Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Người Trước Mắt Là Người Trong Lòng


Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian chờ đợi vẫn luôn bị kéo dài mãi, trái tim Mạc Hiểu như đang treo lơ lửng đập loạn, nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn giả bộ bình tĩnh.

Trầm mặc vài giây, Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt mở miệng, “Cuộc sống nhân vật trải qua trước sau tương phản rất lớn, tình cảm tương đối phức tạp, cô còn cần tăng cường tinh thần.”

Đây là, thông qua?

Con tim đang treo lơ lửng rốt cuộc hạ xuống, Mạc Hiểu nghiêm chỉnh đứng trước mặt Cố Ngôn Thầm, nở nụ cười mềm mại thanh khiết, so với ánh mắt trời ngoài kia còn rạng rỡ hơn nhiều, “Cảm ơn sự thưởng thức của đạo diễn Cố, ta sẽ cố gắng.”

Cố Ngôn Thầm một tiếng “Ừm” nhẹ, dặn dò Tô Trạch Viễn vài câu về sự tình của nhân vật Mạc Hiểu đảm nhận, không dừng lại thêm, chân dài liền rời đi.

Sau khi nhân vật được định, Mạc Hiểu yên tâm về nhà, mỗi ngày đắp mặt nạ dưỡng da tập thể dục giữ gìn sức khỏe, chờ quay tác phẩm mới.

Nam chính của bộ phim này là ảnh đế Hàn Thành, các vai khác ngoài nhân vật của anh ta mấy ngày này cũng bắt đầu xác định, chuẩn bị giai đoạn đầu cũng lần lượt triển khai.

Hôm nay, Mạc Hiểu đang luyện yoga, một động tác “cẩu thức”* vừa đè thắt lưng xuống, điện thoại bên cạnh không ngừng reo, vừa ghé mắt nhìn, là Tô Trạch Viễn.

Cô liền không để lỡ, hai tay chống thẳng người, một chân trượt về phía trước, động tác ngay tại chỗ đổi thành giạng thẳng chân, liền nhận điện thoại. Bên kia dường như rất bận rộn, Tô Trạch viễn nói dăm ba câu kêu cô ngày mai tiến tổ.

Khi Hà Nhất Nam cùng Trần Tới đến liền thấy Mạc Hiểu chân dài thẳng thành hình chữ nhất (—), thân thể nghiêng về phía trước, hai tay giao nhau nắm lấy gan bàn chân.

“Bảo bối, em gần đây không khỏi quá hăng hái hướng về năng lượng tích cực đi, làm cho loại người không có ngực không có mông như Hà Nhất Nam này, vẫn còn ăn đồ ăn vặt ngủ nướng sao còn mặt mũi để tồn tại?” Trần Tối mang theo một chiếc túi kiểu mới nhất, thuận tay đặt trên bàn trà.

Bị Hà Nhất Nam hung hăng đánh một cái, yếu ớt “hừ” một tiếng.

Mạc Hiểu ngồi lên thu lại chân dài, đổi thành xếp bằng trên thảm yoga, “Nói đi, chuyện gì?”

Nếu như không có chuyện gì, Trần Tối thường không đến nhà cô.

“Công ty có một buổi tiệc rượu, anh đã nói trước với Trì tổng, không có vấn đề gì lớn.” Trần Tối cầm lấy quả sơn trà trên bàn bắt đầu lột vỏ, “Chính là hôm nay đạo diễn Cố cũng tới, vốn muốn cho hai người làm quen một chút, dù sao tác phẩm mới cũng sắp bắt đầu quay.”

“Đào hố cho em nhảy à?”, Mạc Hiểu trực tiếp đứng lên, cầm lấy cái túi Trần Tối mang tới lật xem, là một bộ lê phục màu trắng, “Tối nay mấy giờ?”

“Ayz, không phải là không đi?” Trần Tối ăn xong một quả sơn trà, nắn vuốt ngón tay, lại bắt đầu lột. Hà Nhất Nam là kiểu thích vòng vèo, ngày đó thử vai còn muốn anh ta kêu ba ba mới đồng ý nói cho anh vì sao Mạc Hiểu nhất định phải vào đoàn phim này, sau đó bản thân đánh rắm chán liền kể tất cả.

Mạc Hiểu híp mắt nhìn chằm chằm Trần Tối, thẳng đến khi anh ta sợ hãi, “Được ~ Đi! Phải nắm chắc! Anh trang điểm cho em thật đẹp, sáng mù mắt anh ta!” Buông quả sơn trà cầm khăn xoa xoa tay, vẫn cảm thấy dính, lắc mông đi nhà vệ sinh rửa tay.

Trong khi Trần Tối rửa tay, Mạc Hiểu đã thay xong lễ phục. Một bộ váy trắng liền thân lộ vẻ ưu nhã, nhìn phía trước thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào, phía sau lại xẻ một đạo chữ V, vẫn kéo dài tới tận thắt lưng, lộ ra một khoảng nhỏ da thịt trên lưng.

Trần Tối vừa vào cửa liền khen không dứt miệng: “Ánh mắt của anh đây sao có thể tốt vậy cơ chứ! Anh đã nói bộ này nhất định sẽ thích hợp với em, trong thanh thuần lộ ra quyến rũ, con hàng Hà Nhất Nam còn cứ muốn mua màu đỏ thẫm, cũng chỉ xứng với mắt nhìn của bà cô ấy. Váy này nếu như bà cô ấy mặc nhất định đường xẻ kia sẽ chạy tới tận mông.”

Mạc Hiểu mở to mắt liếc anh ta một cái, “Có thể đừng ngày nào cũng chê bai Nhất Nam không?”

“Anh đây kích thích như thế mà còn kinh sợ dạng này, nếu anh đây không kích thích bà cô ấy thì còn sống thành cái dạng quỷ gì nữa?”

Mạc Hiểu: “…”

Lễ phục màu trắng thanh nhã, Trần Tối phối hợp hóa trang thanh thuần ngọt ngào, một đường kẻ mắt sắc nét, đuôi mắt khẽ cong, lộ ra vẻ quyến rũ lơ đãng. Cố ý chọn son môi màu hồng đào, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại non nớt, làm người nhìn hận thể không thể cắn một cái.

Sửa sang xong trang điểm hoàn thành thì mặt trời cũng ngả về tây, bầu trời trong ráng chiều trở nên mơ hồ.

Ngồi xe bảo mẫu trực tiếp đến trước hội sở Trường An, hội sở Trường An là một trong những hội sở cao cấp nhất ở thành phố Đàm (Đàm thành), là nơi tiêu tiền sa đọa, các loại tiểu khiển dạng gì cũng có, trong đó đứng đắn nhất có thể tính đến tổ chức tiệc rượu.

Lúc họ đến hội sở Trường An, tiệc rượu đã bắt đầu, các khách mời nâng ly đế cao nói cười vui vẻ, lay động lóa mắt trong ánh đèn.

Trần Tối lôi kéo Mạc Hiểu đi mời rượu xung quanh, tóm lấy các bên có thể khai thác ở mỗi lĩnh vực, tùy thời có thể đưa ra nhận vào danh thiếp.

Ánh mắt Mạc Hiểu tìm tòi một vòng cũng không thấy được Cố Ngôn Thầm, có chút tụt hứng, lấy cùi chỏ chọc Trần Tối, “Lừa em hả, đạo diễn Cố đâu?”

“Thật sự không lừa người, chắc chắn đã nghe nói anh ta sẽ tới.” Trần Tối bám vào, nhỏ giọng nói bên tai Mạc Hiểu.

Kết quả bọn họ còn không đợi đến đạo diễn Cố, nhưng lại chờ đến đạo diễn Trương- Trương Kình Vũ, vị đạo diễn không may nhét thẻ phòng bị Hà Nhất Nam trực tiếp vặn gãy tay.

Cánh tay bó thạch cao của Trương Kình Vũ treo trên cổ, nửa người bị liệt cũng không làm lỡ hắn ta khoe khoang làm dáng. Áo tay trang màu bạc khoác bên ngoài áo sơ mi trắng, dáng dấp đúng kẻ mặt người dạ chó.

Hắn ta cười híp mắt đi tới trước mặt Mạc Hiểu, “Mạc tiểu thư, thật đúng dịp, lại gặp mặt.”

Mạc Hiểu lãnh đạm liếc hắn ta một cái, kéo cơ mặt cười ra một cái ngoài cười trong không cười. (bằng mặt không bằng lòng)

Cái tay còn lành lặn của Trương Kình Vũ, giơ ly đế cao cụng ly với Mạc Hiểu, cười nói: “Mời cô, Mạc tiểu thư sẽ không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho chứ?”

Dù sao cũng là nơi công cộng, Mạc Hiểu không thể không nể mặt, nhấp ngụm rượu nói, “Đạo diễn Trương bận rộn, tôi liền không quấy rầy.”

Trường Kình Vũ nghiêng người, ngăn cản lối đi của Mạc Hiểu, “Có thể may mắn mời Mạc tiểu thư nhảy một bản?”

Nhà họ Trương (Trương gia) là thế gia vọng tộc có tiếng ở thành phố Đàm, gia sản giàu có dưỡng gia một nghệ thuật gia giả tạo như Trương Kình Vũ, bỏ đi cái mũ đạo diễn của sản nghiệp Ngu Nhạc, còn làm đầu tư bên săn bắn, thuận tiện dùng tiền đập ra cảm giác tự mình đắm chìm trong thành tựu. Con người này chơi bời đến hư hỏng, nhưng có thể lăn lộn tới độ cao như thế, không thể không có thủ đoạn.

Mạc Hiểu theo bản năng nhìn đến tay hắn đang bó thạch cao, “Thật ngại quá, sẽ không.”

Không muốn ở lâu, xoay người rời đi.

Trương Kình Vũ nhếch miệng cười, tự nhiên bước về phía trước một bước, vừa vặn giẫm trên làn váy uốn lượn thướt tha của Mạc Hiểu. Mạc Hiểu không hề lưu ý phía sau mà bước về phía trước, đột nhiên bị một lực tác động kéo lại, không chút nào phòng bị mà té ngã trên đất.

Động tĩnh phát ra quá lớn, lập tức thu hút ánh mắt của khách khứa trong sảnh, trong đó xen lẫn vài tiếng giễu cợt, cực kỳ bối rối.

Trương Kình Vũ ngồi xổm xuống, giơ tay về phía Mạc Hiểu, vô cùng thân sĩ*, “Mạc tiểu thư thực sự không cẩn thận.”

*người có học thức, lịch sự.

Mạc Hiểu nhíu mày nhìn hắn, trong ánh mắt không giấu vẻ chán ghét, “Đạo diễn Trương thật đúng là mẫu mực của phái nam.”

Chịu đựng đầu gối đau đớn, chống đất tự mình đứng lên.

Trần Tối ở cách đó không xa thấy một màn như vậy lập tức chạy tới, đỡ Mạc Hiểu đứng dậy, khom người thấp giọng hỏi cô: “Không sao chứ?”

Mạc Hiểu vịn cánh tay Trần Tối, cứng người chịu đựng cơn đau ở đầu gối, nhỏ giọng nói: “Ngày đó nên cắt đứt cả chân chó của hắn ta.”

Trần Tối cười xùy ra tiếng, một tiếng này rơi vào trong tai người có ý có vẻ đặc biệt chói tai.

Ánh mắt Trương Kình Vũ dần dần lạnh xuống, “Mạc tiểu thư té không đau chứ, thương thân động cốt này cũng không dễ chịu.”

“A?” Mạc Hiểu nhẹ giọng cười, “Xem ra thân thể đạo diễn Trương đã có nhận thức rồi.”

Từ “thân thể” này Mạc Hiểu cố ý nhấn mạnh, có ý riêng.

Trường hợp nghệ nhân (nghệ sĩ) tùy hứng, người đại diện phải lý trí, hát mặt đỏ*, phối hợp ăn ý.

* mặt đỏ: nhân vật trung thành nhất mực, nếu là màu trắng thì nhân vật đó có tính cách gian trá, độc ác, màu xanh lam thể hiện nhân vật đó kiên cường dũng cảm, màu vàng nói nên nhân vật đó tàn bạo, màu vàng hoặc màu bạc tượng trưng cho những cõi không gian khác, khiến khán giả có một cảm giác huyền ảo. (Các kiểu mặt nạ/ vai diễn trong kinh kịch)

Trần Tối hạ thấp ly hướng phía Trương Kình Vũ mời rượu, cười xòa nói: “Người trẻ tuổi không hiểu chuyện. đạo diễn Trương đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt.””

* bề trên, lòng dạ rộng rãi, không hẹp hòi.

“Ah~ vậy à? Nói như vậy, rượu này- cũng không phải uống như vậy.” Trương Kình Vũ phất tay gọi bồi bàn, từ khay trong tay bồi bàn lấy ra rượu đỏ, bảy tám ly đế cao bày thành một hàng trên bàn, toàn bộ rót đầy.

“Trung Quốc coi trọng văn hóa uống rượu, uống tận hứng xong việc đương nhiên dễ làm, nếu không…” nói xong, liếc mắt nhìn Mạc Hiểu.

Uy hiếp trần trụi, hôm nay ngươi không uống làm cho ông đây cao hứng, thì ông đây không để cho ngươi dễ chịu.

Bên này giương cung bạt kiếm, khách khứa bên kia vẫn nói cười vui vẻ, chỉ là ảnh mắt hứng thú thỉnh thoảng lại liếc sang bên này.

Mạc Hiểu dù sao cũng là từ nhỏ được trong nhà nuông chiều lớn lên, tính khí nào kém, sao có thể chịu thua loại người lưu manh này. Nhưng Trần Tối không như vậy, anh ta phải cân nhắc tới tiền đồ, con đường phát triển của Mạc Hiểu. Tuy bình thường anh ta không nghiêm túc, nhưng ở việc lớn tuyệt đối không qua loa.

Trần Tối cười lấy lòng, “Đạo diễn Trương thật hài hước.”

“Ai nói đùa với ngươi đấy?” Ánh mắt Trương Kiều Vũ nhắm vào hàng ly đầy rượu đỏ, “Uống hay không, nói một câu.”

Nụ cười của Trần Tối cứng lại, “Đạo diễn Trương đây chẳng phải đang làm khó dễ người khác sao?”

Trương Kình Vũ cười khiêu khích, “Khó khăn à? Nhưng mà còn biện pháp khác, không có vấn đề gì mà một đêm xuân không giải quyết được.”

Nói đi nói lại vẫn là chuyện một chiếc thẻ phòng.

Trường Kình Vũ lần đầu tiên thấy Mạc Hiểu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đôi chân dài trắng như tuyết của Mạc Hiểu, tưởng tượng đến tư vị bị đôi chân kia câu trên thắt lưng, đã muốn ngủ cô.

Kìm hãm tính tình dây dưa lâu như vậy không có vạch mặt triệt để, đơn giản vẫn chỉ là muốn ngủ cô.

Lượn một vòng lại trở về điểm ban đầu, Trần Tối đưa Mạc Hiểu ra sau người che chở, đè thấp giọng làm kẻ thấp, “Đạo diễn Trương, tục ngữ nói mọi việc lưu lại một đường sau này còn gặp nhau, có số một việc anh tình tôi nguyện mới có ý nghĩa, ép buộc thì mất đi tình cảm đúng không.”

“Lưu lại một đường có thể chứ.” Ánh mắt Trương Kình Vũ không chút kiêng kị qua lại trên người Trần Tối, “Liền loại dáng vẻ đàn bà này khi phóng túng lên thì càng hăng, vừa vặn có mấy người bạn thân khẩu vị đặc thù, ngươi đều đàn bà đến dạng này cũng đừng có làm bộ thanh cao, chơi cùng không?”

“Ngươi!”

Lời này đâm thẳng vào lòng, Trần Tối tuy có đàn bà nhưng thật ra không gay, trong lòng phút chốc nổi cơn giận dữ, vô cùng muốn xé rách cái miệng thối của hắn ta, nhưng nghĩ đến thủ đoạn xấu xa của hắn ta lại cố gắng đè nén tức giận, buộc chính mình không được manh động.

Lời này làm Mạc Hiểu đang được hộ tống sau lưng cười khúc khích.

“Nghe đồn đạo diễn Trương sinh hoạt cá nhân phong phú, quả nhiên không có lửa sao có khói.” Mạc Hiểu cười đến vô cùng ngây thơ, mắt to linh động nhìn hắn, “Tục ngữ nói “nguyệt mãn tắc khuy”*, ta thật lo lắng cho ngài, chày sắt mài thành tú hoa châm*, có lòng mà không có sức nha.”

* ý nói bất cứ cái gì phát triển đến cùng cực đều bắt đầu suy giảm.

*tú hoa châm: kim thêu, kích cỡ nhỉnh hơn kim khâu vài lần.

Trong đám người dỏng tai hóng chuyện liền có vài tiếng cười giễu cợt liên tiếp.

Ba từ sỉ nhục đàn ông nhất là gì?

Ngươi không được!

Sắc mặt Trương Kình Vũ trong nháy mắt thay đổi, trên tay dùng sức nổi lên gân xanh muốn giơ lên.

Đột nhiên cổ tay cứng đờ, bị một nguồn sức mạnh nắm chặt, gắt gao giữ ở bên bắp đùi, cay cú hơn là- hắn không thoát ra được!

Tiếng nói của Cố Ngôn Thầm trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo cảm giác mát lạnh đêm khuya, thấp giọng nói: “Đạo diễn Trương như vậy làm mất phong độ.”

“Ngươi định làm gì? Chuyện của ông đây không đến lượt ngươi quản!”

Cố Ngôn Thầm còn chưa có mấy tác phẩm trong nước, làm người lại khiêm tốn, người biết anh không nhiều lắm.

“Mặc kệ tôi là cái thứ gì, đàn ông đánh phụ nữ chắc chắn không ra gì.” Cố Ngôn Thầm một thân tây trang có vẻ đặc biệt thanh lãnh nội hàm, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, chỉ có hai tròng mắt đen thẫm lẳng lặng nhìn hắn ta, khí tràng* bức người.

* khí chất của một người tỏa ra ảnh hưởng tới những người xung quanh, tự thân phát ra, trong quá trình trưởng thành mà hình thành nên, rất đặc thù.

Trương Kình Vũ lại không thể phản bác câu nào, mặt khí thế lập tức yếu đi hai phần.

Mạc Hiểu dù sao cũng là con gái, vả mặt người khác thì thoải mái trong chốc lát, sau đó vẫn căng thẳng.

Nhìn Trương Kình Vũ bẻ mặt hung hãn thì tim vẫn luôn đập thình thịch, để không thua mặt khí thế nên vẫn cố chống đỡ. Không ngờ tới phong hồi lộ chuyển*, người trong lòng vừa đẹp trai vừa khí phách liền giết tới, lập tức thấy đầu gối bị đập cũng không đau, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn Cố Ngôn Thầm.

* bước ngoặt trong quá trình diễn biến.

Trương Kình Vũ đã khi nào ăn thiệt như vậy, sắc mặt tái xanh giao thoa vô cùng đặc sắc, “Thằng nhóc mày đừng có chen vào việc người khác, không biết lượng sức.”

Cố Ngôn Thầm cười nhạt, “Vừa vặn lượng sức đi.”

Đủ phách lối!

Trương Kình Vũ tức giận đến ruột gan cũng run lên, một ánh mắt, lặng lẽ đợi hai tên trợ lý cao to tiến lên.

Cố Ngôn thầm vẫn ung dung thản nhiên như trước, ánh mắt hời hợt liếc qua, dường như người đối phương muốn đối đầu không phải anh.

Mạc Hiểu nhỏ giọng nói gì đó với Trần Tối, Trần Tối rời đi, cô đi đến bên người Cố Ngôn Thầm, nhìn về phía Trương Kình Vũ: “Đạo diễn Trương, gây sự ở chỗ này sợ rằng không ổn đâu.”

Trương Kình Vũ ti tiện cười cười, ý tại ngôn ngoại mà nói, “Đều nói nữ nhân bạc tình, thẻ phòng còn mang theo hơi ấm thân thể còn lưu, liền đi xum xoe nam nhân nhân khác? Chậc chậc?”

Mạc Hiểu không xấu hổ không giận, bắt chước cấu trúc câu và cả ngữ điệu của hắn, “Đều nói nam nhân miệt mài, đạo diễn Trương ngay cả thẻ phòng còn không buông tha, dạng yêu thích này còn thật khác biệt nha, chậc chậc~.”

Trần Tối không biết trở về lúc nào, thần kỳ bổ đao thêm một câu: “Ah~ thảo nảo đều mài thành tú hoa châm rồi.”

Các khán giả xung quanh cũng không nhịn được nữa nhao nhao cười thành tiếng, ngay cả Cố Ngôn Thầm cũng cười nhạt.

Trương Kình Vũ hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, tay ra hiệu cho trợ lý tiến lên.

Hai người trợ lý liếc nhau, ở đây không tiện ra tay đâu.

Tay của Mạc Hiểu theo bản năng khoác lên khuỷu tay Cố Ngôn Thầm, dùng giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe được nói: “Không có việc gì.”

Đây là đang trấn an anh?

Cố Ngôn Thầm hơi cúi đầu liếc nhìn cái tay đang khoác trên khuỷu tay mình, tay của cô gái nhỏ tinh tế mảnh mai, tựa như ngó sen, đặt trên tây trang màu đen, dường như có dạng mùi vị nhỏ nhắn mềm mại.

Đúng lúc này, ở khúc quanh có một người đàn ông đi tới, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã tay cầm ly đế cao, khóe miệng chứa ý cười, lười nhác tùy ý, “Bên này nói chuyện gì đó? Náo nhiệt đến vậy.”

– – Đây chính là Trì Duệ người tổ chức yến hội đêm nay.

Gác gia đình của Trì Duệ qua một bên không nói tới, riêng việc anh ta điều hành Truyền thông Quang Ảnh đứng đầu trong giới giải trí thành phố Đàm, cũng làm cho Trương Kình Vũ không dám tùy tiện đắc tội.

Lệ khí* đang sinh sôi muốn giương cung bạt kiếm của Trương Kình Vũ, trong nháy mắt đã ra dấu cho trợ lý còn chưa kịp ra tay trở về, vẻ mặt cứng nhắc cười cười, “Trì tổng, đã lâu không gặp.”

* Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.

Rượu màu đỏ sậm ở trong ly lay động, tạo thành một tầng sáng nhàn nhạt, Trì Duệ cười nhạt nói: “Đạo diễn Trương, gần đây vẫn tốt?”

Rõ ràng tay đang bó thạch cao mà Trương Kình Vũ nghẹn không nói ra lời.

Mạc Hiểu thấy Trì Duệ liếc mắt nhìn mình, yên lặng kéo tay Cố Ngôn Thầm.

Trì Duệ gõ ót Mạc Hiểu một cái, nói với Trương Kình Vũ: “Cô em gái này của tôi không lúc nào làm cho người ta bớt lo.” Lại nhìn Mạc Hiểu, lời nói sâu xa: “Đạo diễn Trương là tiền bối trong giới, có cơ hội phải học tập ngài ấy nhiều biết không?”

Mạc Hiểu khiêm tốn nói: “Đạo diễn Trương tài đức vẹn toàn, vãn bối* thật sự không thể theo kịp.”

* như hậu bối, là bề dưới, đối xưng với bề trên là tiền bối.

Trương Kình Vũ cười gượng hai tiếng “ha hả”, “Đâu có đâu có, Trì tổng, ta có chút việc nên đi trước, mọi người trò chuyện.”

Trương Kình Vũ xoay người trực tiếp đi ra khỏi hội sở, trợ lý theo sát phía sau, một người trong đó đưa lên máy tính bảng, trên màn hình đang hiện lên một phần tài liệu cá nhân, “Đạo diện Trương, người vừa rồi tên là Cố Ngôn Thầm, chính là người giành trước ngài một bước mua được bản quyền .”

Trương Kình Vũ lướt nhanh qua nội dung, “Con mẹ nó, phim ông đây coi trọng đàn bà ông đây coi trọng hắn đều dám nhúng tay, xem ông đây “neng” xử hắn ta.” (đây là từ trong bản raw, mình cũng không hiểu)

Trợ lý: “Đạo diễn Trương, lão gia tử* của nhà họ Cố là tiền bối đức cao vọng trọng trong giới điện ảnh, trước khi về hưu là người đứng đầu Bộ văn hóa, căn cơ bối cảnh này…”

*cụ ông trong nhà họ cố, ông của Cố Ngôn Thầm. Từ chỉ người già thông dụng.

*Căn cơ: Nền tảng, cơ sở vững chắc.

Trương Kình Vũ: “Ngươi là óc heo sao! Tao để mày ghi tên trên mặt đi “neng” hắn ta à?”

Trợ lý liền đáp: “Vâng, vâng.”

– ———

* “cẩu thức”

Editor: Khoảng 3800 từ, ngại dịch!

Còn hai ngày thôi là phòng mình đường ai nấy đi rồi, cũng tiếc ghê!

– ———

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN