Người Điện Tử Mười Vạn Vôn
Chương 6: Ngày đầu tiên gia nhập
Lý Thiệu Nguyên mời bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, anh trai nhận điện thoại đặt ba lô của Diệp Văn Hiên xuống bên cạnh, hướng hai người khoát tay: “Nhiệm vụ của anh tới đây là xong, thời gian còn lại hai người tự nhiên nói chuyện nhá, anh không quấy rầy.”
Lý Thiệu Nguyên gật gật đầu: “Cám ơn anh Trương, anh đi thong thả.”
Anh Trương kia hướng Diệp Văn Hiên nói: “Chờ cậu bận bịu xong, rảnh thì anh mời cậu bữa cơm. Vậy nha, tạm biệt.”
Diệp Văn Hiên vội vàng nói cám ơn, sau đó thấy đối phương đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó đóng cửa khóa kỹ.
Tiếp đó là nội dung chính yếu của chuyến đi hôm nay.
Lý Thiệu Nguyên lấy một sấp văn kiện trong ngắn kéo ra, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi đặt văn kiện xuống bàn trà: “Cậu Diệp, trước tiên ngài xem qua mấy phần văn kiện này, bên trong đó có ghi rõ tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của đặc vụ tổ chống khủng bố, có cả điều lệ giữ bí mật.”
“Ngoài ra, bởi vì ngài thuộc dạng chiêu mộ đặc biệt nên đãi ngộ cùng công việc cũng đặc biệt hơn, không giống những đội viên khác trong tổ.”
Diệp Văn Hiên vừa lật xem vừa thuận miệng nói: “Chiêu mộ đặc biệt… có cần thông qua thi cử hay thử nghiệm gì không?”
“Cái đó thì không cần.” Lý Thiệu Nguyên bật cười: “Lần trước ở trạm phát điện coi như đã thông qua sát hạch, khi đó thành viên quan trọng trong tổ đều có mặt, rất tâm phục khẩu phục hoan nghênh ngài gia nhập. À, bất quá bởi vì năng lực của ngài bất đồng nên đội trưởng cảm thấy không nên dùng cách thông thường huấn luyện ngài.”
Vừa nói, Lý Thiệu Nguyên vừa quan sát vóc người có thể gọi là thon gầy của Diệp Văn Hiên, cùng với trang phục nho nhã của cậu, mờ mịt nói: “Có thể vượt qua sát hạch tiến vào tổ, hơn tám mươi phần trăm đều có xuất thân là đặc cảnh, cơ bản đều là tinh anh một chọi mười, kế hoạch huấn luyện mà đội phó lập ra cho bọn họ đều rất nghiêm khắc, lúc tôi tới quân doanh có thấy vài lần, chỉ biết một trong số nội dung huấn luyện là mỗi ngày năm trăm cái hít đất.”
“…Cái đó, tôi cảm thấy thể chất hai chúng ta không kém nhiều lắm.” Diệp Văn Hiên ho khan nói: “Tôi tưởng hai chúng ta cùng một tổ.”
Lý Thiệu Nguyên bật cười: “Không không, tôi là văn viên, mặc dù cũng là tổ chống khủng bố nhưng chỉ làm mấy việc văn phòng thôi.”
Anh chỉ hai chiếc bàn bên cạnh: “Còn có một cô gái nữa, lúc này chắc em ấy đang tìm tổ điều tra kỹ thuật ở lầu trên kiểm tra tình báo, bình thường hai tụi tôi phụ trách ghi chép các vụ án cùng liên hệ với các tổ khác, tìm kiếm thông tin cho mọi người hành động.”
Diệp Văn Hiên trừng mắt: “Vậy bình thường tôi phải làm gì, nhiệm vụ giống như cảnh sát à?”
“Không sai biệt lắm.” Lý Thiệu Nguyên nói: “Phòng làm việc của ngài ở kế bên, chung một phòng lớn với các tổ viên khác.”
“Cả khu A này đều là phòng làm việc, phòng họp của tổ hành động, bất quá nhóm bộ đội đặc cảnh thường thì đều ở quân doanh đợi lệnh, rất hiếm khi tới đây. Còn có vài người ra ngoài làm nhiệm vụ, thường trú trong phòng làm việc không nhiều, cơ bản đều là nhân viên đặc chiêu.”
Diệp Văn Hiên chớp chớp mắt: “Khó trách tôi cảm thấy bên này vắng tanh.”
“Chống khủng bố kỳ thực khá nguy hiểm nên đặc biệt chú trọng chuyện ẩn núp. Cứ chạy tới tòa đặc vụ cao ốc mãi thì rất dễ bị người ta tra ra thân phận.” Lý Thiệu Nguyên giải thích: “Tổ chúng ta có vài đồng nghiệp đang tham gia các vụ án lớn, cũng gần nửa năm rồi tôi không gặp bọn họ, chỉ biết vẫn còn đang làm nhiệm vụ, không gặp nguy hiểm sinh mạng.”
Nói đến đây, sắc mặt Lý Thiệu Nguyên trở nên nghiêm túc: “Bình thường bọn họ kiêm thêm nhiều công việc để che giấu thân phận cảnh sát, đề phòng có người cố ý điều tra.”
Diệp Văn Hiên có chút suy ngẫm gật đầu.
“Tình huống của ngài rất đặc biệt nên nếu thật sự thích công việc thiết kế thì có thể tiếp tục làm, bất quá cá nhân tôi cảm thấy chọn lựa công việc có thể tùy ý phân chia thời gian thì tốt hơn. Dù sao thì thời gian hành động của tổ chúng ta khá ngẫu nhiên, hơn nữa khi có nhiệm vụ, ngắn thì mấy chục ngày, dài thì thậm chí mười mấy tháng.”
“Tôi hiểu.”
Tiếp đó Diệp Văn Hiên tiếp tục xem văn kiện trên bàn, cảm thấy không có gì dị nghị liền sảng khoái ký tên cùng lăn dấu tay vào hợp đồng.
Lý Thiệu Nguyên bỏ văn kiện vào túi hồ sơ, dán kín, sau đó bỏ vào chiếc tủ đứng ở bên cạnh. Tiếp đó anh mở cửa nói: “Đi thôi, tôi dẫn ngài qua xem phòng làm việc kế bên, hôm nay có ba đồng nghiệp có mặt, mọi người có thể làm quen với nhau.”
Diệp Văn Hiên đứng dậy: “Gọi tôi là Diệp Tử hoặc Văn Hiên đi, ngài ngài nghe khách sáo lắm.”
Lý Thiệu Nguyên tùy tiện nói: “Vậy cậu cũng gọi anh là Thiệu Nguyên được rồi.”
Kế bên quả nhiên là một phòng làm việc siêu lớn.
Lý Thiệu Nguyên lịch sự gõ cửa, sau đó mới mở cửa dẫn Diệp Văn Hiên đi vào chào hỏi vài người le que đang làm việc bên trong: “Anh Chung, anh Đinh, anh Vệ. Văn Hiên tới rồi, tôi dẫn cậu ấy tới nhận chỗ, thuận tiện chào hỏi mọi người.”
Lý Thiệu Nguyên chỉ người nam ngồi cạnh cửa, giới thiệu: “Đây là anh Chung, tên đầy đủ là Chung Lỗi, rất lợi hại, cũng rất dễ ở chung. Anh Chung thường trú ở phòng làm việc, nếu Văn Hiên có gì không hiểu thì có thể thỉnh giáo anh Chung, anh ấy biết hết.”
Người nam này thoạt nhìn không nhỏ, Diệp Văn Hiên đoán hơn ba mươi, ăn mặc khá đặc biệt, với ánh mắt nhà thiết kế của cậu thì tương đối khá, có chút phong phạm đàn ông thành thục.
Chung Lỗi cười cười đứng dậy bắt tay Diệp Văn Hiên: “Thỉnh giáo thì không dám nhận, sau này mọi người đều là anh em hoạn nạn có nhau, tùy tiện là được rồi.”
Hai người khác cũng đi tới, Lý Thiệu Nguyên liền nhân cơ hội giới thiệu: “Hai người này là Đinh Du và Vệ Tu, anh Đinh xuất thân từ võ thuật thế gia, võ nghệ cao cường. Anh Vệ thì bình thường vẫn luôn ở bên bộ đội, hiện giờ đang kỳ nghỉ phép nên mới tới phòng làm việc. Anh Vệ giỏi về súng ống, là tay súng bắn tỉa tốt nhất của đội chúng ta.”
Đinh Du lịch sự mỉm cười với Diệp Văn Hiên, Vệ Tu thì buồn bực nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là anh Vệ, dễ làm người ta chú ý.”
Lý Thiệu Nguyên: “A? À.”
Từ “Vệ ca” này quả thực có chút đặc biệt.
Diệp Văn Hiên âm thầm quan sát ba người đồng nghiệp, cậu không có ánh mắt trinh thám, chỉ nhìn ra được tay chân Đinh Du cân đối, động tác lưu loát không nhanh không chậm, thế nhưng không phải dạng cơ bắp lực lưỡng.
Vệ Tu là một người nam vóc dáng nhỏ, tướng mạo xấu xí, lúc nói chuyện cũng không có biểu tình, thuộc dạng người lẫn vào trong đám người có thể dễ dàng ẩn giấu.
Mà lúc Diệp Văn Hiên quan sát, ba người đồng nghiệp cũng âm thầm quan sát cậu.
Vị tổ viên mới này không hề hay biết đại danh của mình đã lan truyền khắp tổ chống khủng bố mấy ngày nay.
Mới đầu nghe nói vị tổ viên đặc chiêu này chẳng qua chỉ là nhà thiết kế thì có chút bất mãn cùng lưỡng lự, thế nhưng sau khi có trải nghiệm trạm phát điện cùng trận mưa gió bão bùng ở S thị, nhóm tổ viên thường trú của văn phòng tổ chống khủng bố mới biết uy lực thật sự của vị tổ viên này, cũng hiểu được vì sao đội trưởng Tiết Vĩnh Xương, đội phó Trịnh Hưng Quốc, thậm chí là bộ trưởng La Văn ra sức gạt bỏ nghị luận của mọi người, chiêu mộ đối phương.
Nói đùa, có thể khống chế dòng điện cùng sấm sét thì có thể xem là người siêu năng lực đi. Có một đồng nghiệp có năng lực đặc biệt như vậy, nếu phối hợp thì tuyệt đối là trợ lực rất lớn trên chiến trường.
Thành viên của tổ hành động đều cùng nhau vào sinh ra tử, có thể xem là anh em sinh tử.
Cũng chính vì vậy lúc Diệp Văn Hiên đang thấp thỏm suy nghĩ xem làm thế nào dung nhập vào tổ chống khủng bố thì nhóm đồng nghiệp biết lai lịch cậu đã nhanh chóng tiếp nhận, thái độ cũng rất thân thiết.
“Hôm nay Tưởng Thiên Thiên có tiết, cuối tuần có thể gặp mặt. Lão Chu lái xe tới Z thị chở hàng, chắc buổi tối sẽ trở lại. À, còn Tiểu Vi, lúc này chắc đang ngủ, vẫn chưa chịu bò dậy đâu.” Đinh Du đẩy gọng kính, ôn hòa nói với Diệp Văn Hiên: “Nhóm rảnh rỗi đại khái tầm đó. Còn những người khác cơ bản đều ở quân doanh huấn luyện, có người tới thành phố khác làm nhiệm vụ, có người ra nước ngoài, tạm thời chưa về được. Bất quá mọi người nhờ anh chào hỏi, biểu đạt hoan nghênh cậu gia nhập.”
Diệp Văn Hiên chỉ có thể nói: “Ách, cám ơn.”
Giới thiệu lẫn nhau xong, Lý Thiệu Nguyên dẫn Diệp Văn Hiên tới một cái bàn cạnh cửa sổ: “Văn Hiên, ngồi ở đây được không? Ánh sáng không tệ còn dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.”
Diệp Văn Hiên liếc nhìn dàn máy vi tính mới tinh cùng dụng cụ làm việc, thực lòng nói: “Rất tốt, cám ơn.”
“Cám ơn cái gì, sau này là thành viên của đại gia đình rồi, đừng khách khí như vậy.” Lý Thiệu Nguyên nhìn đồng hồ: “Cũng hơn hai giờ rồi, để anh dẫn cậu tới xem phòng ăn. Bất quá giờ này chắc không có cơm, nơi này mặc dù không quân sự hóa nhưng cũng gần giống vậy, hết giờ sẽ khóa cửa, chúng ta đi một chuyến làm quen đường, sau này cậu có thể tự mình đi.” Nói xong anh cười hắc hắc: “Chốc nữa anh mời cậu ra ngoài ăn, sau đó tới xem nhà trọ, đồ cậu gửi tới mấy ngày trước cũng để hết ở đó.”
Diệp Văn Hiên dĩ nhiên đồng ý, hai người tạm biệt ba người trong phòng rồi rời khỏi cao ốc.
“Thẻ thông hành cùng thẻ ngành của cậu vẫn đang làm, tầm hai ngày nữa là có.” Lý Thiệu Nguyên nói: “Mấy ngày này anh sẽ đi làm cùng với cậu, bằng không gác cửa sẽ không chịu để cậu vào.”
Ăn xong bữa cơm ở gần đấy, Diệp Văn Hiên rốt cuộc nhìn thấy nhà trọ mới của mình.
Những người khác trong tổ cũng được phát nhà trọ, thế nhưng vì tính đặc thù của công việc nên bọn họ không ở trong nhà trọ tập thể.
Cái này không giống với tưởng tượng của Diệp Văn Hiên cho lắm… cậu nghĩ đều là nhà trọ công nhân viên thì có lẽ khoảng cách cũng không xa lắm.
Thế nhưng sự thực là trừ bỏ nhóm cảnh sát sinh hoạt tập thể trong quân doanh, thành viên trong tổ thường trú ở B thị đều có nhà trọ ở các địa điểm khác biệt.
Nhà trọ phân phối cho Diệp Văn Hiên nằm giữa Tam Hoàn cùng Nhị Hoàn, là một khu dân cư sáu tầng bình thường, nằm trong một tiểu khu cũng bình thường, thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Nhịp sống ở B thị rất nhanh, đại đa số dân cư đều là dân đi làm, một căn hộ có thể có bốn đến sáu người, bình thường luôn có một đám người ra ra vào vào ngoài hành lang, rất loạn.” Lý Thiệu Nguyên dẫn Diệp Văn Hiên lên lầu bốn: “Những hộ thuê trong tiểu khu này ít thành viên hơn, kế bên là trường đại học nên phần lớn đều là sinh viên thuê, hoàn cảnh xã giao tương đối đơn thuần.”
Tiểu khu này thoạt nhìn như được xây dựng hơn mười mấy năm, có bốn dãy nhà riêng biệt, mỗi tầng có ba hộ, phòng của Diệp Văn Hiên nằm ở lầu bốn dãy đông.
Lý Thiệu Nguyên mở cửa rồi giao chìa khóa cho Diệp Văn Hiên, sau đó đứng qua một bên làm dáng mời.
…*…
[TKT] Biệt Hiệu Của Thành Viên Tổ Hành Động
Lý Thiệu Nguyên: “Tổ chúng ta khi làm nhiệm vụ phải dùng biệt hiệu, Văn Hiên, cậu cũng đặt một cái cho mình đi.”
Diệp Văn Hiên: “Tùy tiện đặt à? Có gì tham khảo không?”
Chung Lỗi: “Biệt hiệu của anh là Đại Hoa.”
Đinh Du: “Anh là Cá Vực Sâu.”
Vệ Tu: “…”
Diệp Văn Hiên: “Đều là hệ động thực vật a.”
Lý Thiệu Nguyên: “Không không, anh Vệ không phải, biệt hiệu của anh Vệ vừa dài vừa trâu bò!”
Vệ Tu: “Im miệng.”
Chung Lỗi & Đinh Du & Lý Thiệu Nguyên: “Ảnh là Kim Thương Không Ngã Bự Vô Địch!”
Vệ Tu: “Im miệng!”
…*…
[Cáo] Kim Thương Không Ngã Bự Vô Địch = kim tương bất đảo vĩ vô địch, vĩ trong vĩ đại, ý là to lớn nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!