Người mang đến ánh sáng - Chap 1: Mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Người mang đến ánh sáng


Chap 1: Mở đầu


Choang! Choang!
Cô ngồi giam mình trong căn phòng. Bóng tối bao trùm lên căn phòng nhỏ bé của cô. Lại nữa, ba mẹ cô lại cãi nhau. Tiếng vỡ đồ loảng xoảng.
-Cô lại đi đâu nữa hả. –Ba cô hét lên.
-Tôi đi đâu kệ tôi. -Tiếng mẹ cô vang vọng.
-Có giỏi thì đi luôn đi. -Ông hét lên kèm theo tiếng vỡ đồ loảng xoảng.
Tiếng bước chân đi rầm rầm. Mẹ cô lại đi ra ngoài tiếp rồi. Không biết rốt cuộc bà đi đâu. Tiếng ném đồ loảng xoảng tiếp tục vang lên. Một lúc sau, không khí cuối cùng cũng yên tĩnh. Căn nhà yên lặng chỉ có tiếng gió thổi vi vu. Cô đứng dậy mở cữa. Căn nhà tối om, le lói chút ánh sáng đèn mờ mờ ở phòng khách. Cô vào phòng khách thu dọn đống cốc chén rơi vỡ. Sắp xếp, dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cô đi vào phòng ngủ xem ba cô.
Xem ra ông ngủ rồi, đóng cửa lại, cô lững thững bước về phòng. Đã từng có một gia đình rất hạnh phúc. Họ sống trong một căn nhà xinh đẹp với một khu vườn vô cùng đẹp. Mỗi buổi sáng, mẹ sẽ làm đồ ăn sáng và pha cho cô một ly sữa. Ba cô ngồi đọc báo và chơi đùa với cô. Có một cô bé 6 tuổi đáng yêu được ba mẹ yêu thương và cưng chiều. Mỗi chiều cô bé cùng mẹ sẽ ngồi trong hoa viên nghe nhạc, đọc sách hay thưởng thức những chiếc bánh thơm ngon. Hoặc, cô bé và mẹ sẽ chăm sóc khu vườn , tưới hoa. Mỗi buổi tối, họ sẽ quây quần bên nhau, ba sẽ hát. Cuộc sống ấy mới hạnh phúc biết bao.
Nhưng hạnh phúc rồi lại đến hồi kết thúc, khi mẹ cô được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Ba cô xoay xở đủ mọi cách để kiếm tiền chữa bệnh cho bà. Từ một người đàn bà xinh đẹp, dịu hiền bà trở nên tiều tụy, già đi rất nhiều.Ba cô từ một người luôn vui vẻ, mạnh mẽ đã yếu đi rất nhiều. May mắn ca phẫu thuật thành công, bà khỏe mạnh trở lại. Nhưng sóng gió này qua đi thì sóng gió khác lại đến. Công ty ba cô phá sản, nợ nần. Ông tuyệt vọng, cáu gắt. Gia đình cô chuyển ra khỏi căn biệt thự chuyển đến sống trong một căn nhà nhỏ hẹp cuối một con ngõ nhỏ, bán đi ngôi nhà thân yêu cùng với công ty. Cô cũng không còn là một thiên kim tiểu thư nữa rồi.
Năm ấy, cô 10 tuổi . Cô cũng phải chuyển đến một ngôi trường mới để theo học vì ba cô không đủ tiền cho cô tiếp tục theo học ngôi trường cũ. Ba mẹ cô tiều tụy đi rất nhiều. Chính vì thế, cô không ngừng cố gắng học tập, học làm mọi thứ để phụ giúp ba mẹ. Ba cô dần dần tuyệt vọng mà lâm vào bia rượu. Mẹ cô bà dành tiền ít ỏi mở một quán ăn nhỏ buôn bán. Bà trở lên giữ dằn, cay nghiệt hơn. Ba và mẹ ngày ngày cãi nhau. Còn cô không biết làm gì hơn cả. Sống trong nhà ba cô giữ dằn đến lạ lùng. Ông thay đổi không còn như trước nữa. Cô nhìn thấy ba đánh mẹ để lấy tiền. Cô sợ hãi trốn trong góc nhà bịt tai lại. Sau khi ba đi, bà ôm lấy cô khóc nức nở. Khuôn mặt , tay của bà đầy những vết thương. Cuộc sống của cô dường như bị bao trùm bởi bóng tối.
Cô gái luôn tươi cười rạng rỡ giờ lúc nào cũng âm trầm, ít nói. Mỗi buổi tối, cô ôm lấy mình khóc nức nở. Cô không được phép khóc trước mẹ, không thể để mẹ lo lắng, phải mạnh mẽ lên. Thế rồi cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua.
Ba cô rượu chè, cờ bạc hành hạ đánh đập mẹ con cô. Không biết tự khi nào trên người cô đầy những vết bầm tím. Cô ngồi thu lu một mình trốn một góc để tránh trận đòn. Mỗi tối, cô lo lắng khóa chặt cửa sợ những trận đòn của ba, không dám ngủ. Nhưng rồi mọi việc sẽ quen thôi.
Cuộn người trong chiếc chăn. Cửa đã khóa chặt rồi. Ngủ sớm thôi ! Không suy nghĩ lung tung nữa. Cố Thiên Tinh phải mạnh mẽ lên. Mai phải thức dậy sớm còn đi làm thêm nữa chứ. Cô tự nhủ bản thân mình như vậy. Dần dần cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN