Người Điện Tử Mười Vạn Vôn - Chương 5: Tạm biệt s thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Người Điện Tử Mười Vạn Vôn


Chương 5: Tạm biệt s thị


Anh trai đồng nghiệp tổ chim ở bên cạnh ôm tiêu bản chim trong lòng ngoắc ngoắc tay với Diệp Văn Hiên: “Anh em, có khó khăn gì cứ liên hệ với tụi anh, đều là anh em cả, không cần khách khí.”

Diệp Văn Hiên dán mấy chiếc thùng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương, cười híp mắt: “Lời này tôi nhớ, sau này nếu thực sự cần giang hồ cấp cứu, anh không thể từ chối a.”

Anh trai: “Ầy, sao có thể a!”

Diệp Văn Hiên: “Có duyên gặp lại.”

“A… rảnh thì gọi cho anh a!”

Tất cả mọi thứ được gói gém chuyển tới căn hộ cậu thuê, Diệp Văn Hiên chỉ suy nghĩ vài phút sau đó gọi cho công ty chuyển phát nhanh, địa điểm là nhà cha mẹ ở W thị.

Nếu cậu tới B thị, những thiết bị thiết kế này đại khái không thể dùng được nữa.

Bên nhà mới thì đã có đầy đủ thiết bị, chỉ cần xử lý chút quần áo cùng đồ đạc lặt vặt mà thôi. Trong mấy ngày còn lại, lục tục có chuyển phát nhanh đưa tới B thị, Lý Thiệu Nguyên sẽ thay mặt nhận hàng, sau đó chuyển tới căn hộ bộ đặc vụ sắp xếp cho cậu.

Chờ đến khi Nhạc Hạo chạy tới nhà thì thấy Diệp Văn Hiên đang chuyển thùng đồ cho mấy anh trai chuyển phát nhanh.

Nhạc Hạo trợn mắt há hốc: “Chỉ mới vài ngày thôi mà, ông hành động cũng nhanh quá đi? Tôi cứ nghĩ ông nói từ chức nhưng cũng phải do dự thêm vài tháng, ít nhất… cũng cần bàn giao công việc chứ?!”

“Xử lý xong hết rồi.” Diệp Văn Hiên vỗ vỗ tay, mời Nhạc Hạo vào nhà: “Hôm hai mươi tám là đi rồi, mấy ngày nay bận rộn bên công ty, mỗi ngày đều mệt như cún, đến tận hôm qua mới giải quyết xong hết.”

“Không phải bên ông mới nhận được mối lớn à?”

“À, chuyển cho tổ khác rồi.”

“Còn không phải vì ông đột nhiên nghỉ việc sao, tôi đoán tổ ông khẳng định bị đả kích rất lớn, hai ngày này ra ngoài cẩn thận bị người ta trùm bao bố đấy.” Nhạc Hạo đi tới ghế sô pha ngồi xuống: “Ông… chuyện này quá đột ngột đi, tôi cứ cảm thấy có chút mờ ám.”

“Hử?”

“Tốc độ thu dọn đồ đạc quá nhanh, giống như có hậu chiêu gì đó vậy, nhất định là đã tìm được nhà khác rồi đúng không?” Nhạc Hạo đột nhiên nhích tới gần, nháy nháy mắt: “Hai chúng ta là ai chứ, tới tới, nói cho anh nghe xem, rốt cuộc là chỗ nào dụ được ông?”

Diệp Văn Hiên đẩy Nhạc Hạo: “Thực sự không có, tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.” Do dự một chút, cậu nói thêm: “Tôi muốn tới B thị mội chuyến, sẽ không quay về nhà. Ông đừng nói linh tinh với người khác, cứ nói tôi về W thị là được.”

“B thị? Vãi, công ty đối đầu với Seveles không phải có chi nhánh bên B thị à, lại còn nói không bị nhà khác moi?” Hai người học cùng chức nghiệp, Nhạc Hạo hiện giờ cũng có thể xem là nhà thiết kế có danh tiếng, chi nhánh của các công ty nổi danh ở đâu Nhạc Hạo nắm rất rõ.

Diệp Văn Hiên bật cười: “Thật sự không phải.”

Nhạc Hạo thoạt nhìn vẫn không quá tin tưởng, bất quá thấy Diệp Văn Hiên không muốn bàn nữa, liền dứt khoát không hỏi thêm, chuyển chủ đề: “Sau này có tính toán gì không, còn trở lại S thị không?”

“Chưa nghĩ ra.” Diệp Văn Hiên do dự nói: “Đại khái thì… có cơ hội thì sẽ trở lại.”

“Cái kia…” Nhạc Hạo suy nghĩ một chút, do dự nói: “Tôi có vài người anh em đang làm việc bên B thị, nếu ông quyết định qua đó, lỡ như có chuyện gì thì có thể tìm bọn họ hỗ trợ. Tôi sẽ báo với họ một tiếng, ông đặt vé máy bay chưa? Để tôi bảo họ tới sân bay đón ông.”

Diệp Văn Hiên cười: “Không cần, có người đón rồi. Yên tâm, sẽ không bị lạc đâu.”

Nhạc Hạo cũng hết cách, chỉ có thể đấm một quyền vào vai Diệp Văn Hiên, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi biết mỗi khi ông đã quyết định là không có cách nào lay chuyển được. Ngày kia bay lúc mấy giờ? Để tôi xin nghỉ tiễn ông một đoạn.”

“Chín rưỡi sáng, cám ơn.”

“Cám ơn cái gì, anh em với nhau cả, nên làm.”

Muộn một chút hai người tới quán cơm gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện, Nhạc Hạo định khui một chai rượu Maotai thì bị Diệp Văn Hiên cản lại: “Tôi uống bia, ông mở Maotai thì tự uống đi.”

“Không phải chứ, uống một mình thì có ý nghĩa gì nữa.” Nhạc Hạo thực khó tin nói: “Tôi nói này Diệp Tử, tôi cứ cảm thấy khoảng thời gian này ông có chút kỳ kỳ, hết từ chức lại tới cai rượu… a, tôi biết rồi!”

Đột nhiên Nhạc Hạo nhích tới gần, thần thần bí bí nói: “Có phải có đối tượng nên muốn lên kế hoạch nhân sinh không hả?”

Diệp Văn Hiên xùy một tiếng: “Ông cũng biết tôi lãnh đạm với chuyện X mà.”

Nhạc Hạo chớp chớp mắt: “Đùa hoài, đâu phải lãnh cảm X là không thể yêu đương đâu, khẳng định là ông đang yêu nà! Nói đi, có phải cô gái kia sống bên B thị không, hai người định ở chung với nhau đúng không?”

Diệp Văn Hiên mập mờ nói: “Tôi không thích con gái, ông nghĩ nhiều rồi.”

“Ai nha, vậy có phải là chàng trai nào không?”

Bọn họ làm nghệ thuật, đại đa số đều không cố kỵ với đồng tính luyến, dị tính luyến cùng song tính luyến, cái đẹp không hề phân biệt giới hạn cùng giới tính, cho dù bạn yêu một chậu hoa, bọn họ cũng không hề sợ hãi hay chất vấn, vẫn sẽ tôn trọng bạn.

Tỷ như Nhạc Hạo, tên này là song tính luyến, nam nữ gì cũng chơi hết, không hề kiêng kỵ.

Diệp Văn Hiên liếc mắt: “Thân là nhà thiết kế đồ nam, tôi chỉ thưởng thức chứ không yêu thích bọn họ, cám ơn.”

Nhạc Hạo không đồng ý: “Diệp Tử, ông như vậy là không được, ông cũng hai mươi sáu rồi, tốt xấu gì cũng nên có đối tượng a.”

“Lúc học đại học có nhiều trai xinh gái đẹp tới bắt chuyện, ông nói mình muốn nghiêm túc học nên không yêu đương, giờ làm việc hơn ba năm, tôi đổi sáu lần bạn trai bạn gái rồi mà ông vẫn không có chút động tĩnh nào cả là sao?”

Diệp Văn Hiên cầm ly bia lên cụng ly với Nhạc Hạo: “Tôi lãnh cảm X.”

“… cái bép.”

Sau đó không nói về vấn đề đối tượng nữa.

Ngày 28 tháng 9, Diệp Văn Hiên giao mấy chuyện thủ tục trả nhà trọ linh tinh cho Nhạc Hạo xử lý, sau khi tạm biệt mười mấy người bạn tới đưa tiễn liền xoay người tiến vào cổng kiểm tra an ninh.

Cậu mặc áo sơ mi dài tay mỏng cùng quần tây, mang theo bên người chỉ có một chiếc ba lô lớn, di động để trong túi quần, tai nghe treo trên cổ, thoạt nhìn giống như sinh viên đi du lịch, nhàm chán theo dòng người lên máy bay.

Chiếc kính gọng đen che chắn hơn nửa gương mặt tuấn tú nhưng vẫn có vài cô gái không ngừng quay đầu nhìn cậu, Diệp Văn Hiên dứt khoát gỡ kính xuống, đeo đồ chụp mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hành trình dài hai tiếng rưỡi, lúc mở mắt ra, bên tai là âm thanh nhắc nhở phát ra từ radio.

Diệp Văn Hiên gỡ chụp mắt, xoa xoa mặt ngồi thẳng dậy.

Mười hai giờ trưa, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô.

Diệp Văn Hiên vừa ra cổng sân bay không lâu thì di động vang lên, bắt máy thì quả nhiên là người Lý Thiệu Nguyên sắp xếp tới đón cậu gọi.

Diệp Văn Hiên thuận lợi gặp mặt đối phương, sau đó lên chiếc xe jeep đậu bên đường, một đường hướng vào thành phố.

Giữa trưa là khoảng thời gian kẹt xe nghiêm trọng nhất ở thủ đô, thế nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Văn Hiên phát hiện suốt chặn đường thực thông suốt, xe cộ ở xung quanh cũng ít ỏi, liền khó hiểu hỏi: “Tôi nghe nói giao thông ở thủ đô thường xuyên xảy ra nạn kẹt xe, thế mà không phải hiện giờ đường rất thông suốt sao?”

Tài xế lập tức đáp: “Là do cậu tới đúng lúc, vừa vặn hai hôm nay ở đây tổ chức diễn đàn kinh tế quốc tế, đường xá bị hạn chế, hiện giờ là giờ ăn cơm, nhóm đại hội phải ra ngoài dùng cơm, đường bị phong bế. Cậu xem, cảnh sát giao thông đang ở ven đường tuần tra kìa.”

Diệp Văn Hiên sớm đã nhìn thấy, cậu cũng nghe nói B thị đang tổ chức diễn đàn kinh tế quốc tế, chẳng qua không ngờ lại là tình cảnh như vậy mà thôi.

Thấy hàng rào chướng ngại đặt trên đường, Diệp Văn Hiên nhíu mày: “Chúng ta có cần đi đường vòng không?”

Anh trai tài xế mỉm cười: “Không cần.”

Quả nhiên, cảnh sát giao thông liếc nhìn biển số xe của họ, sau đó đứng thẳng chào rồi trực tiếp cho qua.

“Buổi sáng đã thông báo cho sếp bên giao thông rồi, đoạn đường này chúng ta được đặc cách cho qua.”

“Ồ.”

Chỉ chốc lát đã đến nơi, quả nhiên là một tòa kiến trúc hùng uy, bất quá địa điểm không phải căn cứ quân sự cứ cách mười bước là có trạm gác như Diệp Văn Hiên tưởng tượng, nó nằm trên phố Trường An, kế sát bên hội trường lớn.

Chỗ cổng chính không có bảng hiệu, chỉ có hình huy chương thật lớn.

Anh trai lấy thẻ ngành cùng điền đơn ở trạm gác ra vào, sau khi dừng xe vào vị trí chỉ định thì mở cửa xuống xe, thuận tiện giúp Diệp Văn Hiện mở cửa xe: “Cậu Diệp, đi bên này.”

Hai người tiến vào tòa cao ốc cao lớn, anh trai dẫn Diệp Văn Hiên tiến vào thang máy, khách khí nói với nhân viên mặc cảnh phục: “Chương Tử, lầu 3 khu A, đây là đồng nghiệp mới.”

Cảnh viên gật đầu, thay bọn họ cà thẻ ấn phím, chỉ liếc nhìn Diệp Văn Hiên một cái rồi thôi.

Camera trong thang máy khẽ dịch chuyển, rõ ràng có người bên phòng giám sát chú ý tình huống bên này.

Diệp Văn Hiên cố nén xúc động muốn ngẩng đầu, đi theo bên cạnh anh trai tới đón mình rời khỏi thang máy, quẹo qua hành lang bên trái.

Anh trai vừa đi vừa giải thích: “Nơi này từ lầu hai trở lên đều là cấm địa cơ mật, không có giấy thông hành thì không thể tùy ý ra vào, thứ lỗi nha hắc hắc.”

Diệp Văn Tây liền khoát tay: “Có gì đâu, anh khách khí quá rồi.”

Anh trai cười một tiếng: “Cậu được tổ chống khủng bố triệu tới, ở khu A lầu 3, sáng nay Thiệu Nguyên đã chờ sẵn trong văn phòng. Đây, chính là căn phòng trước mặt bên tay phải.”

Lúc nói chuyện hai người đã tiến vài bước tới trước cửa, anh trai gõ nhẹ vài cái: “Thiệu Nguyên, tôi dẫn người tới rồi đây.”

Cơ hồ là vừa dứt lời đã lập tức có người mở cửa, hưng phấn nói: “Cậu Diệp tới rồi à, mau vào, vào phòng nói chuyện!”

Diệp Văn Hiên nhận ra đây là người của bộ đặc vụ tới tìm mình, từng gặp mặt một lần ở trạm phát điện.

Anh trai tằng hắng một cái: “Thiệu Nguyên, trong cao ốc cấm ồn ào náo động, chú ý khắc chế.”

Nghe vậy Lý Thiệu Nguyên vội vàng bụm miệng, lúng túng nhìn hai bên hành lang trái phải, phát hiện không có người nào mới thở phào, vội gọi hai người: “Mau mau, vào trong nói chuyện.”

Diệp Văn Hiên chú ý thấy phòng làm việc này cũng không có để bảng, cũng không biết là nơi nào, chỉ biết đây là khu A lầu 3, là địa bàn của tổ chống khủng bố.

Diện tích phòng làm việc của Lý Thiệu Nguyên không lớn, bên trong đặt hai chiếc bàn gỗ lim, một chiếc tủ tư liệu dựa vào tường, cạnh cửa là khu tiếp cách, nơi này cũng không quá khác biệt với những phòng làm việc bình thường mà cậu từng thấy qua.

Xem ra đây là phòng làm việc chung của hai người.

.*.

[Tiểu Kịch Trường] Diệp Văn Hiên là người lãnh cảm X (không hề nhá)

Thời đại học có vô số người vì dáng ngoài điển trai, khí chất xuất chúng của Diệp Văn Hiên mà rối rít tỏ tình.

Nữ sinh A (dạng trong sáng đáng yêu): “Diệp Văn Hiên, em em… em thích anh!”

Diệp Văn Hiên: “Độ tuổi của chúng ta nói về hôn nhân là quá sớm. Mọi người đều là sinh viên, lúc này nên tập trung bổ sung kiến thức, làm người nối nghiệp khoa học xã hội, tương lai mới có thể làm ra cống hiến phát triển sự nghiệp nước Hoa.”

Nữ sinh A (dạng trong sáng đáng yêu): “Ách? Khoan khoan… em đâu có nói gì tới hôn nhân…”

Giọng điệu Diệp Văn Hiên vẫn thực nghiêm nghị: “Nhất định phải học tập thật giỏi nha.”

Nam sinh B (dạng đại ca trong trường): “Diệp Văn Hiên, ông đây chú ý cậu rất lâu rồi.”

Nữ sinh C (dạng mọt sách): “Văn Hiên, em đứng thứ nhất toàn trường, em có thể kết giao với anh không?”

Nam sinh D (dạng Quỳnh Dao): “Tiểu Diệp, nhìn vào ánh mắt anh đi. Em yêu anh không?”

Diệp Văn Hiên: “Aiz…” suy nghĩ vài giây, sau đó nói với người bày tỏ: “Xin lỗi, tôi không thích các người.”

ABCD: “Không sao, chúng tôi thích cậu!”

Diệp Văn Hiên: “Ò, tôi bị lãnh cảm X.”

ABCD: “A?”

Diệp Văn Hiên: “Chỉ có lúc học tập tôi mới có được cảm giác dục hỏa đốt người.”

ABCD: “…”

Diệp Văn Hiên: “Tôi thích học tập, học tập làm tôi cảm thấy vui vẻ.”

ABCD: “……”

.*. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN