Người Thứ Ba - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
488


Người Thứ Ba


Phần 3


Công việc của tôi rất thuận lợi và càng ngày càng phát triển mạnh,, tôi đã hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại tuy bận rộn nhưng tôi làm việc chân chính và kiếm ra những đồng tiền chân chính , không còn những ngày tháng tủi nhục đó nữa.

Cuộc sống của tôi đang yên ổn thì tình cờ tôi gặp lại Đạt ,, người ân nhân đã cứu giúp tôi một năm trước khi tôi bị đánh ghen giữa phố.

Tôi mới mua ô tô nên thi thoảng tôi thường lái xe đi uống cà phê một mình ,, nói thì mới nhớ ra tôi chưa hề có một người bạn nào ,, lúc bé tôi bị các bạn xa lánh vì tôi là đứa con hoang , lớn lên thì tôi bị dượng hãm hại nên tôi lại càng ít tiếp xúc với mọi người, tới lúc lên thành phố làm gái thì tôi không chơi với ai cả, bởi tôi nghĩ sẽ chẳng có ai muốn làm bạn với một con đĩ như tôi. Thế nên tới tận bây giờ tôi vẫn không có bạn, bây giờ làm bà chủ rồi, thi thoảng tôi đi uống cà phê một mình ngồi thư giãn và nhâm nhi ly cà phê.. tôi thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại…tôi từng nghĩ cả cuộc đời này tôi không cần có bạn.

Đang lái xe trên đường thì ở đoạn đường phía trước có vụ va chạm xe ,, một người đàn ông đang chửi người lái xe grap rất thậm tệ , người đó bắt anh chạy grap kia phải bồi thường vì vụ va chạm đã làm móp đầu xe ô tô của anh ấy, anh chạy grap chỉ biết đứng xin lỗi và năn nỉ

– Anh ơi,, em xin lỗi anh , anh bỏ qua cho em được không , tại em đang vội quá,, nên,,

– Vội cái gì mà vội giờ đền tiền đi rồi tao tha cho.

– Em xin anh ,, con em đang nằm viện em không còn tiền để đền cho anh nữa, anh cho em nợ ,, sau này em đi làm em trả anh sau được không ạ?

– Không được, tin lời mấy thằng chạy xe ôm chúng mày để chúng mày dắt mũi à, đền tiền nhanh lên, không tao báo cảnh sát đấy.

Tôi dừng xe và nhìn về phía anh grap ,, bất chợt tôi nhận ra người đó chính là anh Đạt người đàn ông ngày xưa cứu giúp tôi, tôi vội xuống xe và đi lại gần chỗ anh Đạt

– Anh Đạt có phải anh Đạt ko?

Đạt quay lại nhìn tôi rồi nhận ra tôi anh ấy cười

– Trà ,, có phải Trà ko?

– Dạ em đây, có chuyện gì thế??

Người đàn ông chủ chiếc xe ô tô kia liền nói

– Cô là người nhà của cậu ta à,, vậy cô đền tiền giúp anh ta đi,, anh ta đâm móp đầu xe tôi rồi.

Tôi liền hỏi Đạt

– Có đúng như vậy không anh,, anh đi sai hay anh ấy đi sai ạ?

Đạt ngập ngừng nói

– Là anh sai tại anh đang vội quá,,,

Rồi Đạt lại tiếp tục năn nỉ anh đó,, nhưng anh đó nhất quyết không đồng ý.. tôi liền lấy ví tiền ra và hỏi

– Bây giờ anh đi xe ra quán sửa hết bao nhiêu rồi tôi trả tiền được không?

– Được,, đằng trước có quán sửa xe kìa ,, vậy chúng ta đi ra đó.

Đạt liền kéo tay tôi

– Trà ơi..hiện tại anh không còn tiền đâu, anh ko có tiền để trả cho anh ấy bây giờ đâu..em giúp anh trả rồi sau này anh đi làm anh trả cho em sau nhé.

Tôi gật đầu

– Vâng ạ, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa,, ngày trước em mang ơn anh giờ coi như em trả ơn anh đi.. anh nhé,

.,,

Sửa xe xong tất cả chi phí hết 22 triệu,, mặt anh Đạt nghệt ra.. tôi cười rồi nói với anh

– Có 22 triệu thôi mà,, sao trông mặt anh khó coi vậy,

Đạt thở dài rồi nói

– 22 triệu đối với anh là cả một vấn đề đấy. Sau này em cho anh trả dần được không?

– Được,, anh muốn trả như thế nào cũng được ạ.

– Anh cám ơn em nhiều nhé.

– Thế gia đình anh có chuyện gì ạ?


Đạt buồn bã nói

– con gái anh bị bệnh em ạ, giờ một mình anh đi làm lo chạy chữa cho con bé , vợ anh thì trông con bé ở viện rồi. Nên 22 triệu anh nợ em , em cho anh nợ lâu lâu một chút nhé .

– Con gái anh bị bệnh ư, cháu bị bệnh gì thế?

– Cháu bị bệnh tim,,hiện giờ cháu đang nằm điều trị trong bệnh viện em ạ.

– Thế cháu mấy tuổi rồi anh,,??

– Cháu mới 2 tuổi em ạ!

– Trời ơi tội con quá còn nhỏ vậy mà bị bệnh như vậy,, 22 triệu này anh không cần phải trả cho em nữa nhé.

– Làm thế anh ngại lắm anh không giám nhận đâu.

– Anh đừng nói vậy,, có 22 triệu thôi mà có to tát gì đâu coi như em cho con bé.. anh đừng nghĩ ngợi gì nhé.

– Anh cám ơn em .. em tốt thật đấy.

Tôi đưa cho Đạt danh thiếp của tôi và dặn anh ấy khi nào cần cứ gọi cho tôi đừng ngại gì cả,, nếu giúp được nhất định tôi sẽ giúp.

..,

Đạt cám ơn tôi rối rít rồi anh đi vào viện với vợ con.. người đàn ông mới 29 tuổi thôi nhưng da đen sạm lại dáng đi vất vả,, thời gian này con anh nằm viện anh vất vả nhiều hơn.. tôi thấy động lòng thương …

[..]

Ps: Mọi người đọc xong nhớ tương tác giúp em nhé❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN