hiên thực sự kinh sợ trí tưởng tượng của bọn họ bất quá cũng có chút tò mò muốn nghe tiếp, ăn xong bữa cơm, cậu có cảm giác tam quan mình tràn đầy nguy cơ bị vỡ vụn.

Sau khi ăn xong, đám người nói muốn ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện tìm một quán bar thả lỏng một chút.

Bọn họ là người thường xuyên đi công tác khắp thể giới, tự nhiên biết rất nhiều nơi tốt, Diệp Văn Hiên khéo léo tự chối lời mời, thấy bọn họ kéo Trương Chân đi liền đoán đại khái phải sau nửa đêm bọn họ mới quay về.

Như vậy nếu lúc này cậu lén làm chút gì đó cũng dễ dàng hơn.

Trở về phòng, Diệp Văn Hiên suy tính một chút, cuối cùng vẫn quyết định lên lầu thử vận may một chút.

Trước đó cậu có lén hỏi vị đồng nghiệp kia, biết được Nguyễn Ngọc San ở tầng hai mươi chín, thuộc phòng sang trọng, kế bên cho dù không phải phòng của Hình Uyên thì cũng là nhóm trợ lý khác trong đoàn.

Lần này Hình Uyên tới Luân Đôn hơn phân nửa là vì chuyện công, bởi vì cần làm việc nên phòng ở nhất định sẽ không cách phòng trợ lý quá xa.

.16.

[TKT] thập đại hậu cung a hi hi

Đồng nghiệp A: “Hình Hứa đảng vạn tuế! Hình Hứa đảng mới là chân lý! Tin tưởng Hình Hứa trường tồn!”

Đồng nghiệp B: “Cút, Hứa Ngôn lần này ngay cả đi cũng không đi, ông vạn tuế cái rắm gì? Tôi thấy Hình Nguyễn đảng mới là vương đạo!”

Đồng nghiệp C: “Ồn ào cái gì, thập đại hậu cung hài hòa chung sống, chỉ có đám cấp dưới mấy người suốt ngày giằng cho tôi, suy cho cùng thì chân lý chỉ có một, đó chính là ALL Hình!”

Đồng nghiệp D: “Nói hay lắm, tôi theo phe ông!”

Lúc mọi người tan rã Diệp Văn Hiên lẩm bẩm: “…ALL Hình là cái gì?”

Trương Chân mới vào công ty không được mấy tháng: “…tôi không muốn biết đâu.”

.16.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN