Người vợ thứ hai. - Chương 1: Con Mèo đi lạc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Người vợ thứ hai.


Chương 1: Con Mèo đi lạc.


Buổi chiều cuối hè, tia nắng vàng gay gắt.

Ôm theo một xấp giấy dày với nội dung đăng tìm mèo lạc, Thanh Thanh dán khắp các trụ cột điện và bờ tường bao loan. Gặp một phụ nữ trung niên đi ngang qua, cô chìa tờ giấy ra, chỉ vào hình con mèo được in trong tờ giấy khổ A4, mang theo một chút hy vọng mỏng manh, dò hỏi: “Cô có nhìn thấy con mèo nào trông giống trong hình lang thang ở khu vực xung quanh đây không ạ?”

Người phụ nữ trung niên có thân hình béo tròn, trông phúc hậu, lắc đầu đáp: “Cô không nhìn thấy. Cháu thử hỏi người khác xem sao, biết đâu lại tìm thấy. Mà con mèo của cháu đi lạc lâu chưa?”

“Dạ, cũng được gần ba hôm rồi ạ. Buổi chiều hôm nọ cháu trở về nhà thì tìm không thấy nó đâu. Cháu cũng đã đăng tin tìm mèo lạc trên cả mạng internet thế nhưng vẫn chưa nhận được thông tin phản hồi.” Thanh Thanh buồn rầu kể chuyện đã xảy ra cho người phụ nữ trung niên nghe.

Con mèo được cô đặt cho cái tên rất nên thơ – Họa Họa. Do cô có sở thích vẽ tranh, hiện cũng đang là một họa sĩ trẻ rất có triển vọng, nên cũng muốn gởi gắm tâm tình của mình vào cái tên được đặt cho con mèo. Họa Họa năm nay cũng đã được gần sáu tuổi, là một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Cô coi nó như một người em nhỏ cần chăm sóc và bảo vệ vậy. Nay con vật đột nhiên mất tích, khiến trong lòng cô cảm thấy trống vắng, lo lắng khôn nguôi.

Đứng nói chuyện với cô trong chốt lát, người phụ nữ trung niên xách theo túi đồ rời đi.

Thanh Thanh không chịu từ bỏ, tiếp tục cố gắng dán giấy đăng tin tìm mèo.

Lại thêm một ngày cố gắng nhưng không thu hoạch được kết quả gì. Xẩm tối, Thanh Thanh lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Buông rơi thân thể xuống nệm giường, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng không ngừng âm thầm kêu gọi… Họa Họa! Em hiện đang ở nơi đâu? Có biết chị đang lo lắng và nhớ em nhiều như thế nào không? Hãy mau quay trở về bên chị!

Lại một buổi chiều cuối hè nữa trôi qua.

Trong khu vườn rộng, trồng nhiều cây xanh và các luống hoa cúc đang đua nhau nở rộ, khoe sắc vàng trong ánh nắng mặt trời chói trang. Quản gia Trần mặc bộ quần áo lao động, trên đầu đội mũ nan, tay cầm một chiếc kéo to, đang chăm chú cắt tỉa từng chậu cây cảnh trồng trong vườn.

Trên lầu hai, bên cánh cửa sổ mở rộng, cậu bé Kỳ Thiên ngồi sau bàn học, đôi mắt đen láy tập trung đọc một cuốn sách mỏng đang mở rộng đặt trên mặt bàn gỗ dành cho học sinh.

Thời gian chầm chậm trôi, ngồi đọc sách tới khỉ cảm thấy mỏi mắt, cậu bé Kỳ Thiên mới ngẩng đầu nhìn lên, hướng ánh mắt nhìn ra khu vườn rộng phía sau hông nhà. Đúng lúc ấy, cậu bé chợt nhìn thấy hình ảnh một con vật có bộ lông lấm bẩm đang cố chạy trốn, ẩn giấu mình vào một khóm cây có cành lá xum xuê. Cầm theo một cái cây kéo to, Quản gia Trần đang nghi hoặc truy tìm tung tích của con vật.

Bị con vật xa lạ kích thích trì tò mò, cậu bé Kỳ Thiên rời khỏi chỗ ngồi, đi cầu thang bộ xuống phòng khách.

Trong căn nhà bếp bên cạnh, Dì Đổng đang bận rộn chuẩn bị thức ăn để nấu bữa tối. Thấy cậu chủ nhỏ xuống phòng khách, liền mỉm cười, chào hỏi: “Kỳ Thiên. Cháu có muốn uống hay ăn một chút gì đó lót dạ trước bữa tối không?”

Kỳ Thiên lắc đầu, hướng bước chân nhỏ ra khu vườn rộng nằm phía sau hông nhà.

Cậu bé chờ bóng dáng Quản gia Trần đi khuất, mới bước tìm đến chính xác vị trí mà con vật vừa mới trốn vào. Con vật vẫn chưa bỏ chạy, đang nằm dẹp mình dưới đất, cố ẩn giấu thân hình béo tròn sau gốc cây to.

Phát hiện đó là một con mèo, để tránh làm cho con mèo bị dọa sợ, cậu bé Kỳ Thiên ngồi xổm xuống, vừa chú ý quan sát phản ứng của con mèo, vừa thận trọng nhích từng chút một lại gần. Bàn tay phải cũng vươn ra tỏ ý muốn thân cận.

Con mèo càng cố lùi sát thân hình béo tròn vào sau gốc cây, trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. Kỳ Thiên ngừng nhúc nhích di chuyển, ngồi xổm cách vị trí con mèo một khoảng cách nhất định, không xa không gần. Bàn tay phải vẫn duy trì tư thế vươn ra, kiên nhẫn chờ con mèo buông dần phòng bị, có thể để cho mình đụng chạm vào người.

Một người và một mèo cứ duy trì tư thế không nhúc nhích cử động như vậy một lúc lâu, cho tới khi cánh tay phải tê rần, Kỳ Thiên cảm thấy khó chịu, muốn đổi sang tay trái. Lúc này, con mèo cử động, thử thăm dò chủ động tiến lại gần cậu bé, sau đó dụi dụi bộ lông lấm bẩm vào chân cậu bé, cái miệng be bé cất tiếng kêu “meo meo” tỏ ý làm nũng, đói bụng muốn ăn.

Cậu bé Kỳ Thiên ngơ ngẩn, bàn tay phải kích động khẽ run, đầu tiên thử chạm nhẹ vào thân hình béo tròn của con vật, sau đó thì không ngại bẩn, thử vòng hai tay ôm con vật vào lòng.

Xẩm tối, Hoàng Chiến Phong đi làm về, Quản gia Trần giúp mở cánh cổng sắt. Lúc bước vào trong phòng khách rộng rãi xa hoa, sáng trắng ánh đèn điện, không thấy bóng dáng nho nhỏ quen thuộc ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình, chờ mình đi làm về như mọi hôm, hắn nghi hoặc hỏi người đàn ông trung niên đang im lặng đứng bên cạnh: “Thằng bé đâu?”

“Kỳ Thiên hiện đang tắm ở trong phòng.” Quản gia Trần cung kính đáp.

“Vào giờ này? Một mình?” Hắn nhíu mày.

“Vâng.” Quản gia Trần xác nhận, ông cũng cảm nhận được từ lúc chiều muộn tới giờ hành động của cậu chủ nhỏ có chút gì đó mờ ám, không bình thường.

Cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, nới rộng cà vạt cho thoải mái, Hoàng Chiến Phong sải bước lên lầu. Về phòng riêng cất đồ, sau đó hắn gõ cửa phòng ngủ của con trai nằm bên cạnh. “Kỳ Thiên!”

Không nghe thấy tiếng đáp lời, bên trong cũng đang vọng ra tiếng động khả nghi, lông mày nhíu chặt, hắn gõ mạnh vào cánh cửa được khóa chặt từ bên trong, gọi to: “Kỳ Thiên! Mau mở cửa cho bố! Đừng để bố phải phá cửa xông vào!”

Tiếng động trong phòng càng trở nên to hơn, nghe như có tiếng vật gì đó khá nặng rơi ngã xuống sàn nhà. Sắc mặt đã đen kịt như đít đáy nồi, ngay lúc hắn lấy đà, giơ cao chân chuẩn bị phá cửa xông vào…

Cánh cửa được hé mở ra từ bên trong, cậu bé Kỳ Thiên lấp ló đứng sau cánh cửa gỗ, cẩn thận thăm dò nhìn sắc mặt của hắn, mái tóc màu đen mềm ướt sũng nước và vương đầy bọt xà phòng tắm, bộ quần áo mặc ở nhà cũng đang thấm ướt nước nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Hoàng Chiến Phong sửng sốt nhìn thằng bé. “Con đang tắm?” Đang tắm mà vẫn còn mặc quần áo?

Kỳ Thiên gật đầu, vẫn đứng lấp ló sau cánh cửa gỗ, tỏ ý không muốn mời bố vào trong phòng.

“Con có cần bố giúp không?” Hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng, linh cảm đang mách bảo cho hắn biết con trai hắn đang cố giấu diếm một thứ gì đó ở trong phòng.

Thằng bé lắc đầu quầy quầy, cố đẩy cánh cửa gỗ, muốn đóng lại cửa phòng.

Thấy biểu hiện giấu diếm của thằng bé, hắn càng tin chắc vào phán đoán của mình. “Kỳ Thiên. Nói cho bố biết, con đang cố muốn giấu thứ gì đó ở trong phòng đúng không?” Tay phải giữ chặt cánh cửa gỗ, hắn ngữ khí nghiêm khắc, gặn hỏi thằng bé.

Đôi mắt hồng hồng, thằng bé uất ức nhìn hắn, sau đó bỏ chạy vào trong phòng tắm, đóng xập thật mạnh lại cánh cửa kính.

Trước tính cách bướng bỉnh, không chịu nói và giải thích gì của thằng bé, Hoàng Chiến Phong đau đầu, bóp huyệt thái dương. Sải bước vào trong phòng, hắn đi dạo một vòng, đang lúc hắn bước tới cánh cửa tủ quần áo của thằng bé, cánh cửa phòng tắm lại đột nhiên được mở mạnh ra từ bên trong.

Thằng bé đã dùng nước rửa trôi hết lớp bọt xà phòng dính trên tóc, đôi tay nhỏ bé đẩy đẩy bóng lưng của hắn, tỏ ý muốn đuổi hắn ra bên ngoài.

Vừa bực mình vừa cảm thấy buồn cười, hắn đành thuận theo lực đạo đẩy chẳng một chút sức lực của thằng bé, sải bước ra bên ngoài. “Con nhớ mau thay quần áo, đừng mặc quần áo ướt lâu kẻo bị cảm lạnh.” Trước khi quay trở lại phòng riêng, hắn không quên dặn dò và hối thúc thằng bé.

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ bóng lưng của hắn khuất sau cánh cửa phòng bên cạnh, cậu bé Kỳ Thiên vội bấm nút khóa cửa. Vỗ vỗ lồng ngực đang đập dồn dập như trống trận, đôi mắt đen láy vô thức liếc nhìn về phía cánh cửa tủ đang khép kín. Nơi đó đang cất giấu bí mật mà cậu không thể nói cho bố biết.

Thấm thoắt lại ba ngày nữa trôi qua.

Mười ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, Thanh Thanh đăng thêm vài tin tìm mèo lạc trên mạng internet, với niềm tin hy vọng cộng đồng mạng đông đảo sẽ có người tìm được con mèo yêu quý của cô.

9 giờ sáng nay cô có lịch hẹn dạy kèm vẽ tranh cho một lớp sinh viên năm nhất học Mỹ Thuật bao gồm 10 người tại công viên trung tâm thành phố. Lớp học này lày là do giảng viên đại học ngày xưa giới thiệu cho cô. Thứ nhất vừa giúp cô tăng thêm thu nhập cá nhân. Thứ hai vừa giúp cô rèn luyện thêm kỹ năng vẽ hội họa của mình. Một công đôi việc nên cô đã nhận lời dạy kèm trong suốt mùa hè.

Ngó đồng hồ đeo trên cổ tay, thấy mình có nguy cơ sắp muộn buổi dạy, cô vội vàng tắt máy tính, ôm theo xấp giấy và cầm theo túi đồ khá nặng, cô khóa cửa rời khỏi nhà.

Ngoài trời đổ nắng chang chang, sải bước trên vỉa hè có hàng cây cao cao phủ bóng râm che trên đầu, cô cùng vài vị khách kiên nhẫn đứng đợi xe buýt trong chốc lát thì bắt được chuyến xe buýt số 08 tới công viên trung viên trung tâm thành phố.

Buổi sáng hôm nay xe cộ lưu thông trên đường có chút đông, chuyến xe kéo dài thời gian lâu hơn bình thường mới tới nơi. Công viên nằm phía bên kia con đường

Bước xuống xe buýt, Thanh Thanh ôm xấp giấy dày trước ngực, nhăn nhó nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay. Cô đã muộn giờ dạy mất 15 phút rồi.

Lại đứng thêm trong chốc lát chờ dòng người lái xe qua lại trên đường giảm bớt, côi hối hả vội băng quang đường, không chú ý tới có một chiếc xe hơi màu đen tuyền, sáng bóng đang lao nhanh đến…

Kétttttttt… Tiếng phanh két xe chói tai. Đám đông bị dọa giật bắn người, ngơ ngác đổ dồn ánh mắt vào nơi phát ra tiếng động vang dội.

Xấp giấy dày cầm trên tay Thanh Thanh bị hất tung bay lên cao, sau đó rơi rụng lả tả dưới lòng đường. Thân hình nhỏ gầy của cô cũng bị dọa run bắn, sắc mặt trắng bệch, trán nhỏ giọt mồ hôi lạnh, xụi lơ, ngã ngồi bệt mông dưới đất.

Cánh cửa xe bị mở mạnh ra từ bên trong, Hoàng Chiến Phong sải những bước chân dài lại gần cô, đôi chân đi giày da nện đều vang trên lòng đường. Một tờ giấy rơi ngang qua mặt, hắn vô thức đưa tay đón lấy.

“Cô không sao chứ?” Hắn cau mày hỏi. Cô gái trẻ này khi băng qua đường cũng không chịu quan sát, nhìn đường gì cả, xuýt chút nữa thì hắn đã gây ra tai nạn chết người rồi.

“…” Thanh Thanh vẫn còn bị dọa sợ, chưa hoàn hồn, đôi tai ù đặc đi, không nghe được câu hỏi của hắn.

Định tiếp tục ngồi lì ở đây, chắn trước đầu xe của hắn để ăn vạ? “Cô muốn bao nhiêu?” Cho rằng mình đã gặp phải một cô gái gian manh lừa đảo, dám dàn dựng ra vụ đụng xe để tống tiền, sắc mặt trầm xuống, hắn ngữ khí đông lạnh hỏi.

Trước ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống mình của hắn, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lúc này cô mới giật mình hoàn hồn.

Nén đau, loạng choạng chống tay đứng dậy, thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang đứng trước mặt mình. Thân hình thon dài, mặc âu phục màu xanh đậm, mái tóc đen rối lòa xòa trước trán, đường nét khuôn mặt hài hòa cân đối trông giống như một nhân vật trong bức họa được người họa sĩ tỉ mỉ vẽ tạo nên. Là một tác phẩm hoàn hảo. Chỉ tiếc khí thế quá âm trầm, sắc bén, không phải ai cũng có dũng khí tiến lại gần.

“Cô muốn bao nhiêu tiền?” Hắn không kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, hai hàng lông mày nhíu chặt tới mức để lại vết hằn nơi giữa trán. Hắn ghét ánh mắt âm thầm quan sát của cô, lại càng khẳng định cộng thêm cái tội danh háo sắc cho cô.

Triệt để bừng tỉnh hoàn hồn, cô bối rối, vội xua tay, giải thích nói: “Tôi không cần tiền của anh. Vừa rồi tôi cũng có một phần lỗi. Hơn nữa, tôi cũng không bị thương nghiêm trọng gì, vẫn còn có thể đi lại được bình thường.” Cô cũng có lòng tự trọng của mình, không phải ai cũng tham tiền của người khác, đã làm sai thì phải có dũng khí nhận lỗi.

Nhìn những tờ giấy rơi rụng lả tả dưới chân, cô nhăn nhó, đành cúi xuống nhặt lên từng tờ. “Chào anh.” Sau đó cô lịch sự chào từ biệt hắn, hơi khập khiễng sải bước lên vỉa hè, thân hình thon gầy dần khuất sau lùm cây xanh trong công viên. Từ đầu tới cuối cũng không hề ngoái đầu nhìn lại hắn thêm bất cứ một lần nào.

Chỉ đơn giản như vậy là kết thúc? Hoàng Chiến Phong sửng sốt nhìn theo bóng lưng cho tới khi khuất xa dần của cô. Ngay cả chính hắn cũng không thể tin tưởng được mọi chuyện lại kết thúc một cách suôn sẻ như vậy. Cô lịch sự và tử tế hơn hắn nghĩ. Cho tận tới khi lái xe rời đi, trong đầu hắn vẫn còn miên man suy nghĩ về thái độ và cách cư xử vừa rồi của cô.

Cố giải quyết cho xong lượng công việc tồn đọng trong hai ngày đi công tác vừa qua, là người tan sở về cuối cùng, hơn 10 giờ tối, Hoàng Chiến Phong mới mệt mỏi lái xe về căn biệt thự ba tầng tọa lạc trên một khu đất rộng, được thiết kế xây dựng theo lối phong cách Châu Âu cổ điển. Quản gia Trần đã đứng đợi sẵn từ bao giờ, giúp hắn mở rộng cánh cổng sắt.

Lái xe vào gara nằm phía sau hông nhà, đang định mở cửa xe bước xuống, hắn chợt nhìn thấy một tờ giấy khổ A4 nằm im trên chiếc ghế bên cạnh. Tò mò cầm lên xem, lúc này hắn mới nhớ tới sự việc xảy ra vào sáng nay, và nguồn gốc tờ giấy này từ đâu mà có. Trong tờ giấy vẽ hình một con mèo có bộ lông màu trắng sữa, đôi mắt màu xanh lá, trông rất ngỗ nghĩnh, đáng yêu. Người vẽ cũng rất có tâm khi viết cả tên của con vật lên góc phải của bức tranh. “Họa Họa” Hắn lẩm nhẩm.

Định ném vứt bỏ tờ giấy, thế nhưng hắn lại vô thức cất vào trong xấp văn kiện để trên đầu xe ô tô.

Xách theo chiếc cặp táp màu đen, hắn sải bước vào trong phòng khách sáng ánh đèn điện. “Thằng bé ngủ chưa?” Hắn hỏi Dì Đổng – vị nữ đầu bếp trung niên duy nhất trong nhà, vẫn còn thức đợi chờ dọn cơm cho hắn ăn.

“Kỳ Thiên đã lên giường đi ngủ cách đây được hơn một tiếng đồng hồ rồi.” Người phụ nữ trung niên lễ phép đáp, như hiểu ý hắn muốn biết thêm thông tin gì, không đợi hỏi tiếp, tỉ mỉ báo cáo: “Bữa tối nay Kỳ Thiên ăn được hai bát cơm, cộng với uống được non nửa cốc sữa.”

Khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. “Dì dọn thức ăn đi, 20 phút sau tôi sẽ xuống.” Hắn xách cặp táp theo hướng đi lên lầu về phòng riêng.

Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái. Không vội đi xuống nhà bếp dùng bữa tối, hắn hé mở cánh cửa phòng ngủ của con trai, nện nhẹ sải bước chân tiến lại gần chiếc giường ngủ kê gần sát vào bờ tường, cách cánh cửa sổ nhìn ra phía sau khu vườn bên hông nhà không xa.

Trên giường, thằng bé đang yên lành nhắm mắt ngủ say, nhịp thở đều đặt. Hắn hơi nhếch khóe môi, nhưng bất chợt ánh mắt hắn trở nên âm trầm, sắc bén khi thấy một vật thể xa lạ cũng đang cuộn tròn nằm ngủ say bên cạnh thằng bé. Là một con mèo!

Hắn tức tối túm lấy cổ con vật, định ném xuống đất…

Con mèo cào cấu, giãy dụa phản kháng, cái miệng be bé không ngừng kêu “meo meo”.

Thằng bé bị dọa giật nảy người, tỉnh giấc. Đôi mắt đen láy mở to, kinh sợ nhìn hắn.

“…” Thằng bé vươn hai tay đòi cướp lại con mèo, trong đôi mắt đen láy dần ngưng tụ hơi nước.

Hoàng Chiến Phong tức giận, quát gặn hỏi con trai: “Nói cho bố biết, con mèo này từ đâu ra mà có? Từ lâu bố đã ban lệnh, cấm không được phép nuôi bất cứ con vật gì trong nhà rồi cơ mà!”

Hắn chưa từng quên kí ức năm thằng bé lên 3 tuổi cũng từng nuôi một con mèo, chỉ vài tháng sau thì con vật đáng thương đó bị chết. Kể từ sau cái chết của con mèo đó, thằng bé càng trở nên lầm lì, ít chịu giao tiếp với mọi người xung quanh. Ngoài hắn, Quản gia Trần, và Dì Đổng thì thằng bé không chịu giao tiếp với bất cứ ai, khiến hắn đau lòng không chịu nổi, nên đã ban ra lệnh cấm như trên.

“…” Thằng bé nhổm đứng dậy trên giường, cùng hắn giành giật lấy con mèo.

Sợ con mèo trong lúc giãy dụa, cào cấu làm bị thương tới da thịt non nớt của thằng bé, hắn tạm nhượng bộ buông tay để cho thằng bé ôm lấy con mèo.

“Con mau giải thích, nói rõ cho bố biết con mèo xa lạ này từ đâu mà có? Có phải Quản gia Trần hay Dì Đổng mua cho con không?”

Thằng bé lắc đầu quầy quậy, ôm chặt cứng lấy con mèo như thể sợ hắn sẽ đột nhiên cướp mất. Con vật cũng bị dọa sợ, ngoan ngoãn nằm im giả chết trong lòng cậu bé. Con vật rất biết ơn cậu bé đã cứu giúp, băng bó chân sau bị thương, và chăm nuôi nó mấy ngày vừa qua.

“Vậy là con mèo này tự đến?” Hắn nhìn chằm chằm vào con mèo đang được thằng bé nâng niu, trân trọng ôm trong lòng. Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc, như thể vừa nhìn thấy ở đâu.

Thằng bé gật đầu.

“Chỉ cho con được phép giữ nó nốt trong đêm nay.” Hắn nghiêm khắc, ra lệnh: “Ngày mai con lập tức thả để cho nó rời đi, tự tìm về chủ cũ. Bố không muốn nhìn thấy nó thêm bất cứ một lần nào nữa. Con có nghe rõ không?”

Thằng bé hơi cúi đầu, mím môi, khóc thầm.

Thấy thằng bé khóc, hắn cũng không muốn nhẫn tâm bắt thằng bé phải vứt bỏ con mèo. Thế nhưng, riêng chuyện này thì hắn không thể thỏa hiệp được, hắn không muốn lập lại sai lầm trong quá khứ. Một lần thế là đã quá đủ!

Không còn tâm trạng để ăn tối, Hoàng Chiến Phong yêu cầu Quản gia Trần và Dì Đổng tập trung trong phòng khách cho hắn hỏi chuyện.

“Hai người có biết Kỳ Thiên đang giấu nuôi một con mèo ở trong phòng ngủ không?” Ánh mắt sắc bén đảo qua hai người, hắn không tin hai người không biết một chút thông tin gì, thằng bé cũng không thể giấu giỏi tới thế.

Mười ngón tay vặn xoắn vào nhau, Dì Đổng ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không cần nói cũng biết, quả thật bà không biết gì.

Hoàng Chiến Phong chuyển ánh mắt nhìn về phía Quản gia Trần.

Quản gia Trần hơi khom lưng, cung kính đáp: “Xin lỗi cậu chủ. Là tôi tự chủ trương để cho Kỳ Thiên giữ lại con mèo. Lúc đó, con mèo bị thương cho nên…”

Hoàng Chiến Phong tức giận, vỗ mặt bàn. “Cho nên chú mới mủi lòng đồng ý cho thằng bé giấu giếm tôi, nuôi nhốt con mèo mấy ngày ở trong phòng chứ gì?”

Dì Đổng bị dọa sợ run người, mồ hôi lạnh thấm ướt vầng trán hằn lên vài vết nhăn của tuổi tác. Quản gia Trần đầu cúi xuống càng thấp, trầm mặc chịu đựng cơn thịnh nộ của hắn.

“Ngày mai nếu cháu vẫn còn thấy con mèo quanh quẩn trong căn nhà này thì chú tự động xin nghỉ việc đi!” Cơn tức giận vẫn chưa tiêu tan, hắn lạnh giọng ra lệnh.

“Vâng.” Không thể phản kháng mệnh lệnh của hắn, Quản gia Trần thở dài, chỉ còn biết chọn cách thuận theo.

Hoàng Chiến Phong quay trở lại lên lầu.

Một cái bóng nhỏ nhỏ quẹt nước mắt, trên tay ôm theo một con mèo, loạng choạng bỏ chạy khỏi chỗ nấp về phòng riêng.

Đêm nay trong gia đình nhà họ Hoàng có bốn người bị mất ngủ.

Buổi sáng thức dậy sớm, Hoàng Chiến Phong sắc mặt vẫn âm trầm bất định, không vui. Buổi tối hôm qua hắn hầu như chỉ chợp mắt được trong chốc lát, suy nghĩ trong đầu lúc nào cũng nhớ mơ về những mảnh kí ức trong quá khứ, không ngừng dày vò lý trí và con tim, khiến tâm sự trong lòng càng lúc càng chất chồng, khó chịu không thở nổi.

Chỉnh sửa lại chiếc cà vạt đeo trên cổ áo sơ mi cho ngay ngắn, hắn gõ cửa phòng ngủ của con trai nằm sát bên cạnh căn phòng riêng. “Kỳ Thiên! Con thức dậy chưa?”

Trong phòng yên ắng, hắn không nghe thấy có tiếng đáp lời của thằng bé.

Cầm núm khóa cứa xoay một vòng, cánh cửa bật mở, hắn sải bước vào bên trong.

Thằng bé vẫn đang nằm trên giường, dáng nằm nghiêng, quay lưng lại với hắn.

Nhìn bờ vai cương cứng, cùng hơi thở hỗn loạn, hắn đoán biết con trai đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là không muốn đối mặt với hắn, chắc vẫn còn đang giận hắn. “Kỳ Thiên. Bố biết là con đã tỉnh. Chúng ta cần nói chuyện.”

Thân hình nằm trong chăn hơi run rẩy, bất chợt thằng bé lấy chăn trùm kín đầu, tỏ vẻ kháng cự không muốn nói chuyện với hắn.

“Kỳ Thiên!” Đôi lông mày nhíu chặt, hắn lạnh giọng gọi tên thằng bé.

“Cậu chủ…” Đúng lúc ấy, Quản gia Trần nhanh chân sải bước vào trong phòng, ngăn lại cơn thịnh nộ của hắn. “Cậu hãy mau xuống nhà bếp dùng bữa sáng đi, cũng sắp tới giờ cậu phải đi làm rồi.”

Nhin thân hình nhỏ gầy chùm chăn kín mít đang co lại thành một trái nấm ở trên giường của thằng bé, Hoàng Chiến Phong thật sâu thở dài, đau đầu nói: “Chú giúp cháu nói chuyện và khuyên bảo thằng bé.”

“Cậu chủ yên tâm.” Quản gia Trần hứa hẹn.

Không thể tiếp tục kéo dài thời gian đứng ở đây để đôi co với tính khí cáu kỉnh, bướng bỉnh của thằng bé, Hoàng Chiến Phong xách theo chiếc cặp táp màu đen, sải bước xuống nhà bếp dùng bữa sáng.

Chờ nghe tiếng bước chân của hắn dần đi xa khuất, lúc này thằng bé mới chịu vén gọn chăn, hé lộ đầu ra bên ngoài.

Quản gia Trần nhìn đôi mắt đỏ ửng, vẫn còn lem vết nước mắt trên gò má của thằng bé, đau lòng khuyên: “Cháu đừng buồn lòng và khóc thầm nữa. Ông thấy bố cháu nói đúng đấy, trong ngày hôm nay cháu nên thả cho con mèo rời đi.”

Thằng bé ôm chặt lấy con mèo đang ngọ nguậy kêu meo meo trong lòng, lại cúi đầu lặng lẽ khóc.

Quản gia Trần dịu giọng, tiếp tục khuyên nhủ: “Ông biết cháu rất quý mến con mèo, muốn giữ lại nó để nuôi. Nhưng biết đâu chủ của con mèo cũng đang lo lắng cuống cuồng đi tìm nó khắp nơi thì sao?”

Đôi mắt màu xanh lá ngước nhìn cậu bé, thân thiết dùng cái đầu béo tròn cọ cọ vào lòng bàn tay tỏ ý an ủi. Nó cũng rất nhớ cô chủ nhỏ, muốn tìm được đường về nhà.

Kỳ Thiên vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào bộ lông mềm mượt của con mèo. Cậu thật sự không nỡ rời xa con mèo. Giá như con vật thuộc quyền sở hữu của cậu thì tốt biết bao!

Dùng xong bữa sáng cũng không thấy bóng dáng con trai xuất hiện, Hoàng Chiến Phong nghiêm mặt, dặn dò Quản gia Trần và Dì Đổng: “Nhớ theo sát lượng khẩu phần ăn của thằng bé. Đừng để cho thằng bé bỏ bữa. Có chuyện gì cần gấp, không xử lý được thì gọi điện thoại cho cháu.”

“Vâng.” Hai người đồng thanh đáp.

Sáng nay không cần tài xế tới đón, Hoàng Chiến Phong tự lái xe tới công ty. Tâm trạng có chút phiền muộn không vui, hắn lái xe với tốc độ khá nhanh. Suy nghĩ trong đầu bị phân tán khi luôn nghĩ tới chuyện của thằng bé, không quá tập trung vào việc lái xe.

Lúc chạy ngang qua công viên, chiếc xe chạy băng băng, vượt quá tốc độ cho phép 60kmh.

Cũng vừa lúc ấy, có một cô gái mặc chiêc váy bánh bèo màu trắng, trên tay ôm theo một xấp giấy khá dày, thấp thỏm quốc bộ, băng sang đường.

Kéttttttt… chiếc xe bị đạp phanh gấp, bốn bánh xe mài sát vào lòng đường tạo ra tia lửa, nghe đinh tai nhức óc.

Thanh Thanh bị dọa đứng hình, đôi mắt kinh hoảng mở to nhìn chiếc hộp sắt màu đen tuyền đang dần phóng đại trong đáy mắt.

Đầu mũi xe dừng sát ngay mép váy, Thanh Thanh cả người mềm nhũn, ngồi ngã bệt mông dưới lòng đường.

Hoàng Chiến Phong mở mạnh cánh cửa xe ô tô bước xuống, cảnh tượng lại giống hệt như buối sáng ngày hôm qua, hắn đi xuyên qua những tờ giấy đang rơi rụng lả tả, tầm mắt nhìn về hướng cô, bàn tay vô thức đón cầm lấy một tờ.

“Lại là cô?” Hắn ngữ khí không phải kinh ngạc vì gặp lại được cô, mà tràn đầy coi thường và chán ghét: “Mục đích của cô là gì? Muốn bao nhiêu tiền?” Hai ngày đều lặp lại cùng một hành động, cô ta diễn nhiều như vậy mà không cảm thấy mệt sao?

Thanh Thanh ngu ngơ nhìn hắn, quên cả cảm giác đau đơn truyền đến từ cơ thể. Anh ta đang nói gì vậy? Vì sao cô nghe một chút cũng không hiểu?

Nhanh chóng quay trở lại xe ô tô, Hoàng Chiến Phong ném một xấp tiền dày xuống dưới chân cô, ngữ khí đã mất kiên nhẫn đến cực điểm: “Làm gì thì cũng phải biết có điểm giới hạn. Nếu ngày mai cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi thì đừng trách tôi vô tình.”

“…” Thanh Thanh sững sờ mở to mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất nói không nên lời.

Không cho cô có cơ hội giải thích và phân bua, Hoàng Chiến Phong lập tức phóng xe thật nhanh rời đi, bốn bánh xe vô tình nghiền nát những tờ giấy tranh của cô.

Cắn môi, cố nén đau, chống tay nhổm đứng dậy. Bóp chặt xấp tiền dày cầm trong tay, đôi mắt đỏ ửng sắp khóc, chưa khi nào cô cảm thấy uất ức và khổ sở như vậy. Nếu có thể, cô rất muốn ném thẳng xấp tiền dày này vào mặt anh ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN