Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn


Chương 24


Edit: Điềm Điềm

***********************

Trong con ngõ cũ, ở một tòa nhà dân cư thấp.

Đỗ Dần đang quét dọn đồ đạc cũ kỹ, đồng phục màu trắng rộng làm nổi bật thân hình gầy gò của cậu ta.

Đỗ Vi bưng chậu nước tới đặt lên bàn, cô ở nhà thì buộc tóc lên, lộ ra một khuôn mặt rất tinh xảo.

“Anh, dì Ngô nói rồi, sau này không cần chúng ta giúp đỡ nữa.”

Dì Ngô chính là bà chủ tiệm bánh bao, nói không cần giúp đỡ ý chính là sẽ không để Đỗ Dần đi làm công nhân tạm thời nữa.

Nếu vậy thu nhập trong tương lai thì sao đây?

Đỗ Dần đặt giẻ lau trong tay vào chậu rửa sạch, từng chút từng chút chậm rãi chà xát: “Tiểu Vi, anh đã tìm được công việc mới, em không cần lo lắng.”

Đỗ Vi mím môi, đôi mắt to tròn nhìn gương mặt tuấn tú của Đỗ Dần khi tháo chiếc kính nặng nề, vuốt tóc ra sau tai. Khuôn mặt này rất đẹp, trong số những nam sinh cô từng gặp tuyệt đối là tiêu chuẩn cao nhất —— à không, sáng nay nhìn thấy một người có thể sánh ngang với anh trai cô —— chỉ là, khuôn mặt này chưa từng thấy qua.

Cô nhìn Đỗ Dần xanh đen trước mắt, vô cùng không đành lòng: “Anh, anh sắp học lớp 12 rồi, đừng nên đi làm nữa, em cũng có thể nuôi gia đình, dù sao bây giờ em học hành cũng không mệt mỏi như vậy…”

Ánh mắt Đỗ Dần làm cho cô nuốt những lời còn lại, mỗi lần anh trai cô lộ ra vẻ mặt như vậy, cô đều cảm thấy có chút sợ hãi.

Cả khuôn mặt Đỗ Dần tháo kính giống như được phủ một lớp băng. Khác với đôi mắt hạnh của Đỗ Vi, ánh mắt Đỗ Dần là mắt một mí, nhưng rất đẹp, cực kỳ hợp với khuôn mặt của cậu ta, hơn nữa đôi mắt này khi nghiêm túc nhìn người sẽ không khỏi khiến người ta phát sốt.

“Anh là anh trai em.” Cậu ta nói xong câu đó thì đeo kính lên một lần nữa, buông mái tóc hơi dài xuống: “Có người tới.”

Đỗ Vi rất hiểu chuyện tháo mái tóc buộc thành đuôi ngựa xuống. Tuy rằng căn phòng cũ kỹ này rất oi bức, xõa tóc xuống vô cùng nóng, mái tóc dày che trán, người bình thường không chịu nổi, nhưng Đỗ Vi đã quen rồi.

Ba tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, Đỗ Dần nói với Đỗ Vi: “Bưng nước vào phòng bếp đi.”

Đỗ Vi lên tiếng.

Đỗ Dần đi tới sau cửa, mở cửa ra, đập vào mắt chính là người bạn cùng bàn mới của anh – Trác Duyên cùng với Hàn Xương như hình với bóng.

Trác Duyên nhìn thấy Đỗ Dần, lộ ra một nụ cười hiền lành: “Chuyện buổi sáng không sao chứ?”

Đỗ Dần có vẻ có chút luống cuống, cậu ta vừa lắc đầu vừa triệt để kéo cửa ra, giọng nói rất thấp: “Các cậu tiến vào trước đi.”

Trác Duyên quan sát nhà Đỗ Dần, phát hiện bên trong căn nhà này cũng cũ kỹ như bề ngoài, trên tường đều có chút vết nứt rất nhỏ, mặc dù không bị phá dỡ, người ở vẫn có chút nguy hiểm.

“Đỗ Dần, bên ngoài nóng chết mất, có nước cho tôi rửa không?” Hàn Xương dễ đổ mồ hôi, chỉ là đi một đoạn đường, trên người, trên mặt hắn cũng đã đầy mồ hôi.

Đỗ Dần gật đầu khẽ đến không thấy được, chỉ phòng bếp.

Vừa vặn lúc này Đỗ Vi từ trong phòng bếp đi ra, tóc đen dài xõa tung, khiến Hàn Xương hoảng sợ, hắn không khỏi lui về phía sau một bước: “Đỗ Dần! Ai ở đây vậy?”

Đỗ Vi hình như cũng bị Hàn Xương làm hoảng sợ, chậu rỗng trong tay “lạch cạch” một cái liền rơi xuống đất.

Hàn Xương thấy cô như thế, cũng cảm thấy mình làm không đúng, vội vàng ngồi xổm xuống giúp cô nhặt chậu lên: “Thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không thấy rõ ràng, em gái em không sao chứ?”

Đỗ Dần đi lên trước: “Đây là em gái tôi Đỗ Vi, em ấy, em ấy không phải cố ý, cậu đừng trách cô ấy…”

Ánh mắt Trác Duyên lướt qua trên mặt Đỗ Dần và Đỗ Vi, bỗng dưng cười cười: “Tràng Tử, còn không mau đi, chúng tớ chờ cậu làm bài tập.”

Hàn Xương nghe vậy vội vàng chạy vào phòng bếp.

“Tiểu Vi, em cũng về phòng đi.” Đỗ Dần thấp giọng nói.

Đỗ Vi cúi đầu không nói một tiếng trở về phòng.

Trác Duyên quay đầu lại ngửa đầu nhìn Đỗ Dần, không sai, Đỗ Dần cao hơn cậu một chút: “Đỗ Dần, tôi mang theo Hàn Xương đi cùng, cậu sẽ không để ý chứ? Lệ phí học thêm được tính theo hai người, nhưng chuyện này cậu cũng đừng nói cho cậu ấy biết.”

Ánh mắt Đỗ Dần phía sau kính hơi chớp, cậu ta giật môi, cái gì cũng không nói ra, cuối cùng gật đầu.

“Những bàn ghế này tôi vừa lau sạch sẽ, ở ngay đây đi.” Đỗ Dần cũng không phải cảm thấy Trác Duyên sẽ xem thường nhà mình, cậu ta chỉ là hy vọng Trác Duyên có thể thoải mái hơn mà thôi.

Trác Duyên khen ngợi sự cẩn thận của cậu ta: “Cảm ơn.”

Lúc này, Hàn Xương từ phòng bếp đi ra, trên cánh tay đều là nước, Đỗ Dần cầm một cái khăn khô đưa cho hắn, Hàn Xương vội vàng cảm ơn. Trước kia hắn không nhìn ra mọt sách trong lớp bọn họ lại còn có một mặt săn sóc như vậy.

Bởi vì toán học của Trác Duyên trên cơ bản đều quên, mà toán học của Hàn Xương cũng không được tốt lắm, Đỗ Dần bắt đầu từ kiến thức cơ bản năm lớp 11.

Đầu óc Trác Duyên thông minh, một chút liền hiểu. Hàn Xương đối với những công thức kia cũng coi như quen thuộc, cho nên Đỗ Dần dạy cũng rất thoải mái, phối hợp làm bài cả một buổi chiều, Trác Duyên gần như đã hiểu hết toán học kỳ trước.

Thần kinh Hàn Xương không phát hiện ra gì, nhưng Trác Duyên tâm tư tinh tế, quan sát tỉ mỉ, cậu phát hiện Đỗ Dần khi giảng bài với bọn họ rất khác so với ngày thường. Bình thường Đỗ Dần luôn cúi đầu, giọng nói rất thấp, cả người trông không có gì lạ. Thế nhưng, Đỗ Dần có lẽ chính mình cũng không phát hiện, lúc giảng đề, trên người cậu ta giống như tỏa ra một loại mị lực độc đáo.

Người bạn cùng bàn mới của cậu thực sự có chút khác biệt.

Một buổi chiều trôi qua, Hàn Xương đói bụng, hắn xoa dạ dày của mình, hỏi Trác Duyên: “Yến Tử, buổi tối chúng ta ăn gì?”

Trác Duyên tính nói với Đỗ Dần cậu muốn khao một bữa, đang muốn mở miệng, liền nghe Đỗ Dần nói: “Nếu các cậu không ghét bỏ, ăn ở nhà tôi đi.”

Hàn Xương trợn to hai mắt: “Đỗ Dần, không phải cậu muốn nói cho tôi biết, cậu cũng biết nấu cơm chứ?” Hôm nay hắn bị Trác Duyên đả kích, hiện tại lại bị một mọt sách đả kích sao? Cảm thấy như hắn là người vô dụng nhất vậy.

Đỗ Dần khẽ gật đầu, ánh mắt không khỏi dừng trên mặt Trác Duyên.

Trác Duyên đứng dậy: “Tôi đã nói là tôi bao các cậu ăn, đi, dẫn các cậu đi ăn ngon.”

Hàn Xương không đồng ý: “Yến Tử, tiền chú dì để lại cho cậu cũng không nên tiêu bậy, nếu không, các cậu đều đến nhà tôi ăn cơm đi, dù sao nhà tôi cũng cách đây không xa.”

Lúc này, Đỗ Vi lại từ phòng bếp đi ra, mái tóc đen dày che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cô: “Em nấu mì, các anh có muốn ăn một chút hay không?”

Hàn Xương nghe vậy buồn bực, cô vào phòng bếp khi nào, sao hắn một chút cũng không phát hiện vậy?

Trác Duyên cười, chỉ cảm thấy anh em họ Đỗ đều rất thú vị.

Nếu Đỗ Vi đã nấu mì xong, bọn họ cũng đành phải lưu lại ăn, dù sao bọn họ cũng không kén chọn, có thể no bụng là được.

Lúc ăn mì, tóc dài của Đỗ Vi rất bất tiện, còn phải dùng tay ngăn lại, Hàn Xương rất muốn hỏi vì sao không buộc tóc lên, nhưng dù sao đối phương cũng là một cô gái xa lạ, hắn cũng không tiện hỏi.

Đỗ Dần nhìn dáng vẻ của Đỗ Vi, bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Vi, buộc tóc lại đi.”

Đỗ Vi nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đỗ Dần, lại nhìn Trác Duyên và Hàn Xương. Nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của anh trai, cô mới dùng dây thun trên cổ tay buộc tất cả tóc lại.

Lúc này Trác Duyên và Hàn Xương mới thấy rõ bộ dáng của Đỗ Vi.

Trách không được, Trác Duyên chỉ cảm thán trong lòng một câu, liền cúi đầu húp nước ăn mì.

Hàn Xương lại ngây ngốc hỏi: “Em đẹp như vậy, vì sao phải dùng tóc che đi? Mùa hè cũng không sợ nóng sao?”

Đỗ Vi dường như ngượng ngùng cười cười, không trả lời.

Đỗ Dần ra vẻ lơ đãng nhìn vẻ mặt Trác Duyên, thấy vẻ mặt cậu như thường, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

***********************

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN