Người Tình Của Thần Chết
Rốt Cuộc Cô Là Gì Với Tôi?
Tôi ngồi đó,nhớ lại lúc tôi 15t,hôm đó trời mưa to,tôi ngồi trước mái hiên đợi bố về bà đang ở phía sau bếp,bỗng từ đằng xa hình bóng của bố xuất hiện,cả người bố ướt vì mưa.
-A,bố về rồi ạ.Vậy là con không phải sợ nữa vì những gì con thấy sẽ không thành sự thật-tôi chạy đến ôm chầm lấy bố.
Bỗng nhiên tôi thấy trong khóe mắt bố đỏ lên.
-Ơ,bố đang khóc sao ạ?Tại sao bố lại khóc?-tôi thắc mắc
Nhưng …bố chẳng nói gì cả.Bố vuốt mái tóc tôi ,với đôi bàn tay lạnh buốt bố đặt lên tay tôi 1 nhánh oải hương rồi mỉm cười.
-Oải hương này,à… thì ra khi bố về bố đã đi bào vườn hoa hái cho con nên mới ướt như vậy phải không?Sau này bố không cần phải cố gắng hái cho con,con chỉ cần bố ở bên con là con thấy hạnh phúc rồi.
Bố tôi gật đầu mỉm cười nhưng…đâu đó trong ánh mắt bố ,tôi cảm nhận được bố đang rất đau lòng.
-Linh Đan à,con nói chuyện với ai đấy.-bà bước ra.
-Bà ơi,bố vừa về đấy.
-Bố con chưa về giờ này được.Không được đùa nữa vào đây ăn cơm này.
-Bố đang đứng bên cháu này.
Đột nhiên bà nheo đôi chân mày lại,thay đổi sắc mặt.
Ring Ring.Ring Ring.
-Yeoboseyo?
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng bỗng bà bỏ điện thoại xuống vẻ mặt thất thần.
-Linh Đan,bố cháu…
-Bố cháu sao ạ?
-Bố cháu… mất rồi- bà khóc,tôi sửng sốt xoay người lại.
-Bố…bố mất rồi… sao ạ?-tôi nất lên từng tiếng nhìn hình ảnh của bố mờ dần.
Bố gật đầu
-Bố xin lỗi,đứa con gái tội nghiệp của bố.Con đừng sợ,chỉ là lần này bố đi xa lâu hơn thôi.Con phải nghe lời bà,không ba sẽ không tặng hoa cho Linh Đan nữa.-ông vuốt mái tóc tôi.
-Vâng h~ ạ- tôi nói trong nước mắt.
-Tạm biệt con,con gái.
-Bố…hức hức… bố đi mạnh giỏi ạ.
Trong giây phút ngắn ngủi tôi nhìn thấy giọt nước mắt từ khóe mắt bố rơi xuống.
Reng Reng…-tiếng chuông điện thoại phá tan những suy nghĩ trong đầu.
-Yeoboseyo!Bà gọi cháu có việc gì đấy ạ?-
-Cháu đang ở đâu đấy?Cháu có biết là bà đã lo lắng lắm không?Bà đã gọi cho cô,cô bảo cháu đã về từ hôm trước rồi.Cả đêm qua cháu đã đi đâu?Sao cháu không gọi điện cho bà?-bà trách móc.
-Bà đừng lo,cháu đang ở nhà 1 người bạn.
-Vậy thì tốt rồi,bà sẽ đi mua ít thịt cho cháu, cháu nhớ về sớm đấy,mà…hôm nay 3 tháng 1 rồi nhỉ,lúc 14h bà sẽ đi JeJu tặng Kim Chi cho người họ hàng từ Daegu chuyển lên cháu có muốn đi cùng bà không?
-Hôm nay 3 tháng 1 sao?14h ơ…bà …bà ơi…bà đừng…bíp bíp bíp-Tieesng báo hiệu mất kết nối.
-Ây…,mất sóng rồi,làm sao bây giờ, làm sao bây giờ,…
Bổng nhớ đến hắn,tôi đặt tay lên vết bớt.Một làn khói bay đến,hắn xuất hiện.Vẫn gương mặt lạnh lẻo bị che đi ,vẫn chiếc khăn choàng nhóm mùi chết chóc.
-Tôi muốn về nhà,anh đưa tôi về đi.Tôi hứa sẽ không can thiệp vào cái chết của con người.
-Cô thậy sự muốn về?
-Đúng.
-Được,vậy tôi sẽ đưa cô về.
Dứt câu,hắn choàng qua người tôi,nhấc bổng tôi lên. Rồi lấy tấm khăn đen che mắt tôi lại.Phút chốc đã đến nhà.
Tôi không quan tâm đến hắn,mở cửa chạy thẳng vào nhà.
-Bà…bà ơi!Bà có đó không?-tôi bước vào nhà,chạy khắp nơi nhưng…không thấy bà đâu cả.
-14h15p thôi chết rồi.-tôi hốt hoảng.
Tôi chạy vụt ra ngoài,cố gắng chạy thật nhanh đến bến tàu ,dường như tôi nghe thấy hắn nói \”Cô đúng là cố chấp\”.Khi đến nơi ,Thật may khi tàu vẫn chưa khởi hành,bà đang đứng đợi gần con tàu.
-Bà…bà ơi..bà đừng đi.Con…con tàu sẽ chìm đó.Bà đừng đi-tôi thở gấp
Ùng ùng…ùng ùng.Tiếng còi tàu như báo hiệu sẵn sàng khởi hành cho chuyến đi tử thần.
-Cháu nói gì thế,làm gì có chuyện đó.Con tàu này làm sao có thể chìm được.
-Cháu nói thật mà.
Cùng lúc đó tôi nhìn lên tàu,rất nhiều,rất nhiều linh hồn đang nhẽm miệng cười vẫy tay như chào đón những vị khách tiếp theo.Rất nhiều thần chết đang đứng trên bon tàu trực chờ đến giây phút cuối cùng của sự sống.
-Bà ơi,đừng đi,đừng đi mà.Có rất nhiều linh hồn trên đó,bà biết là cháu có thể thấy những linh hồn mà.Vậy nên làm ơn hãy tin cháu,cháu chỉ còn bà là người thân thôi.-tôi sợ hãi.
-Thôi được,vậy bà sẽ không đi nữa.Hôm khác bà sẽ đi,được chưa?Con bé này thật là.
Tôi ôm chầm lấy bà vì tôi nghĩ bà sẽ không rời xa tôi nữa.
-Bà à,mình sang bên đường mua ít đồ về nhé cháu đói lắm rồi.
-Được.
Tôi và bà qua đường mua ít thịt.
-Bà à,bà đứng đây cháu vào mua nhé.
Tôi chưa kịp đặt chân vào cửa hàng thì…
-Bà Trần Kim Liên 76t mất vào lúc 13h45p do tai nạn xe.Là bà phải không?Giờ giới hạn đã hết,Đến lúc phải đi rồi.
Tôi xoay người lại.
-Bà…bà …
-Bà xin lỗi cháu… vậy là… đến giờ bà phải đi rồi
-Tại…tại sao vậy ạ?Không phải mà,bà đùa cháu phải không ạ?Bà chỉ đùa thôi mà phải không?-tôi nắm lấy tay bà tìm chút hy vọng.
-Cô muốn nói tại sao bà cô lại mất khi vẫn chưa đến thời gian phải không?-hắn bước đến
-Tại sao? Tôi đã cứu bà rồi mà…tại sao? Tại sao lại như vậy?
-Không phải bất cứ chuyện gì cô muốn làm cũng đều hoàn chỉnh trơn tru như ý cô muốn.Chúng tôi bắt giữ linh hồn theo thời gian mà đồng hồ sinh mệnh của con người chỉ định,nó dừng lại có nghĩa là bà cô đã mất.Đáng ra bà ấy sẽ mất lúc 16h25p nhưng vì bà ấy đã cứu sống 1 sinh mệnh nên thời gian của bà ấy thế thân cho thời gian của sinh mệnh đó.
-Linh Đan à,đó là một cô bé.Cô bé đó mồ côi giống như con vậy,đói rách nằm bên đường thoi thóp,bà đã đến cho cô bé 1 ít bánh,rồi bà đứng lên về nhà,lúc đó bà đang liên lạc với cháu và chờ đèn đỏ để đi qua đường thì đằng xa có 1 chiếc xe mất láy vì đang nghe điện thoại với cháu nên bà không để ý và …
-Linh Đan à,bà đã cầu xin thần chết cho bà thêm thời gian để ở bên con.Con phải ngoan đấy,con lớn rồi phải tự bảo vệ mình ,khi không có bà ở đây nhớ tự lo cho mình,đừng suốt ngày chốn trong chăn đọc sách nữa.
Tôi nhìn bà, mắt tôi đỏ lên, nước mắt bất giác rơi xuống,vậy là người thân cuối cùng của tôi cũng ra đi rồi.
-Đến lúc phải đi rồi.-giọng thần chết cất lên.
Bà mỉm cười với tôi rồi cùng thần chết biến mất.
-Bà mất thật rồi sao?Bà còn nói sẽ mua thịt cho tôi mà?Tôi chỉ nghĩ ra thôi phải không?Đó không phải bà tôi… Đúng rồi!không phải là bà.-nước mắt tôi rơi không kiểm soát.
-Con người đúng là ngu ngốc.
-Anh biết gì chứ?Anh chỉ là 1 thần chết lạnh lùng,vô tâm,vô cảm.Tất cả thần chết các người chưa bao giờ biết tình yêu thương là như thế nào,tất cả các người chưa từng biết nhói ở tim là như thế nào ,vì các người đâu có trái tim.Các người chỉ là những cổ máy đem đi niềm vui rồi vứt lại sự đau thương cho con người thôi,các người đã bao giờ tự hỏi đau vì người mình yêu thương bị tổn thương là như thế nào không?Hả?.-tôi thét lớn
Hắn im lặng.
-Bây giờ tôi mất hết rồi,chẳng còn gì nữa,vậy tôi còn sống để làm gì?Hưh,tại sao tôi lại được sinh ra rồi nhận cái kết đáng thjowng như thế này chứ.
Nhìn thấy phía dưới đường có 1 mảnh thủy tinh vỡ,tôi chạy đến nhặt nó lên.Hắn nhìn tôi.
-Hưh,sống làm gì khi chẳng còn động lực?-Dứt câu tôi dự định sẽ cắt nó vào cổ thì…
-Cô định làm gì vậy?Tôi không muốn phải bắt một con ma ngu ngốc như cô đâu.-hắn nắm cổ tay tôi.
-Anh buông tôi ra.-tôi giằn co.
Miếng thủy tinh rơi xuống,đâm phải ngón tay tôi 1 giọt máu chảy xuống.
-Ah…!-Đột nhiên hắn lấy tay siết chặc ngực trái,gương mặt đau đớn.
-Anh…anh bị sao thế?- tôi đỡ hắn xuống
-Đau…!
-Anh…anh đau sao?
-Rốt cuộc…cô là gì với tôi?
Hết chap
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!