Người Thắng Cuộc
Chương 17
Nụ hôn của cậu mang theo cảm giác đùa nghịch, ngạo mạn. Mổ nhẹ từng cái một lên cánh môi của Quý Khâm Sinh, cậu hôn một phát, nhìn Quý Khâm Sinh một lần, mãi cho đến khi sau gáy bị bàn tay chụp lên, mãi cho đến khi nụ hôn này dần dần mất khống chế.
Quý Khâm Sinh lại không hề hôn lên cổ cậu, mà là vươn tay trói buộc, ngón tay lỏng lẻo ôm lấy cổ cậu, chống đỡ thân thể, từ trên cao xuống mà nhìn cậu.
Thích bị người đè ở dưới thân để hôn môi, không có nghĩa là chấp nhận bị người đè ở dưới thân để săm soi. Du Dã bất mãn mà muốn đẩy cánh tay của Quý Khâm Sinh ra, lại bất ngờ phát hiện bàn tay của đối phương dùng thêm sức.
Cậu không chút hoang mang mà cười: “Quý Khâm Sinh, anh là muốn chơi trò kích thích với tôi à?”
Quý Khâm Sinh tùy ý ôm lấy cổ cậu, cúi người xuống, chậm rãi ghé sát vào cậu, hai chóp mũi dán vào nhau, chọt chọt cọ xát: “Tôi không thích em gọi tôi như vậy.”
Du Dã ngửa đầu đuổi theo đôi môi của hắn, lại bị né tránh. Cậu bất đắc dĩ cười, thả lỏng thân thể, một lần nữa nằm về lại trên giường, cậu nghiền ngẫm trong chốc lát, hai chữ một cách tự nhiên mà nhả ra từ trong miệng: “A Khâm?”
Quý Khâm Sinh cong hết cả đôi mắt lên, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng có thứ gì đó sâu hơn, ẩn nấp ở bên trong, Du Dã xem không hiểu. Quý Khâm Sinh nói: “Tôi thích em gọi tôi như vậy, em đáng lẽ sớm nên gọi tôi như vậy.”
Lời này lại là có ý gì, câu hỏi này chợt lóe lên ở trong đầu Du Dã, trong chốc lát đã không còn tăm hơi. Quý Khâm Sinh thực sự hôn quá giỏi, tiến lùi có cường độ, sức lực dai dẳng, khiến cho cậu gần như chết chìm ở trên chiếc giường đó, toàn thân mềm nhũn.
Chờ đến lúc bị buông ra, Du Dã không cần soi gương, cũng đã biết dáng vẻ của mình hiện giờ, nhất định là đôi môi sưng vù, hai má đỏ rực.
Là tiếng gõ cửa của người hầu quấy rầy bọn họ, Quý Khâm Sinh kéo cậu từ trên giường dậy, dẫn cậu xuống lầu ăn cơm.
Chó trắng đã được tắm rửa sạch sẽ, được người hầu dắt đến trong phòng khách, lúc này đang bận ăn. Đại khái là nghe được tiếng Du Dã xuống lầu, vẫn chưa quên vị ân nhân cứu mạng này của nó, khó khăn dằn vặt lắm mới đưa ra được một lựa chọn, ở giữa bát đồ ăn và Du Dã, nhấc chân chạy về phía Du Dã.
Du Dã đưa mắt nhìn con cún đang chạy về phía mình, trong lúc nhất thời cũng có chút khó xử. Thời điểm cứu con cún này, cậu không nghĩ quá nhiều. Bên ngoài mưa to gió lớn, cún con và cậu đồng thời trốn ở dưới mái hiên, cậu đi, cún cũng đi theo. Tương phùng tức hữu duyên (gặp gỡ tức có duyên), Du Dã nhẹ dạ, bèn nhặt cún mang về.
Hiện tại tinh thần đã tỉnh táo lại, trong nhà có miêu đại vương, chó này mà đi qua ở, một mèo một chó, sợ là sẽ xung đột. Không nói những cái khác, chỉ với cái tính khí hung bạo kia của Kẹo Sữa, e rằng có thể đánh con chó trắng này thành một con chó đốm.
Quý Khâm Sinh kéo cậu đi ăn cơm, con cún liền dính sát ở bên chân Du Dã vòng tới vòng lui, còn thỉnh thoảng gâu gâu hai tiếng. Du Dã ngồi ở trên bàn ăn, liếc mắt nhìn món ăn.
Đây là lần thứ hai ăn cơm cùng với Quý Khâm Sinh, lần thứ nhất vừa khéo là thức ăn cậu thích, lần thứ hai vẫn là những món cậu thích, đối với một người cực kỳ kén ăn mà nói, phần trăm khả năng này có bao nhiêu.
Cũng không quá cao, trừ phi nữ đầu bếp nhà Quý Khâm Sinh yêu thầm cậu. Nếu như không phải vấn đề của nữ đầu bếp, vậy chỉ có thể nói là Quý Khâm Sinh cực kỳ chuyên nghiệp, một trò chơi, cũng dụng tâm đến như thế. Chẳng trách buổi tối ngày hôm ấy, mọi người đều có thể vì một cái cà vạt, mà tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán.
Quý Khâm Sinh thay cậu xới cơm, lại sai người qua đây dẫn cún đi, cho ăn. Du Dã trong lúc ăn cơm, tùy ý tìm đề tài, cậu hỏi Quý Khâm Sinh, mấy năm qua đã ở những quốc gia nào, chơi cái gì, có thú vị hay không.
Như thể không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Quý Khâm Sinh kinh ngạc nhìn cậu, nói: “Em không biết?” Du Dã tuy rằng muốn nói, tôi làm sao mà biết được, nhưng rồi suy nghĩ kỹ một chút, cậu đi tham dự party hoan nghênh Quý Khâm Sinh trở về nước, đại khái ở bữa tiệc ai cũng biết hắn trở về từ đâu, chỉ có cậu không biết thôi.
Du Dã lúng túng nở nụ cười, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh hẳn là đã về nước được một thời gian rồi chứ hả, sao mà mấy ngày trước mới ra ngoài chơi?”
Đây là lời đồn đại cậu nghe phong phanh được từ chỗ Trình Sở, đáng nhẽ Quý Khâm Sinh về nước đã tu thân dưỡng tính rồi, suốt mấy tháng, cũng chẳng thấy hắn xuất hiện trên sàn ăn chơi nữa. Không ngờ rằng, lúc này mới chưa được bao lâu, cũng đã một lần nữa mở party, comeback hoành tráng.
Quý Khâm Sinh đặt đũa xuống, chống cằm nhìn cậu: “Đúng vậy, tôi trở về được một đoạn thời gian rồi. Đang đợi một người, không đợi được, chỉ có thể tự mình đi tìm.”
===================================================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!