Người Thắng Cuộc
Chương 10
Bởi vì Trình Sở không ngừng gửi tin nhắn WeChat cho cậu, âm thanh điện thoại rung lên không ngừng trong buồng xe. Cuối cùng Du Dã không nhịn được, dứt khoát nhắn lại: Ngậm miệng, lần sau lại nói, Trình Sở lúc này mới ngoan ngoãn mà tạm dừng gửi qua mấy cái sticker biểu cảm oanh tạc Du Dã.
Du Dã cất điện thoại, đúng lúc đó Quý Khâm Sinh mở miệng: “Nhắc mới nhớ, tôi không nghĩ tới sẽ còn gặp được em.”
Lời này không đầu không đuôi, thế nhưng Du Dã lại vừa nghe đã hiểu rõ hắn đang nói cái gì, chính là kể từ sau đêm đó, Quý Khâm Sinh gặp lại được hắn.
Du Dã lúng túng nhoẻn miệng cười, cũng là chuyện đã nhiều năm về trước rồi, hiện tại nhắc đến, cũng có chút kỳ quái.
Thấy Du Dã không đáp lời, Quý Khâm Sinh lại quay sang nhìn cậu: “Tuy rằng có rất nhiều lời muốn hỏi em, nhưng mà có chuyện này tôi trước tiên phải nói, vị hôn thê mà em biết đến, trên thực tế không phải như em nghĩ đâu.”
Không phải như tôi nghĩ đâu? Du Dã cau mày, mặc dù có chút khó giải thích được Quý Khâm Sinh đang nói gì, nhưng cậu cũng là người trưởng thành, chung quy là chẳng thể nào ngậm miệng cho qua, vì thế không thể làm gì khác hơn là: “Có tiện kể ra không?”
Nếu Quý Khâm Sinh tung đề tài, cậu cũng nên tiếp, bằng không đường về nhà sẽ rất tẻ nhạt.
Thực ra, cảm giác của cậu đối với Quý Khâm Sinh cũng có chút vi diệu, bởi vì Quý Khâm Sinh lúc đó bị bức ép kết hôn, rồi lại do không muốn bị bức hôn, cho nên cùng một người đàn ông đi du lịch.
Năm đó cái người bẻ cong cậu, tên là Từ Dục, cũng kết hôn với người khác, vứt bỏ cậu.
Bởi vậy tương tự, cái nhìn của cậu về Quý Khâm Sinh có chút phiến diện. Trốn kết hôn và lừa đảo kết hôn, tuy rằng bản chất không giống nhau, mà giống nhau ở chỗ cùng mang đến ác cảm cho người khác, đều là phương thức làm việc không chịu trách nhiệm.
Cậu tuyệt đối không thể nào nhớ thương Quý Khâm Sinh, cho dù cậu vô cùng yêu thích ngoại hình của hắn.
Quý Khâm Sinh ngâm nga vài câu theo tiếng nhạc, giọng của hắn êm tai, nắm bắt nhịp điệu rất chuẩn, thoáng rung động lòng người. Ngay lúc Du Dã cho rằng, hắn sẽ không tiếp tục đề tài này, Quý Khâm Sinh lại mở miệng.
Chuyện kể rất nhạt nhẽo, nội dung cũng có trăm ngàn lỗ hổng, đối với một vị tiểu thuyết gia chuyên viết thể loại ly kỳ hồi hộp như Du Dã mà nói, câu chuyện kể này quả thật chẳng ra thể thống gì.
Quý Khâm Sinh nói, tất cả là bởi vì vị hôn thê có bạn gái, là đồng tính nữ, trong nhà thúc ép kết hôn rất căng thẳng, nhờ hắn hỗ trợ. Hắn không muốn giúp, cô ta liền nói với người trong nhà là hắn đang hẹn hò với cô ta, ít ngày hôm nữa tựu thành chuyện tốt. Nhà họ Quý và nhà họ Dương kết giao, đương nhiên là chung tay góp sức thúc đẩy chuyện tốt.
Tất cả nằm dưới sự bất đắc dĩ, Quý Khâm Sinh không thể làm gì khác hơn là đồng ý, ý tưởng của hai người là, Quý Khâm Sinh dù sao cũng là đàn ông, thanh danh lại kém, chỉ cần giả vờ bắt cá nhiều tay là được, vị hôn thê cũng có thể giả vờ bị tổn thương tình cảm quá nặng nề, không bao giờ yêu thích đàn ông nữa. Không ngờ rằng sự tình về sau càng náo loạn càng lớn chuyện, ấy thế mà đến mức phải cử hành hôn lễ.
Du Dã nghe mà trợn to mắt, vị tiểu thư họ Dương kia thật lợi hại, dám chơi lớn như vậy. Quý Khâm Sinh này không những gánh tội, còn bị đưa ra nước ngoài, có chút thảm. Mà những người có tiền này đều điên rồi phải không, tùy hứng như thế? Hôn nhân đại sự còn có thể đem ra tính kế.
Quý Khâm Sinh tiếp tục nói: “Kỳ thực ra nước ngoài cũng tốt, không phải sao?” Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Du Dã, nhìn đến mức Du Dã chẳng hiểu ra sao, phải hay không phải, chỉ có Quý Khâm Sinh tự mình biết được, nhìn cậu như vậy để làm gì.
Du Dã hỏi: “Tại sao anh không giải thích rõ với người nhà, như vậy cũng sẽ không phải đi tới một bước kết hôn kia, quá khó kết thúc.”
Quý Khâm Sinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại khái là tôi làm bậy quá nhiều, người trong nhà không tin tôi, cảm thấy tôi là vì trốn tránh trách nhiệm, bịa đặt lời nói dối.” Dứt lời, hắn quay sang dùng một loại ánh mắt giống như là muốn xoáy sâu vào trong lòng người, nhìn Du Dã: “Em thì sao, em có tin tôi không.”
Du Dã tin ư, đại khái cũng là… không thể coi như tin được. Những lời giải thích này, nghe kiểu gì cũng thấy không hợp lý. Chưa kể đến chuyện tại sao Dương tiểu thư muốn đi một cái đường vòng lớn như vậy để xuất quỹ*, Quý Khâm Sinh hoàn toàn có thể ở thời điểm bị mang tiếng xấu, tiết lộ ra tính hướng của Dương tiểu thư.
*xuất quỹ: come-out, tiết lộ tính hướng của bản thân.
Gia đình họ Quý chung quy sẽ không ép buộc con trai nhà mình đi kết hôn với một người vợ không thích đàn ông đi. Cho nên cậu không tin, thế nhưng những lời này, cậu sẽ không nói ra. Cậu đón lấy tầm mắt Quý Khâm Sinh, dùng giọng trầm thấp nói: “Tôi tin anh.”
Quý Khâm Sinh nhướng mày, đồng thời cùng cậu nhìn nhau nở nụ cười, hệt như là vô cùng hiểu ngầm ăn ý, thực tế chẳng qua chỉ là giữ gìn mặt mũi, cậu chừa cho Quý Khâm Sinh một chút thể diện mà thôi.
Không lâu sau, đã đến nhà của cậu. Lúc xuống xe cậu khách khí dò hỏi Quý Khâm Sinh có muốn lên lầu uống trà hay không, Quý Khâm Sinh vui vẻ đồng ý. Lúc đẩy cửa vào nhà, meo meo trong nhà vọt thẳng từ phòng khách tới, khí thế hùng hổ mà kêu loạn xạ một hồi với chủ nhân. Nào biết được mắt vừa thấy Quý Khâm Sinh cùng đi vào sau lưng Du Dã, con mèo khôn nhà dại chợ, thấy người xa lạ, lập tức kinh sợ muốn chết, xoay người bỏ chạy.
Thức ăn cho mèo đã hết rồi, Du Dã đổ thêm đồ ăn cho nó, lại bảo Quý Khâm Sinh ngồi trên ghế sô pha chờ một chút, cậu phải vào phòng thay quần áo. Nhà cậu không tính là ngăn nắp, nhưng so với thư phòng làm việc của cậu, bên ngoài sạch sẽ biết nhường nào.
Cậu nhanh chóng đổi một thân đồ ngủ rộng thùng thình đi ra, lấy đồ uống cho Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh bất ngờ thay không muốn bia, muốn nước trái cây. Du Dã cầm nước trái cây đưa tới, lại bị Quý Khâm Sinh nắm lấy tay, ôm lấy eo.
Còn chưa kịp phản ứng lại, tay của Quý Khâm Sinh đã tiến vào bên trong áo của cậu, sờ lên đường viền cơ bụng mơ hồ hiện hữu của cậu. Trong lúc đụng chạm dần hướng lên trên, Du Dã liền cách lớp áo, đè xuống bàn tay đang làm loạn bên trong.
Cậu nói: “Tôi chỉ là đơn thuần mời anh vào nhà uống nước trái cây.”
Bàn tay Quý Khâm Sinh dán vào làn da của cậu, tuy rằng bị cậu đè xuống không thể động đậy, ngón tay cái lại ở trên thân thể cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn nói: “Tôi biết, tôi cũng chỉ là muốn sờ một chút mà thôi, không làm những thứ khác. Đã lâu như vậy không gặp, em không nhớ tôi sao?”
Du Dã: “…” Tôi tin anh gian tà.
===================================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!