Người Thắng Cuộc - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Người Thắng Cuộc


Chương 16


Để cho Quý Khâm Sinh giúp cậu mặc quần áo, hiển nhiên là một quyết định tồi tệ phi thường. Quý Khâm Sinh hẳn là tắm rồi, áp sát lại gần, mùi hương trên người, lúc đậm lúc nhạt phả đến trước mặt Du Dã, mùi hương rất thanh nhã, rất nhạt nhòa, song lâu bền không phôi phai.

Ban nãy lúc mới bắt đầu, chỉ là những cái đụng chạm thoáng qua, ngón tay hơi lạnh lẽo của Quý Khâm Sinh chạm vào phần eo của cậu, đầu ngón tay cong lên, vô tình hay cố ý sượt qua trên bụng cậu, ở dưới háng cậu, có một nơi rất nhỏ cực kỳ mẫn cảm, bản thân thì đụng không tới, chỉ cần người khác khe khẽ trêu chọc, liền cho ra phản ứng rất mạnh mẽ.

Nơi kia của cậu bị đụng phải, theo phản xạ có điều kiện, cậu lui về phía sau. Một bàn tay khác của Quý Khâm Sinh, cầm quần áo, đè lên áo may ô của cậu, giương mắt: “Sao vậy?” Quý Khâm Sinh hỏi đến là hờ hững, nắm tay đặt ở trên lưng cậu, dùng sức, không cho phép cậu lui về phía sau nửa bước.

Lớp vải dệt của quần áo rất trơn, cũng lạnh, chỗ quần áo kia phủ lên bả vai cậu, đôi môi của người đàn ông tiến đến bên tai cậu, thở ra những âm tiết nóng rực, hắn bảo cậu giơ tay lên.

Du Dã giơ tay lên, ống tay áo tròng qua cánh tay cậu, kéo lên trên. Du Dã từ trước đến tay chưa từng cảm thấy mặc quần áo, là một việc làm hành hạ người khác đến như vậy. E rằng cũng là bởi vì, cậu chưa để từng cho Quý Khâm Sinh giúp cậu mặc quần áo.

Ánh mắt của Quý Khâm Sinh dạo chơi trên người cậu một cách vô cùng chậm rãi, từ trên xuống dưới, theo quần áo lướt qua mỗi một bộ phân cơ thể. Cửa tay áo vòng quanh cổ tay, cổ áo bọc cần cổ, cúc áo cài trước ngực, vạt áo che cái đùi. Mỗi một nơi, mỗi một tấc, đều bị Quý Khâm Sinh chầm chậm thưởng thức.

Du Dã trước giờ vẫn luôn rất hài lòng với thân thể của chính mình, cậu ở nước ngoài còn từng làm người mẫu khỏa thân cho người ta. Huống chi cậu và Quý Khâm Sinh cũng đã phát sinh mối quan hệ thân mật hơn thế, vốn dĩ không nên cảm thấy không dễ chịu đối với ánh mắt như vậy.

Nhưng cậu hiện tại vô cùng không dễ chịu, bởi vì ánh mắt của Quý Khâm Sinh quá mức càn rỡ, tựa như thể đang thực sự dạo chơi ở trên người cậu. Rõ ràng không hề chạm vào cậu, lại làm cho cả người cậu đều cảm giác như bị chạm vào, hầu kết của Du Dã trượt lên trượt xuống, đôi môi khẽ nhếch, cậu muốn nói chuyện.

Sau đó cậu bị Quý Khâm Sinh chụp lấy hai vai, đẩy lên giường, Du Dã không đề phòng, ngã xuống một cái, cả người đều rơi vào trong chiếc giường mềm mại. Du Dã không quá kinh hoảng, cậu gập đùi phải lên, cánh tay chống đỡ một nửa thân thể. Cổ áo của cậu bởi vì động tác vừa nãy, lật lên, một góc áo màu xanh lam kia, thoáng che lại cằm cậu.

Du Dã nghiêng đầu, nhìn Quý Khâm Sinh, như là tò mò muốn biết hắn định làm gì. Tiếp tục giúp cậu mặc quần áo, hay là làm chút chuyện gì khác suồng sã hơn. Trong ánh mắt cậu mang theo một chút dung túng, hiếu kỳ, hứng thú. Tựa như đang quan sát, dõi theo nhất cử nhất động của Quý Khâm Sinh.

Ngay sau đó, người đàn ông này quỳ một bên đầu gối xuống, nửa ngồi nửa quỳ ở trước giường, nâng một bàn chân của cậu, đặt lên đầu gối của chính mình. Đó là quần lót, tam giác màu trắng, thoạt trông rất thanh khiết, lúc được kéo ngang qua bắp chân, có thể mơ hồ nhìn ra một chút màu da.

Du Dã đột nhiên lại muốn cười, Quý Khâm Sinh mặc quần áo cho cậu như vậy, quá… vượt mức quy định rồi. Thật giống như thể hắn ngưỡng mộ cậu vô cùng, yêu cậu tha thiết vậy. Cậu đứng dậy, đè lại bàn tay của Quý Khâm Sinh.

Động tác của Quý Khâm Sinh ngừng lại, giương mắt, nhíu mày đầy nghi hoặc. Từ trước Du Dã đã yêu thích đôi mắt của Quý Khâm Sinh, hàng lông mi dài vén lên, màu đồng tử rất nhạt. Lúc này có lẽ bởi vì nguyên nhân ánh sáng, trông có vẻ rất sâu, gần như có thể phản chiếu ra được khuôn mặt của Du Dã.

Du Dã thò tay kéo chiếc quần lót kia, tự mình mặc vào. Cậu không mặc quần, hai cẳng chân thon dài, lơ đãng chống ở hai bên thân người của Quý Khâm Sinh, cậu khom lưng, hôn lên mắt của Quý Khâm Sinh.

Quý Khâm Sinh phối hợp nhắm mắt, bờ môi cậu đụng phải mí mắt kia, hơi hơi rung động, lông mi quét qua cằm của cậu, ngứa ngáy.

Du Dã than thở một tiếng: “Anh thật là tốt, muốn cho anh một phần thưởng.” Quý Khâm Sinh không hề hỏi rốt cuộc là thưởng cái gì, sau khi Du Dã lui về, mở mắt nhìn cậu. Du Dã không cưỡng lại được ánh mắt như thế, cậu tìm đến đôi môi của Quý Khâm Sinh, hôn xuống.

Đây là phần thưởng, cho Quý Khâm Sinh, cũng là cho chính cậu.

======================================================

Editor: Văn phong của Trì Đại đại ngắt câu khá là nhiều, đôi lúc đọc hơi cụt và hơi mệt:v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN