Người Thắng Cuộc - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Người Thắng Cuộc


Chương 18


Du Dã không hề hỏi Quý Khâm Sinh rốt cuộc là vì ai mà xuất đầu lộ diện, nếu như là vì cậu, cậu chỉ có thể xem đây chẳng qua là một câu đùa ve vãn cợt nhả, nếu như là vì một người khác, cậu cũng sẽ không vui. Mà đấy cũng chẳng phải đề tài hay ho gì, bởi vậy cậu không truy hỏi.

Cơn mưa ở ngoài phòng càng lúc càng nặng hạt, mưa rơi đè cong cả cây cối, người hầu lần lượt đóng từng ô cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại. Quý Khâm Sinh tựa như có một chút buồn ngủ, chỉ ăn vài miếng, rồi lại để đũa xuống, ngáp một cái, một tầng sương mù dâng lên trong đôi mắt

Du Dã vừa dùng bữa, vừa thưởng thức sắc đẹp. Quý Khâm Sinh phát hiện tầm mắt của cậu, liền nhoẻn miệng cười với cậu. Tầm mắt của hai người quấn quýt ở một chỗ, anh đến tôi đi, lưu luyến không rời.

Ngay chính lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, lại có một vị khách ghé thăm. Vị khách này, người chưa tới, tiếng đã tới trước. Là một vị khách nữ, gọi A Sinh đầy trìu mến. Du Dã cắn một miếng xương sườn, theo giọng nói liếc nhìn, nhìn thấy trước, là một bộ ngực căng mẩy đầy đặn, việc này không trách cậu, chỉ có thể nói dáng người của vị khách nữ này thực sự nóng bỏng.

Cậu cũng xem như là một nửa trai thẳng, rất khó thể nào không chú ý. Vị khách nữ không ngờ tới còn có người, đứng hình trong thoáng chốc, rồi lại cười nói: “Có khách?” Quý Khâm Sinh chống bàn đứng dậy, thậm chí có một chút hốt hoảng, nhìn Du Dã, lại nhìn vị khách nữ: “Dương Du, cô đến đây làm gì?”

Dương Du vén tóc ra đằng sau, nói với ngữ điệu đùa giỡn: “Nhà anh mà em không còn được đến, quá vô tình rồi, dù sao em cũng từng là vị hôn thê của anh kia mà.”

Động tác của Du Dã ngừng lại, lại liếc nhìn Dương Du một cái, chẳng trách sao cậu cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ này trông quen quen. Nghĩ đến lúc trước nghe hóng hớt, trong bức ảnh cậu xem được, tiểu thư nhà họ Dương cắt tóc ngắn. Nay đã nuôi dài, trông cực kỳ nữ tính, cậu nhất thời không nhận ra.

Chó trắng nhỏ nhìn thấy người sống, sủa vài tiếng. Dương Du quét mắt nhìn qua con chó một lượt: “Cái gì đây, xấu quá đi, anh nuôi? Anh nuôi chó thế này từ bao giờ vậy, nếu anh mà nuôi chó, trước đây em muốn đưa cục cưng của nhà em cho anh, sao anh lại không nhận.”

Dương Du đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống một cách tự nhiên. Còn dùng đũa gắp sườn, ăn một miếng: “Tay nghề của dì Lâm tuột dốc rồi à, món sườn này làm chẳng ngon bằng đầu bếp Trần.”

Du Dã nghe toàn bộ quá trình, uống một hớp, lấy khăn ăn đè lên khóe miệng. Ngắn ngủi mấy câu nói, Dương Du tràn đầy khí thế, cũng nhìn ra được rất quen thân với Quý Khâm Sinh, càng không buồn tiếp chuyện với cậu, tính bài ngoại hết sức rõ ràng.

Do đó, Du Dã nghĩ đến chuyện mà Quý Khâm Sinh nói với cậu, bởi vì Dương Du là đồng tính nữ, muốn tìm người phối hợp với cô để diễn kịch, come-out, lý do này thật sự khập khiễng. Chẳng thà nói, Dương Du không phải đồng tính nữ, cô chính là muốn kết hôn cùng với Quý Khâm Sinh, cho nên mới mượn cớ mình là đồng tính, để Quý Khâm Sinh nghĩ là diễn kịch, rồi lại đến một màn từ diễn thành thật mà thôi.

Quý Khâm Sinh khẽ cau mày, trông có vẻ hơi lúng túng, còn nhoẻn cười đầy áy náy với Du Dã. Du Dã lặng lẽ lắc đầu, đứng dậy: “Anh chị từ từ dùng bữa, tôi còn có việc, đi trước.”

Dứt lời cậu giơ tay gọi con chó lại, chó trắng nhỏ rất khôn, nhoắng một cái liền chạy đến bên chân cậu, vây quanh cậu dùng sức vẫy đuôi.

Trời mới biết, ban nãy ở trên lầu, trong lúc cậu và Quý Khâm Sinh thân mật, cậu đã muốn đưa con chó này cho Quý Khâm Sinh. Khả năng cũng là bởi vì, Quý Khâm Sinh mang đến cho cậu một cảm giác quá thoải mái, làm cho cậu nảy sinh ảo giác, cảm thấy bọn họ đã thân thuộc đến như vậy rồi.

Quý Khâm Sinh quá giỏi mê hoặc người, làm cho cậu cũng quên mất, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi.

Cũng may sự xuất hiện của Dương Du vừa vặn kịp thời, đánh thức cậu, nhắc nhở cậu đừng để cuộc vui làm lu mờ lý trí, tự cho mình là đúng.

Quý Khâm Sinh vội vã đứng dậy, chiếc ghế bị lực đẩy của hắn đụng phải mà ngã về sau. May mà bên dưới là tấm thảm trải sàn dày cộm, âm thanh cũng không nặng nề. Tuy vậy sự thất thố của Quý Khâm Sinh, khiến cho Dương Du thoáng trợn tròn mắt, tiếp đó thảy tầm mắt đến trên người Du Dã, đầy dò xét.

Quý Khâm Sinh giữ cậu lại: “Trời mưa to đến như vậy, em ở lại thêm một lát nữa đi.”

Du Dã ngồi xổm xuống, ôm chó nựng nựng: “Không cần, tôi phải mang con chó về, làm quen một chút với vị kia ở trong nhà.”

Dương Du cười tiếp lời: “Không ngờ vị tiên sinh này trông trẻ tuổi thế mà, cũng đã kết hôn rồi?”

Du Dã giương mắt: “Tôi chưa kết hôn.”

Dương Du không nói nữa.

Quý Khâm Sinh nói: “Đêm nay ở lại đây đi, tôi đã sai người thu dọn xong phòng cho khách.”

Dương Du lại chõ mồm vào nói: “Em có việc muốn nói với anh, A Sinh.”

Quý Khâm Sinh không để ý đến Dương Du, Du Dã vuốt ve con chó, trầm tư một lát rồi mới nói: “Đúng thật, mưa to quá. Tôi càng phải đi về, quần áo trong nhà còn chưa cất vào.”

Cậu nói xong, chỉ thấy đôi môi của Dương Du nhếch lên, dường như thỏa mãn cực kỳ. Cậu lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu: “Cho nên anh đưa tôi về nhé, A Khâm.”

===================================================

*come-out: cụm từ đầy đủ là “come out of the closet”, thường được dùng để chỉ hành động tiết lộ công khai giới tính/xu hướng tính dục của mình với người khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN