Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng
Chương 2
Anh bóp tắt đầu thuốc, ném vào thùng rác bên người, vừa nhấc mắt, người đã đứng trước mặt anh.
Mạc Hiểu một đường đi tới, tóc dài bị gió thổi có chút loạn, khẽ vuốt tóc mái trước trán, nhẹ nhàng cài ra sau tai, ngửa đầu nhìn anh, “Anh về nước lúc nào?”
Cố Ngôn Thầm hai tay vòng ở trước ngực, hơi hơi nhíu mày, “Chuyện gì?”
Trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ không tập trung, khẽ nhấc mày, liền thấy được hình bóng thiếu niên hăng hái năm nào.
Thái độ của anh có lệ, Mạc Hiểu cũng không giận, cười híp mắt nói: “Có một lần gặp được Viễn ca, nghe anh ấy nói anh xuất ngoại. Sao anh lại ở đây? Không phải là đạo diễn của <Niên luân> chứ?”
Ý cười của cô gái nhỏ ẩn trong con ngươi, ánh mắt trong suốt xao động, vô cùng linh động. Chỉ hơi cúi đầu, liền có thể thấy phong cảnh, xương quai xanh như ẩn như hiện, theo hô hấp lên xuống, một mảnh trắng nõn tinh tế.
Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt nhìn ra phía khác, không trả lời mà hỏi lại: “Còn em, sao lại ở đây?”
Hai tay Mạc Hiểu vắt sau lưng, hơi nhón chân, vẻ mặt đắc ý: “Hôm nay em tới thử vai bộ phim này nha.”
Cố Ngôn Thầm giống như không ngoài ý muốn, giọng lạnh nhạt hỏi: “Cho nên?”
Mạc Hiểu ánh mắt khẽ nghiêng nhìn cổ áo anh, một tấc rất trắng, ở giữa lộ ra hầu kết, lúc nói chuyện trên dưới rung động, gợi cảm muốn chết.
Không dám nhìn nữa, ánh mắt nhìn lên đối diện anh, “Cho nên, anh có phải đạo diễn bộ phim này không?”
Cố Ngôn Thầm sửa lại ống tay áo, đứng thẳng người, Mạc Hiểu kề bên anh, người đàn ông vóc dáng cao lớn áp đến trước mắt, cô theo bản năng lùi một bước.
Người trước mắt ném một câu: “Chuẩn bị cho tốt.” đôi chân dài liền dời khỏi.
Mạc Hiểu thầm mắng câu “nam nhân thối”, liền xách làn váy chạy chậm mấy bước đến bên anh, “Anh còn không nói cho em rốt cuộc anh có phải đạo diễn <Niên luân> không?”
“Aiz~ con người anh sao có thể không màng nhân tình như vậy, chúng ta tốt xấu cũng là người quen cũ.”
“Cố Ngôn Thầm, anh lại đi có tin em liền ôm anh?”
Quả nhiên, người kia dừng bước, nghiêng người, rủ mắt, “Lăng Mạc Hiểu, đừng có nháo.”
*Huyên náo, rầm rĩ không yên tĩnh gọi là nháo.
Mang cả tên họ ra gọi cô, không đáng yêu chút nào.
Tên đầy đủ của Mạc Hiểu là Lăng Mạc Hiểu, sau khi xuất đạo lược họ, lấy danh xưng Mạc Hiểu.
Hừ một tiếng, càng muốn nháo, “Vậy anh nói cho em biết.”
“Tôi có phải đạo diễn hay không đối với em có gì khác biệt sao?”
Khác biệt lớn chứ, Mạc Hiểu dùng mũi giày cụng cụng giày da của anh, đế giày cọ liền có bụi, giày da đen không nhiễm một hạt bụi đã có một vệt bụi bặm, “Anh giấu diếm là sợ em hối lộ anh đi cửa sau à?”
Cố Ngôn Thầm nghiêng đầu hừ một tiếng cười một cái: “Biết vậy là tốt.”
“…”
“Vậy được rồi.” Mạc Hiểu nghiêng đầu nhìn anh, “Ai~ Đạo diễn Cố, em thật sự muốn tìm anh châm chước, đáp ứng chứ?”
“Cố gắng thử vai, đừng nghĩ mấy chuyện không bao giờ có đó.”
Lại còn tin thật cô muốn đi cửa sau?
Mạc Hiểu nhìn bóng lưng Cố Ngôn Thâm, suy nghĩ vẫn nên chuẩn bị thật tốt. Lúc này gọi điện thoại cho Trần Tối làm cho thời gian thử vai của cô lùi về phía cuối, cô còn chưa đọc kịch bản cẩn thận đâu.
Hà Nhất Nam không biết tìm được chiếc ghế xếp nhỏ ở đâu, đặt dưới một cây hoè tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua tán lá rơi xuống, cái bóng loang lổ, nhàn nhạt phủ lên bóng người ngồi dưới tàng cây, gió mát chầm chậm thổi lá cây xào xạc vang lên.
Mạc Hiểu ngồi ngay ngắn trên ghế xếp nhỏ, một tay đè trên đùi chống cằm, tay kia lật từng trang kịch bản, thỉnh thoảng cầm bút gạch viết một ít.
Bộ phim này bắt đầu từ nhà tư bản thời dân quốc loạn thế phù hoa*, từng bước mở rộng đến nạn nước họa nhà thời kỳ kháng chiến chống Nhật, thông qua cái nhìn của nhân vật chính, tái hiện một thời kỳ thù trong giặc ngoài, tứ bề bất ổn.
*hào nhoáng mà loạn lạc
Cô muốn thử kính nhân vật là, một đại tiểu thư nhà quan giàu có, tính cách điêu ngoa tùy hứng, có tình cảm sâu đậm với thanh mai trúc mã của mình là nam chính, đáng tiếc nam chính chỉ yêu con gái của thầy dạy mình, nữ chính có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Căn cứ vào bối cảnh thời kỳ lớn này, nhân vật chính về sau rõ ràng rơi vào tình cảnh bất hạnh, Mạc Hiểu muốn thử kính nữ số hai, là một nhân vật sắc thái tình cảm vô cùng phong phú.
Độ khó rất lớn nha…
Xem xong kịch bản, Mạc Hiểu nhắm mắt lại, ở trong đầu lần lượt bóc tách tình cảm của vai diễn.
Khi nghiêm túc thời gian qua rất nhanh, không bao lâu Trần Tối đã qua đây gọi cô đi thử kính.
Phụ trách thử vai có năm người, Cố Ngôn Thầm ngồi chính giữa, bên cạnh là phó đạo diễn Tô Trạch Viễn, Mạc Hiểu biết anh ta, nhưng không tính là quen thuộc. Ba người khác Mạc Hiểu cũng không nhận ra, theo bảng tên theo thứ tự là biên kịch, giám chế và nhà đầu tư.
Thời điểm thử vai, Mạc Hiểu theo yêu cầu diễn vài cảnh, toàn bộ quá trình không nhìn Cố Ngôn Thầm.
Cô xuất thân chính quy, bản lĩnh vững vàng, kỹ thuật không tồi, nhưng chưa được tính là tinh mỹ. Trước đây tiếp diễn ôm tâm tính không có gì lo cả, nhưng bộ phim này anh đạo diễn, cảm tình và thái độ cũng khác.
Thử kính xong ra khỏi phòng, diễn viên thử kính kế tiếp vội vã đi qua cô bước vào, Mạc Hiểu nghiêng người nhường lối, vừa nâng mắt liền thấy Trần Tối cùng Hà Nhất Nam đứng bên cửa đấu võ mồm.
Trần Tôi thấy Mạc Hiểu, hướng Hà Nhất Nam giậm chân một cái, hừ ra câu: “Khiến người ta ghét bỏ hứ~” vui vẻ đi về phía Mạc Hiểu.
“Cảm giác thế nào?”
Mạc Hiểu xòe tay, “Không biết nha.”
“Không có việc gì, không tiếp được bộ này thì đổi bộ khác, chúng ta là minh tinh, vẫn có tài nguyên~”
Mạc Hiểu bị anh ta bỗng nhiên kiêu ngạo chọc cười.
Trần Túi lúc phun(mắng) người hận không thể dùng nước bọt làm ngươi chết đuối, nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng thực ra tâm tư cẩn thận rất hiểu lòng người, chỉ là phương thức biểu đạt có khác người.
Mạc Hiểu nhún vai, giọng nói nghiêm túc: “Nhưng em muốn diễn bộ này nha, làm sao giờ?”
Lời vừa nói ra làm Trần Tối kinh ngạc, sờ sờ cái trán Mạc Hiểu, lại nhéo nhéo gò má cô, “Không thể nha, có lòng cầu tiến vậy cơ, đây là Mạc Hiều giả rồi.”
Hà Nhất Nam từng bước sinh gió mà tới góp vui, “Muốn biết tại sao không? Gọi “ba ba”! Ba bay đây sẽ nói cho anh biết.”
“Cút qua bên kia~” Trần Tối dùng một ngón tay đẩy trán Hà Nhất Nam ra.
“Ơ hay! Con người đê tiện này dám phách lối với bà đây.” Hà Nhất Nam vén tay áo lên, hai người lại cấu xé nhau.
Náo loạn nhỏ vui vẻ, ba người bọn họ ở Quang Ảnh được xưng là tổ hợp kỳ lạ.
Một cái là người đại diện nam rất đàn bà.
Một cái là trợ lý nữ rất đàn ông.
Còn có một nghệ sĩ không mặn không nhạt.
Cũng may tính tổng thể cũng phương diện hoocmone vẫn ngang hàng.
Người khác trêu chọc nói Mạc Hiểu bên người có hai người đều có đặc điểm: Làm thế nào để nhận ra tôi là nam hay nữ. (An năng biện ngã thị hùng thư)*
*Đây là một câu trong Mộc Lan truyện, nói về nhận biết nhân vật là nam hay nữ. Trong tác phẩm này, Mộc Lan là nữ giả nam tòng quân.
Mạc Hiểu cười trừ, chuyện này có quan hệ gì đâu, họ đều là người tính tình chân thật, so với một số người mặt dối trá, Mạc Hiểu càng thích bọn họ.
Từ sau khi xuất đạo ở cùng bọn họ, tính tình Mạc Hiểu sáng sủa hơn rất nhiều, ở cùng một chỗ với người thú vị, sẽ càng vui vẻ.
Lẳng lặng xem họ cãi nháo trong chốc lát, Mạc Hiểu chỉ có thể lên tiếng cắt đứt: “Tiểu mỹ nhân Trần, em muốn vào đoàn phim này.” Cô lôi tay áo kéo anh đến gần mình, “Anh xem em nên tranh thủ kiểu gì?”
Không phải là mong, không phải là hy vọng, là muốn, là nhất định.
Trần Tối bị Hà Nhất Nam nghiêng ngả, có chút mất hứng. Chậm rì rì lấy điện thoại ra, tay vểnh lên lướt tìm dãy số, vừa gọi vừa nói với Mạc Hiểu: “Anh sai người thăm dò động tĩnh, ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của anh.”
“Alo~ Tổng giám Trương, xin chào xin chào, tôi là Trần Tối đây, Trần trong giúp người thành công, Tối trong say lòng người… làm phiền được không ~… Chỗ tôi có chút việc nhỏ muốn nhờ ngài giúp một tay.”
Hà Nhất Nam tiến tới bên người Mạc Hiểu, buồn bã nói: “Cậu có cảm giác thấy đem tiền đồ của bản thân giao cho anh ta cực kỳ đáng lo không?”
Mạc Hiểu nhìn đến con người trong nắng kia, hình bóng cao gầy, suy nghĩ sâu sắc mà gật đầu, “Đâu chỉ đáng lo.”
Trần Tối kéo dài giọng yểu điệu gọi được vài cuộc điện thoại, trong đó còn có vài người thật sự trả lời điện thoại của anh ta, xem ra cũng không hoàn toàn đáng lo.
Gọi đi gọi lại vài cuộc điện thoại, anh ta bước chân nhẹ nhàng trở về vẻ mặt đắc ý, “Tìm được tin tức.”
Mạc Hiểu nói: “Nói như thế nào?”
“Vị đạo diễn Cố kia hình như không hài lòng với em cho lắm.”
Mạc Hiểu: “…”
Vậy anh đắc ý cái gì chứ, thăm dò tin tức làm như mình hay lắm.
“Đừng chán nản nha, anh quẹo vài vòng hỏi nhân viên công tác, vị đạo diễn Cố kia đúng là không hài lòng với em lắm, nhưng có người nói nữ hai này đặc biệt yêu cầu kỹ xảo biểu diễn, trong đám người ngày hôm nay không có người làm cho vị đó hài lòng, nhưng mà vẫn có hy vọng, đừng quên, bên trên chúng ta có người.”
Trần Tối nói người là công ty Mạc Hiểu đang ký hợp đồng, Trì Duệ tổng tài của Truyền thông Quang Ảnh, cậu ta và anh của Mạc Hiểu là anh em tốt. Cậu ta đại diện cho Trì gia (nhà họ Trì), anh em trong nhà đều dương thịnh âm suy, Trì Duệ không có em gái, coi em gái của anh em kết nghĩa như em gái ruột mà chăm sóc.
Mạc Hiểu nhìn chằm chằm Trần Tối, ngữ điệu nghiêm túc: “Anh đừng có ý đồ xấu.”
Cô quyết định nhất định phải vào đoàn phim này, nhưng muốn dùng thực lực, quang minh chính đại tiến tổ, cho dù không diễn được nữ hai, nữ số ba số 4 cũng không sao.
Cô không thanh cao đến mức không cần quan hệ, nhưng trước mặt người mình thích, lại là người tài hoa hơn người như vậy, anh tuấn đến thế. Cô chỉ là không muốn, làm cho anh coi thường mình.
“Không tìm đường riêng tiến về phía trước sao có đường sống chứ bảo bối~” Trần Tối chẳng hề để ý, “Vừa rồi anh nghe được bộ phim này tài chính không quá dư dả, đạo diễn vừa về nước, ở trong nước không quen biết nhiều người, chúng ta mang đầu tư tiến tổ, đổi một vai nữ hai không thành vấn đề.”
Một đoạn Trần Tối vừa khoác lác không biết ngượng, vừa vặn bì Đường Dư đi ngang qua nghe được, cô ta “xuy” một tiếng cười, “Bỏ tiền mua nhân vật? Mệt mấy người còn có mặt mũi nói ra, bộ phìm này thể hiện tình cảm yêu nước đương đầu với quốc nạn, diễn đều là phái thực lực, không phải cấp bậc phim truyền hình 8 giờ. Có tinh thần nói chi bằng tăng thêm kỹ năng diễn xuất của bản thân, đừng cố sức nghĩ chuyện xấu xa làm người ghét bỏ, hạ thấp trình độ tổng thể của đoàn phim.”
Mạc Hiểu còn chưa lên tiếng, Trần Tối “phi” xa một đường liền phi tới, “Chúng ta có tiền thì tùy hứng đấy? Tiêu tiền của mình đi đường của mình mắc mớ gì tới ngươi, hừ~. ”
Đường Dư bình tĩnh đáp trả: “Thật ngại quá, ta vừa mới được xác định là nữ chính bộ phim này.”
Thật đúng là liên quan tới chuyện của cô ta rồi.
Trần Tối còn muốn nói tiếp, ánh mắt mạc mắt Đường Dư đột nhiên đông cứng lại, nắm lấy cổ tay người đại diện kéo hắn, đi về phía trước vài bước tiến đến trước mặt Đường Dư.
“Đường Dư, không phải chỉ vì một người đàn ông, tội gì mà hùng hổ dọa người như vậy?” Mạc Hiểu nói tới đây cười tự giễu, trong mắt thoáng qua vẻ cô đơn.
Trước kia Mạc Hiểu đối với khiêu khích của Đường Dư đều thản nhiên, hôm nay lại phản ứng thái quá, Đường Dư cau mày nhìn cô: “Phát bệnh gì đó.”
“Đúng, ta là kẻ điên, cho nên mới bám lấy không buông một kẻ không yêu ta, giống như tên hề ở trước mặt các ngươi mất hết tôn nghiêm (tự trọng, danh dự), một giọt nước mắt đọng ở mi mắt, run run sắp lăn xuống.
Hà Nhất Nam không hiểu rõ tình hình, nhưng không thể chịu được Mạc Hiểu bị tủi thân, muốn dỗ dành mà xông về phía trước, bị Trần Tối một tay lôi lại, “Đừng nhúc nhích, nhìn cho kỹ.” Khó có khi Trần Tối nghiêm túc lại đứng đắn nói vậy.
Đột nhiên, Mạc Hiểu ngẩng đầu, sẵng giọng ánh mắt quét về phía Đường Dư, nhanh chóng giơ cao tay muốn bạt Đường Dư một tát. Bàn tay hạ xuống trong nháy mắt, trong mắt lại hiện lên không cam lòng cùng đau xót, mâu thuẫn đan xen.
Bàn tay cuối cùng không rơi xuống, chỉ nắm tay thật chặt buông bên người, “Bỏ đi, về sau ta sẽ không tranh cãi với ngươi, cũng không tranh nữa, ta mệt rồi, thật sự mệt mỏi.”
Một câu mệt mỏi, mặc nghẹn ở cổ họng, chất chứa bao nhiêu chua xót bất đắc dĩ trong lòng, không có nước mắt giành đồng tình, không nói tiếng nào kích động, nhưng chân thật làm cho người xem thấy bi thương.
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, ngắn ngủi một phút đồng hồ, Mạc Hiểu đã diễn xong một hồi kịch.
Mạc Hiểu cúi đầu lau nước mắt, cười híp mắt nhìn về phía sau Đường Dư: “Đạo diễn Cố, thế nào?”
Tô Trạch Viễn vỗ tay ba cái, hiển nhiên rất hài lòng, “So với lúc ở trong thì biểu hiện tốt hơn rất nhiều, không tồi!”
Vừa rồi lúc Trần Tối oán hận Đường Dư, đoàn người Cố Ngôn Thầm đi ra ngay sau. Trong đầu Mạc Hiểu vốn dĩ rầu rĩ không thôi, đột nhiên liền có tia sáng lóe qua, chiếu sáng đầu óc.
Coi như phóng tay đánh một trận đi, cô nghĩ như vậy. Vì vậy đem đoạn nữ số hai thống khổ nhất trong phần sau của phim mượn Đường Dư diễn ra. Làm như vậy là đi đường xiên xẹo, nếu không thì sao tìm được đường sống.
Đường Dư lúc này cũng rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, không rõ ra sao đã giúp cô đối diễn, trong lòng càng khó chịu, cau mày mắng cô: “Đồ điên.”
Tất cả mọi người dều nhìn về phía Cố Ngôn Thầm, chậm rãi đợi phản ứng của anh.
Ánh mắt Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt nhìn về phía Mạc Hiểu, cô gái nhỏ ánh mắt ngưng đọng nhìn anh, trong ánh mắt mong chờ của tiểu nghịch ngợm mang theo ý của trò đùa dai, dáng vẻ ngoan ngoãn, dáng dấp còn rất nhu thuận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!