Người Tình Của Thần Chết
Xuất Hiện
17 năm sau….
Hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 2017 ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của tôi,một sinh nhật buồn tẻ một sinh nhật chỉ có 1 mình,bà tôi mất lúc tôi 10 tuổi,bố tôi bị tai nạn qua đời lúc tôi 15 tuổi và tôi đều biết trước được cái chết của từng người trong gia đình.Hôm đó,bố tôi lái xe chở hàng cho một công ty sản xuất gạo khá xa nhà.Tôi đã bảo rằng \’\’Bố đừng đi,sẽ nguy hiểm lắm,bố sẽ chết đó.Đừng đi mà\’\’.Bố bước lại mỉm cười rồi vuốt nhẹ mái tóc tôi \’\’Bố đi rồi bố sẽ về mà,bố hứa đấy.Bố sẽ mua cho Linh Đan một bó hoa Linh Lan về cho con nhé,con đồng ý không\’\’.Tôi mừng rỡ \’\’Thật chứ ạ.Bố sẽ về nhé nghéo tay nào\’\’.Rồi bố tôi đi,trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn,tôi đã ngồi trước nhà đợi bố,nhưng bố không về nữa,bố đã hứa với tôi sẽ về mà.
Trước lúc bố đi tôi đã thấy hình ảnh bố cố tránh một đám mèo con qua đường và đâm vào thành cầu,sau đó máu…bố chảy rất nhiều máu,tôi tưởng rằng nó sẽ không thành sự thật nhưng…phải chi lúc đó tôi kiên quyết thì bố sẽ không như vậy.Đều tại tôi.
Ngồi một mình ngồi trên tảng đá lớn,phía dưới là biển.Trên tay cầm chiếc bánh nhỏ,tôi không tin lắm vào thần linh vì chẳng một ai nghe tôi nói cả.
-Nếu như có thần linh trên đời này thật,thì làm ơn cứu giúp con với,con chẳng cần điều gì lớn lao ngoài việc làm ơn hãy cho con chết đi…con không muốn sống làm gì nữa-tôi thét lớn rồi nhắm mắt cầu nguyện và thổi nến.
Một cơn gió thổi bay nhẹ nhàng mái tóc vàng của tôi để lộ 1 vết bớt hình mặt trăng,nói thật thì từ trước đến giờ tôi cũng chẳng quan tâm đến nó là bao nhiêu.Đột nhiên có tiếng ong vo ve bên gáy tai tôi tiện tay đập một phát vào sau gáy rồi lấy nó ra.
-Mày định cho chị sưng phù gáy lên à?Không dễ đâu nha.-Tôi ném kẻ thù truyền kiếp xuống biển.
Đột nhiên cả bầu trời tối sầm lại một cơn gió mạnh và 1 đám mây đen cuốn theo một thứ gì đó bay đến trước mặt tôi,đó là một chàng trai,anh ta khoác lên mình một bộ áo choàng đen dài đến mắt cá chân,gương mặt bị che phủ bởi tấm khăn đen.
-Cô là ai?Tại sao cô có thể triệu hồi được tôi – anh ta nheo đôi lông mày, giọng nói lạnh lùng,vô cảm.
-Tôi?Tôi triệu hồi anh…?Bao giờ?Anh bị ngốc à?-tôi nheo mày khó hiểu.
-Cô…!
-A!Thì ra là vậy.Chẳng lẽ anh là yêu tinh?Giống trong phim GOBLIN ý hả?Yêu tinh Kim Shin?-Tôi đùa
-Nhưng tôi không phải là cô dâu của yêu tinh đâu.Anh đi chỗ khác mà tìm.
Anh ta im lặng.Gương mặt thoáng chút cay độc.
-Này!Không đùa nữa.Anh là ai?
-Thần chết.
-Thần chết?Con cảm ơn thần linh.
Đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn tôi.
-Anh mang tôi đi đi,tôi không cần sống làm gì nữa.Mọi người thường nói tôi là \’\’Đứa con của thần chết\’\’,thế anh mau mang tôi đi đi,hãy ban cái chết đến cho tôi,nhanh lên.
Ánh mắt lạnh nhạt của anh ta một lần nữa xoay về hướng tôi,khẽ chau mày.
-Cô thật sự muốn chết à?
-Đúng.-tôi không chút do dự.
-Chúng tôi chưa có nhiệm vụ bắt cô đi.
-Nhưng tôi là Con gái của thần chết mà.
-Thần chết chúng tôi không có con cháu.
-Mọi người đều nói thế mà.Anh nhìn này,vết bớt phía sau gáy tôi.Thấy không?-tôi xoay người lại vén mái tóc để anh ta có thể thấy được.
\’\’Thì ra cô là con gái của người đàn bà đã cầu xin chúa tể 17 năm trước,số mệnh của cô sẽ còn bi thảm hơn thế nữa\’\’. (anh ta thầm nghĩ)
-Tôi đi đây!-hắn tan vào không khí.
-Này!Anh tên gì đấy?Ây,cái tên này.
Anh ta đến với đám mây đen và làn gió rồi biến mất với bầu trời trong xanh và ánh nắng ấm áp,vì thần chết mang lại sự đen đủi và cái chết của con người, là lối đi để con người bước xuống địa ngục vĩnh hằng.Cuối cùng tôi đã gặp được anh ,người mà tôi cứ ngỡ là không tồn tại,khi tôi biết được anh là thần chết lòng khao khát được chết của tôi cứ dâng trào,nhưng…từ khi nào tôi đã dần dần quý trọng mạng sống của mình đến thế vì… anh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!