Người Tình Của Thần Chết - Nụ Cười Của Thần Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Người Tình Của Thần Chết


Nụ Cười Của Thần Chết


Hôm nay,bầu trời chẳng mấy lạc quan khi cứ lắc rắc những giọt mưa vào ban đêm (thật buồn) (T.T) .Tôi sống trong 1 căn nhà nhỏ cùng một người giúp việc lúc trước của gia đình ,bây giờ có lẽ đây là người thân duy nhất mà tôi có thể nương tựa,bà ấy không ghét bỏ tôi mà còn nuôi nấng ,chăm sóc và xem tôi như đứa cháu gái ruột của bà.
Từ lần gặp đầu tiên đó tôi cứ tò mò về chàng trai kì lạ ấy.Anh ta là ai?Anh ta tên gì?Có thật anh ta là thần chết?Hay anh ta là tên biến thái nào đó đọc truyện nhiều quá nên ảo tưởng mình là thần chết thật?Hàng ngàn câu hỏi cứ thế,cứ thế xuất hiện trong đầu tôi,không hiểu sao cứ nhớ đến anh ta tôi lại có một cảm giác rất lạ,rất ấm áp.
Vo ve ~~ xè ~ xè ~(Tiếng muỗi bên tai) vì trời mưa nên muỗi hơi nhiều thì phải.Bỗng…
BỐP!!Tôi đập vào sau gáy.
-Mày đừng hòng thoát chị -tôi nhìn con muỗi đã hy sinh trên tay mình.
Đột nhiên một làn gió mạnh thổi qua cửa sổ phòng.
-AAAAAAA!Biến thái!!!-tôi hét lên,lấy chăn che kín đầu.
-Cô đã triệu hồi tôi?Một lần nữa ư?Tại sao cô có thể làm được như thế?-Hắn đứng trước cửa sổ chau mày khó hiểu.
Nghe thế tôi từ từ để tấm chăn xuống.
-Ồ…!Tôi biết gọi anh như thế nào rồi.Ồ…!Ghê thật.-tôi tỏ vẻ mặt hết sức nguy hiểm.
-Linh Đan à!Con nói chuyện với ai đấy?Có ai trong đó à?-bà tôi mở cửa bước vào.
-A!Anh trốn đi,bà tôi thấy là tiêu đó.-tôi gấp gáp giục anh ta đi,nhưng lại quên mất anh ta là thần chết làm sao người thường có thể thấy được,tôi thì ngoại lệ vì tôi đặc biệt hơn người khác.
Tôi lại 1 lần nữa kéo tấm chăn kín đầu vờ ngủ .
Rắc ~ Tiếng cửa phòng mở ra.
-Linh Đan!Con vừa nói chuyện với ai đấy?- bà nói vọng vào.
-Ơ!Con ngủ mà,có nói chuyện với ai bao giờ?Chắc bà nghe nhầm đấy!Tối rồi bà đóng cửa giúp cháu và ngủ ngon nhé.-tôi nói với giọng ngáy ngủ
-Được rồi!Cháu ngủ ngon-bà nói rồi đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng lại,tôi bật dậy ăn mừng chiến thắng vì cú lừa ngoạn mục của mình.
-Yes!Bà luôn bị mình lừa.Anh thấy sao?Tôi diễn có giỏi không?Giống Dakota Fanning ?-Tôi tươi cười hỏi hắn.
Đúng lúc đó,một cơn gió nhẹ thổi bay chiếc khăn che đi gương mặt lạnh lùng của thần chết,để lộ một nụ cười nhếch môi và một gương mặt vô cùng,vô cùng là đẹp trai, nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua,rồi đâu lại vào đấy gương mặt lại được che đi như lúc đầu (người gì mà ít kỉ,cứ thích che giấu vẻ đẹp của mình không cho người ta chiêm ngưỡng )
-Woaaaaa…Ghê thật!Thần chết cũng biết cười nha.Tôi biết anh cười vì tôi ngốc nghếch,nhưng lần đầu tiên tôi thấy 1 người lạnh lùng như thần chết lại cười.Waaaa!Kì diệu thật,tôi phải nói lại cho bà nghe mới được.Có một thần chết rất đẹp trai,lạnh lùng, vô cảm đã nở nụ cười vì sự ngốc nghếch của một cô gái và…
-Cô…!Bà ta không còn sống được bao lâu nữa đâu-Giọng nói vô cảm đó lại cất lên.
Tôi cuối gầm mặt xuống.
-Tôi biết điều đó!Bà ấy sẽ mất lúc 16h25p ngày 3 tháng 1 năm 2017.
-Sao cô lại biết rõ thời gian như vậy?
-Vì…À mà thôi anh tên gì đấy?Tôi là Trần Ngọc Linh Đan.-Thay đổi 180 độ tôi tươi cười bắt ngay chuyện khác.
-Jay -1 từ đơn giản là 1 từ.
-Sao anh tiết kiệm lời nói thế?
-Tại sao tôi lại phải trả lời cô?
-Ôi trời!Hạn Hán lời.-Tôi mở to mắt
-Tôi đi đây.- hắn ta biến mất.
-Này!Thật là lần nào cũng vậy -tôi bực dọc.
——————————————————–
Phía bên ngoài,thần chết đứng nhìn vào phòng của cô gái đó.Một lần nữa mỉm cười.
-Cô là gì đối với tôi?-rồi thần chết tan biến vào không khí.
– Hết Chap –
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN