***********************
Ăn mì xong, Đỗ Dần đứng dậy đang định đi vào phòng bếp rửa bát, chợt nghe được tiếng nhục mạ lớn ở ngoài cửa, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
“Đỗ Dần! Mở cửa ra!” Mấy người ngoài cửa liều mạng đấm vào cửa nhà có chút cũ nát của Đỗ Dần, cảm giác cả phòng đều đang rung lên: “Đỗ Dần, tao biết thằng nhóc mày ở nhà! Đánh lão đại chúng tao thành như vậy liền muốn bỏ qua sao? Mở cửa ra!”
Trác Duyên lấy điện thoại mới trong túi quần ra, ấn điện thoại báo cảnh sát, đặt ở bên tai Đỗ Dần: “Báo cảnh sát đi.”
Đỗ Dần hiển nhiên có chút kinh hãi, bên kia điện thoại vừa nhận, Đỗ Dần bình tĩnh, trật tự rõ ràng nói chuyện này với cảnh sát, cảnh sát tỏ vẻ sẽ lập tức chạy tới giải quyết vấn đề.
Sau khi cúp máy, Hàn Xương tiến đến bên cạnh Trác Duyên: “Yến Tử, vừa rồi hai người báo cảnh sát sao? Cảnh sát nói gì?”
Đỗ Dần thấp giọng nói: “Lát nữa sẽ tới đây, nhưng mà…”
Hàn Xương nghi hoặc: “Nhưng mà cái gì? ”
Đỗ Dần rũ mắt xuống, “Không có gì.”
Tiếng gõ cửa kịch liệt vẫn tiếp tục, Hàn Xương luôn có cảm giác một giây sau bọn họ sẽ phá cửa mà vào. Những hộ gia đình khác xung quanh cho dù biết rõ chuyện này, cũng không ai dám lên hỏi, chỉ trốn ở nhà làm chim cút.
Đỗ Dần căn bản không để ý đến bọn họ, chỉ trầm mặc thu dọn bát đũa, cầm vào phòng bếp. Trác Duyên suy nghĩ một chút, theo cậu ta đi vào, đi tới phía sau Đỗ Dần, nhìn bàn tay thon dài nhưng đầy vết chai của cậu ta: “Đỗ Dần, cậu có nghĩ tới đổi chỗ khác không?”
Động tác trên tay Đỗ Dần không ngừng: “Căn phòng này là nơi duy nhất chúng tôi có thể ở lại.”
Trác Duyên suy nghĩ tìm một chút từ ngữ: “Là như vậy, tôi dự định nghỉ hè cũng mời cậu giúp tôi học thêm, nhưng cậu cũng biết kỳ nghỉ hè nóng như vậy, trong phòng cậu không có quạt điện, đại khái tôi sẽ chịu không nổi. Nhà ba mẹ tôi để lại cho tôi hiện tại vừa vặn không ai, không bằng cậu và em gái cậu đến nhà tôi ở, đừng nghĩ nhiều, sẽ thu tiền thuê nhà của cậu.”
Đỗ Dần nghe vậy, không khỏi bật cười, cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Trác Duyên: “Tôi không trả nổi tiền thuê nhà.” Quả nhiên, cậu ta và Trác Duyên vẫn không thể đến được cùng một thế giới.
Trác Duyên gật đầu: “Tôi biết bây giờ cậu không có tiền, nhưng điều này không có nghĩa là sau này cậu không có tiền, tiền thuê nhà có thể nợ trước, chờ sau này cậu làm việc kiếm tiền, liền trả lại cho tôi.”
Đỗ Dần cúi đầu trầm mặc một lát, tiếp theo xoay người lại, ánh mắt dừng trên mặt Trác Duyên, trịnh trọng nói: “Trác Duyên, tôi biết hiện tại tôi nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói, tôi biết cậu muốn giúp tôi, tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng…”
Trác Duyên khoát tay áo: “Đừng nhưng gì cả, tôi cũng là vì bản thân mình suy nghĩ. Cậu ngẫm lại xem, nếu mỗi ngày tôi đến đây học thêm, những người này mỗi ngày đều đến quấy rầy, tôi còn học được hay sao? Hơn nữa, em cậu cũng không thể tiếp tục như vậy đúng không?”
Trác Duyên nói đạo lý Đỗ Dần đều hiểu, cậu ta biết đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, cậu ta chỉ là chưa từng nghĩ tới người giúp đỡ sẽ là Trác Duyên mà thôi. Ở trong mắt cậu ta, Trác Duyên vẫn luôn chói mắt như vậy, vẫn là mình không thể đạt tới.
Cậu ta thực sự cần giúp đỡ, bởi vì cậu ta không phải một mình, còn có em gái nữa.
“Cám ơn cậu, Trác Duyên, sau này tôi làm việc nhất định sẽ trả lại cho cậu.” Đỗ Dần nói rất kiên định. Từ giây phút này, cậu ta quyết định, ngoại trừ em gái, không ai quan trọng hơn so với Trác Duyên, kể cả chính cậu ta.
Kỳ thật, hành động này của Trác Duyên cũng đã trải qua suy nghĩ kỹ càng. Cậu thông qua một ít tiếp xúc với Đỗ Dần, cảm thấy Đỗ Dần là người rất có năng lực. Người có năng lực hơn nữa có đầu óc, chỉ cần cho cậu ta một chút trợ lực, người như vậy mặc dù sẽ không thăng tiến nhanh chóng, cũng sẽ trở thành tinh anh. Cho nên, cậu làm như vậy coi như là một loại đầu tư nhân tài, đương nhiên, ngay từ đầu cậu đúng là muốn trợ giúp Đỗ Dần.
Chỉ có điều, loại người như Đỗ Dần lòng tự trọng khẳng định rất mạnh, cậu ta sẽ không muốn người khác bố thí, trợ giúp có lẽ còn có thể làm cho cậu ta an tâm.
“Chúng ta đây là giúp đỡ lẫn nhau.” Trác Duyên nở nụ cười với cậu ta.
Bọn côn đồ ngoài cửa còn đang hùng hổ, thỉnh thoảng dùng chân đá cửa. Trác Duyên cùng Đỗ Dần từ trong phòng bếp đi ra, Hàn Xương nhìn thấy bọn họ, không khỏi nhíu mày: “Đỗ Dần, những người này thường xuyên tìm các người gây phiền phức sao? Thật quá đáng!”
Không thể không nói, Hàn Xương là một thiếu niên có ý thức chính nghĩa cao.
“Tràng Tử, tớ vừa nói chuyện với Đỗ Dần, sau này bọn họ sẽ đến nhà tớ ở, nghỉ hè dạy thêm cũng ở nhà tớ, sau này cậu cứ trực tiếp đến chỗ tớ nhé.”
Hàn Xương gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Yến Tử cậu suy nghĩ chu đáo, nhà cậu cũng rộng rãi, he he.”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa hình như có vài cảnh sát, đám côn đồ kia thấy thế, lập tức chạy tán loạn, có người không chạy thoát đã bị cảnh sát bắt được, chuẩn bị kéo đến đồn cảnh sát giáo dục đàng hoàng.
Thấy sự việc, Đỗ Dần mở cửa ra, nhìn thấy mấy vị cảnh sát viên, rất cảm kích, vội vàng cảm ơn, còn rót nước đưa cho bọn họ. Vài cảnh sát coi như quen thuộc với tình huống của khu vực này, cũng biết nhà Đỗ Dần không dễ dàng, liền khoát tay áo, thở dài: “Các cậu còn đang học đi chứ? Mỗi ngày như vậy cũng không phải là cách, than ôi!”
Đỗ Dần nhìn bọn họ thở dài đi xa, liền trở về phòng đóng cửa lại, nói với Đỗ Vi: “Tiểu Vi, em đi thu dọn đồ đạc của mình đi, chúng ta tạm thời không ở đây nữa.”
Đỗ Vi không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Trác Duyên không nghĩ tới Đỗ Dần lại nhanh chóng như vậy, nhưng mà nhanh chóng cũng tốt, đàn ông nhăn nhó kỳ kèo cũng không được.
Cậu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Kinh, chờ hai người thu dọn xong liền dẫn bọn họ đi về nhà.
Thế nhưng, vừa đến cửa nhà, liền nhìn thấy một người đứng ở cửa, đang liều mạng ấn chuông cửa, trên đầu còn không ngừng chảy mồ hôi.
Người nọ nghe được tiếng bước chân, xoay người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trác Duyên, lập tức lộ ra kinh hỉ: “Tiểu Duyên, đây là ra ngoài chơi với bạn học sao? Không phải bác nói con, con đây cũng sắp hết kỳ rồi, sao còn đi chơi? Viễn Hàng mỗi ngày đều ở nhà học bài, con phải học hỏi anh của con đi, đúng rồi, mở cửa nhanh đi, bác có một số chuyện hỏi con.”
Trác Duyên không nhúc nhích, chỉ nhìn Trác Tường cười: “Bác ơi, con còn có bạn bè phải tiếp đãi, bác vẫn nên về trước đi, con không rảnh nói chuyện phiếm với bác.”
Trác Tường nghe vậy, mặt lập tức đen: “Tiểu Duyên, con nói chuyện với bác như vậy sao? Bác có chuyện nghiêm túc muốn nói với con, mở cửa ra!” Ông nói vừa nói liền muốn tiến lên kéo cánh tay Trác Duyên.
Hàn Xương lập tức ngăn cản ông, ánh mắt trợn tròn: “Thế nào? Còn muốn lấy lớn hiếp nhỏ? Ông là bác kiểu gì vậy?”
Đỗ Vi giương mắt nhìn Hàn Xương một chút, sau đó lại cúi đầu.
Trác Tường bị một đứa trẻ nói như vậy, tức giận vô cùng, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng phải có chút mặt mũi, chỉ thô lỗ nói: “Tiểu Duyên, ba mẹ con giao phó con cho ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với con. Sau này con đừng chơi với một số người không ba không bốn nữa, con đến nhà chúng ta ở, học tập Viễn Hàng còn có thể dạy con.”
“Có chuyện gì cứ nói ở đây đi.” Trác Duyên lười nghe ông nói nhảm.
Trác Tường thấy thế, cũng chỉ có thể nói rõ tương lai: “Tiểu Duyên, con sắp học lớp 12 rồi, một mình con bác và bác gái con cũng không yên tâm. Hơn nữa, con còn nhỏ tuổi, đối với chuyện của công ty lại không hiểu, cổ phần trong tay con lại không có biện pháp sử dụng. Cho nên ta muốn cùng con đi làm quan hệ giám hộ, cứ như vậy, chúng ta cũng có thể chăm sóc con, chuyện của công ty, ta cũng có thể giúp con xử lý, con nói có đúng không?”
Chỉ sợ nguyên nhân sau đó mới là ý Trác Tường muốn nói.
Trác Duyên không khỏi nở nụ cười: “Đáng tiếc bác à, nếu bác đến sớm một chút thì được rồi, nhưng hiện tại con đã xác định quan hệ giám hộ với người khác rồi, sao bác không đến sớm một chút nhỉ?”
Mặt Trác Tường nhất thời xanh biếc: “Tiểu Duyên, sao con lại lỗ m4ng như vậy? Đó là thứ có thể tùy tiện ký sao? Đó là ai vậy?” Ông nhìn về phía Hàn Xương, có chút khinh bỉ: “Không phải là nhà bọn họ chứ?”
Trác Duyên cảm thấy mình đang lãng phí thời gian ở đây.
“Bác, con còn có việc, vào trước đây, chậm rãi không tiễn.” Cậu nói xong mở cửa, bảo ba người Hàn Xương đi vào, sau đó đóng cửa lại trước mặt Trác Tường vẻ mặt khiếp sợ.
Thật là một khuôn mặt buồn nôn
.***********************
– —–oOo——