Người Tình Của Thần Chết - Mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Người Tình Của Thần Chết


Mở đầu


Ngày 1 tháng 1 năm 1999 nạn nhân Trương Nguyệt Chi 25 tuổi mất lúc 4h23p tại bệnh viện InCheon do tai nạn xe và một bé gái chưa chào đời.
-Lại một người nữa!
Bệnh viện InCheon Seoul 3h Sáng.
Một người đàn ông hối hả chạy vào phòng cấp cứu.
-Mẹ à!Mẹ à! Vợ con…-người đàn ông hỏi,gương mặt tái nhợt,gấp gáp.
-Nó bị tai nạn xe,người ta đưa nó vào bệnh viện,mẹ không biết nó và đứa nhỏ có sao không.-bà ấy trả lời,vẻ mặt thất thần.
-Ông trời ơi!Tại sao lại như vậy chứ?Tại sao lại trớ trêu với tôi như vậy chứ?Vợ tôi?Con tôi?Ông muốn đưa họ đi hết sao?-người đàn ông ngã quỵ xuống,đau khổ đấm vào ngực mình trách móc.
Lát sau,Bác sĩ bước ra với vẻ mặt u buồn.
-Bác sĩ vợ con tôi…-người đàn ông hối hả bật dậy khi thấy phòng cấp cứu mở cửa.
-Xin lỗi!Chúng tôi đã rất cố gắng để cứu cả mẹ lẫn con nhưng vì vết thương quá nặng nên mong gia đình chuẩn bị tâm lí.
Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt người đàn ông,cả không gian bao trùm một màu đen tối và tiếng khóc bi thương.
Trong phòng cấp cứu,thần chết đã ở đó, gương mặt lạnh lẽo khuất sau tấm khăn đen.Ông ta chờ đến từng giây cuối cùng của sự sống trong chiếc đồng hồ Sinh Mệnh của thần chết.
-Linh hồn bé nhỏ vẫn chưa được chào đời không lẽ phải chết như thế này sao?Con à, mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con,không thể cho con nhìn thấy ánh mặt trời.Mẹ xin lỗi!-tiếng nói yếu ớt từ phòng cấp cứu vang lên.
-Ngày 1 tháng 1 năm 1999 nạn nhân Trương Nguyệt Chi 25t mất lúc 4h23p tại bệnh viện InCheon do tai nạn xe.Có phải là cô không?Đến giờ phải đi rồi.-giọng nói lạnh lùng của thần chết cất lên.
-Thần chết!Ông là thần chết phải không?Cho tôi cầu xin một điều được không?Làm ơn,Làm ơn cho con tôi được ra đời cho dù ngài có làm gì tôi đi nữa,Tôi cầu xin ngài.-Người phụ nữ ấy dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, quỳ xuống cầu xin trong tuyệt vọng.
-Sống chết là chuyện của con người,thần chết chúng tôi chỉ làm theo nhiệm vụ.Con người đừng ngu muội nữa,các ngươi chỉ biết sống cho các ngươi,một lũ tham sống sợ chết, sau này chính cái tham vọng đó sẽ giết chết lũ con người các ngươi thôi-vẫn giọng nói vô tâm đó, vẻ mặt lạnh lùng đó khuất sau tấm khăn màu đen,chẳng chút thương cảm,chẳng chút động lòng.
-Tôi xin cậu!Con tôi nó có quyền được chào đời mà,tại sao?tại sao lại bắt nó phải chết trong khi đó chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi nó có thể thấy được thế giới bên ngoài rồi.Tại sao lại bất công với nó như vậy chứ?Tôi xin cậu mà!Làm ơn chỉ 1 lần thôi cho nó được sống cho dù là 1 thời gian ngắn ngủi để nó được vui chơi như bao đứa trẻ khác,Làm ơn chỉ 1 lần thôi.-người phụ nữ ấy cố gắng cầu mong cho đứa con tội nghiệp của mình trong vô vọng.
-Được!Vậy tôi cho đứa bé đó thời gian 20 năm,sau 20 năm đó đứa bé này sẽ trở về nơi nó thuộc về .-Giọng nói lạnh lùng một lần nữa cất lên.Ông ta đưa tay lên bụng của người đàn bà ấy,một luồng sáng lóe lên rồi thần chết biến mất trong làn khói đen.
Mặt trời lóe dạng,ánh nắng soi sáng cả căn phòng.Tiếng trẻ con khóc thúc thích.
-Là con gái,chúc mừng anh.Chị ấy đã sinh một bé gái.-Y tá bế đứa bé đỏ hỏn ra khỏi phòng sinh.
-Con gái,thật sao?-Ông ta bế lấy đứa bé vẻ mặt vui mừng.
-Thật kỳ diệu,đứa trẻ này thật đặc biệt.-Bác sĩ nói với ba đứa bé.
Người phụ nữ ấy đã tỉnh lại và sinh ra 1 bé gái, rồi không may niềm vui chưa đến thì nỗi buồn đã bắt đầu,sau khi sinh đứa bé gái ấy người phụ nữ chết đi,để lại đứa con gái ngây thơ chưa có cơ hội được gọi mẹ.
\’\’Và…Đứa bé gái đó,Chính là tôi Trần Ngọc Linh Đan, nghĩa là \’\’Một viên ngọc quý được trân trọng,nâng niu\’\’ Tôi được thừa hưởng gương mặt xinh đẹp của mẹ, khi sinh ra tôi đã có mái tóc đặc biệt màu vàng kim,đôi mắt nâu và tính tình tốt bụng,mạnh mẽ.Nhưng rất dễ bị đốn ngã bởi vẻ đẹp của bất kỳ đứa con trai nào.À còn một điều nữa mà cho dù có hàng ngàn người giống tôi đi nữa cũng khó có thể có được,đó là vết bớt màu vàng hình mặt trăng khuyết sau gáy tôi gọi nó là vết bớt vì nó chẳng có gì đặc biệt cả trừ những lúc trăng tròn thôi.Cũng vì nó mà tôi được gắn với cái tên \’\’Đứa con của thần chết\’\’ và cũng vì nó mà từ nhỏ tôi đều bị bạn bè xa lánh, xem là 1 con quái vật xui xẻo vì tôi có thể nhìn thấy các linh hồn và cái chết của con người.
Hết chap
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN