Người Thắng Cuộc - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Người Thắng Cuộc


Chương 11


Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng là Du Dã buông lỏng tay ra, mặc cho người sờ một chút, không làm gì khác.

Mèo của Du Dã tên là Kẹo Sữa, rõ ràng sở hữu một bộ lông đen nhánh, lại có một cái tên trắng như tuyết. Kẹo Sữa xưa nay chỉ thấy chủ nhân mang phụ nữ về nhà, phụ nữ đều là mềm mại thơm tho, thân thể nhỏ nhắn, động tác nhẹ nhàng, cho nên Kẹo Sữa đối với phụ nữ không có ác cảm, không có phòng bị.

Gặp gỡ một vị nữ giới có tay nghề vuốt mèo điêu luyện, nó còn sẽ đánh mất tôn nghiêm, ngã xuống lăn ngửa, lộ ra một mảng trắng như tuyết duy nhất ở trên bụng, mặc cho người vò nắn.

Đàn ông thì nó lại không thích, giọng nói trầm thấp, động tác mạnh, sức lực lớn, tiếng kêu cũng không dễ nghe. Chỉ là lần này người về nhà cùng chủ nhân, không có kêu, người kêu chính là vị chủ nhân không có tiền đồ kia của nó.

Chủ nhân đứng ở trước ghế sô pha, bao bọc một loài người khác ở trong quần áo, lớp vải vóc chuyển động, cũng chẳng biết đang làm gì.

Kẹo Sữa nghe chủ nhân phát ra âm thanh kỳ quái, liếm liếm móng vuốt, thong dong, nghênh ngang đắc ý mà đi qua trước mặt của hai người, còn dùng lớp đệm móng đụng vào nước, vẩy đầy lên ống quần của chủ nhân.

Đáng tiếc thay chủ nhân không buồn đếm xỉa tới nó, trực tiếp leo lên ghế sô pha, cùng người đàn ông kia cuộn thành một cục tròn vo, tư thế từa tựa như trước đây, mỗi tội trước đây ở phía trên, hiện tại ở phía dưới, bị người đè đến gắt gao, còn phát ra tiếng kêu đau đớn.

Kẹo Sữa cảm thấy chủ nhân là đang bị đau, cho nên nó nhảy lên, bò đến trên lưng của người đàn ông kia, phát ra tiếng rít chói tai. Chủ nhân là tên rác rưởi, Kẹo Sữa cũng không thèm. Còn phải phiền nó tới cứu, thật là mệt mỏi quá, thôi thì tất cả vì thịt ức gà và đồ hộp, miễn cưỡng chính mình một chút đi vậy.

Móng vuốt của nó móc vào áo của người đàn ông kia, hung hăng kéo xuống. Người đàn ông kia còn chưa mở miệng, chủ nhân đã quát to tên của nó, bế nó xuống.

Kẹo Sữa bị xách sau gáy, nhìn chủ nhân tóc tai rối như tơ vò, đôi mắt bị bắt nạt hồng lên, miệng cũng hồng, còn muốn răn dạy nó, vỗ đùi sau của nó mấy lần.

Kẹo Sữa kêu méo u, cảm thấy oan ức vô cùng. Nếu chẳng phải vì nghe thấy chủ nhân gọi, nó còn có thể đang yên đang lành đi gây sự sao.

Người đàn ông cởi áo, trên lưng có chiến tích của nó, ba vết cào thật dài, rách da chảy máu, trông có vẻ rất đau.

Kẹo Sữa bị nhốt vào phòng cho khách, không cho phép ra ngoài. Nó vọt vào tủ treo quần áo của chủ nhân, cắn xé đồ của chủ nhân một phen, cuối cùng cũng coi như xả được cơn giận.

Ngoài cửa, Du Dã cào tóc, nhìn thân hình trần trụi của Quý Khâm Sinh: “Kẹo Sữa được tiêm vắc-xin phòng dại định kỳ, anh đừng lo.”

Quý Khâm Sinh duỗi tay định sờ vết thương, còn nghiêng đầu muốn nhìn. Du Dã tiến lên nắm lấy tay hắn: “Để tôi xem cho, tôi có bông tẩm cồn sát trùng.”

Cậu quả thật là có, bông tẩm cồn sát trùng đại khái là đồ vật mà mỗi người trong nhà có mèo đều phải chuẩn bị. Ai mà biết lúc nào sẽ bị mèo cào một cái, cào đến rách da.

Cậu mang bông tẩm cồn sát trùng tới, nặn ra một cục, nhẹ nhàng chậm lên vết thương của Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh cười nói: “Không tính là đau, nó thật biết bảo vệ chủ.”

Du Dã cũng cười: “Vừa rồi hình như có người nói, chỉ sờ một chút.” Quý Khâm Sinh hùng hồn dõng dạc nói: “Chính xác, chỉ là sờ soạng một chút.”

Du Dã không buồn vạch trần hắn, làm gì có chuyện chỉ sờ, còn hôn còn cắn, y như chó, chơi đùa ở trên người cậu. Cậu cũng là mờ mắt vì sắc đẹp, bị người lôi kéo, rồi lại không có lập trường mà thuận theo.

Đầu óc choáng váng, cùng Quý Khâm Sinh làm bậy. Cậu cũng coi như hiểu được rõ ràng, tại sao nhiều người đối với Quý Khâm Sinh một lòng một dạ như vậy, lúc cậu đối diện với Quý Khâm Sinh, cũng cảm giác giống như bị trúng tà, chỉ cần đôi mắt kia, mang theo ý tứ khẩn cầu nhìn về phía cậu, thật giống như thể cậu là người quan trọng nhất đối với hắn, cậu đều sẽ đáp ứng, mặc kệ là bất cứ yêu cầu gì.

Bôi thuốc xong, Quý Khâm Sinh mặc quần áo vào, muốn tham quan phòng của cậu. Thư phòng của Du Dã rất bừa bộn, nhưng không bừa bộn đến mức không thể cho người nhìn.

Cậu không cho Quý Khâm Sinh đi vào, để bồi thường, cậu nấu một bàn đồ ăn cho người ta. Quý Khâm Sinh tâng bốc vô cùng giỏi, rõ ràng tay nghề nấu nướng của cậu rất bình thường, toàn bộ quá trình Quý Khâm Sinh lại cho phản ứng đầy thỏa mãn, làm cho đầu bếp cực kỳ hãnh diện.

Du Dã vừa mới tỉnh rượu, lại nấu một bữa cơm, toàn thân ám mùi dầu mùi khói. Không chờ cậu mở miệng tiễn khách, Quý Khâm Sinh đã biết ý tứ rời khỏi chỗ ngồi, bảo cậu liên lạc qua WeChat. Đã thỏa thuận là một tháng, thì chính là một tháng. Quý Khâm Sinh ôm cậu một cái thật chặt, lúc này mới chào tạm biệt.

Sau khi tiễn người đi, Du Dã tiến vào thư phòng, những bức ảnh ở trên tường của cậu bị gỡ xuống từng cái một, chiếc máy in ảnh đang hoạt động chậm rì rì, đèn xanh chớp tắt chớp tắt.

Cậu đi tắm, Kẹo Sữa rón rén lẻn vào phòng cậu làm loạn.

Kẹo Sữa nhảy lên chiếc máy in ảnh, đạp rơi xuống đất một bức ảnh vừa mới in ra, còn mang theo độ ấm. Người trên ảnh hoặc tươi cười hoặc phẫn nộ, tất cả đều là Quý Khâm Sinh.

==============================================

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN