Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Cuộc huyết chiến - Trận chiến trong đêm.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Cuộc huyết chiến - Trận chiến trong đêm.



Trời bắt đầu nổi gió, cây cối bị gió thổi không tránh khỏi lung lay. Những tán cây trực tiếp đứng chịu trận tạo lên một thứ âm thanh vù…vù, vun… vút.

Giữa đêm, trăng trên đỉnh đầu càng lúc càng sáng. Vì thế đứng ở bãi đất trống của khu rừng, Tuyết Thần càng có thể nhìn rõ vật đang tiến đến kia.

Thân hình nó kỳ dị, nửa thân dưới nhỏ xíu, nửa thân trên thì phình to. Nửa bên phải là hình dạng của con Dê, nửa bên trái là hình dạng của con Chó. Bọn chúng tuy là hai loài vật khác nhau, nhưng ở chung một thân thể. Đáng lẽ vì khác loài nên thân hình chúng sẽ không thể hoà hợp được. Nhưng kỳ lạ thay, chúng như thể sinh ra là dành cho nhau vậy. Kích thước cơ thể cao lớn ngang nhau, riêng con dê có sừng nên có vẻ đầu nó cao hơn đầu chó một chút.

Chúng từ trong rừng rậm bước ra, mang theo một mùi tanh hôi nồng nặc. Tuyết Thần nhăn mặt, dường như lục phủ ngũ tạng đang xoắn xuýt lại với nhau.

Cố đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào, Tuyết Thần lạnh lùng nhìn con vật ghê tởm kia.

A Viên đứng bên cạnh vận công, ngăn cản cái mùi hôi thối kia xông vào mũi. Hắn sống đến từng này tuổi rồi chưa từng ngửi thấy cái mùi nào kinh tởm như vậy.

Lặng lẽ đặt ngọn đuốc xuống đất, hắn rút kiếm ra, đứng ở tư thế chủ động. Chỉ cần con vật này có động thái bất thường hắn có thể ra tay ngay lập tức.

“Be Be…”

“Grừ Grừ”

Lushi cách hai người Tuyết Thần một đoạn liền dừng lại. Lưỡi con chó thè ra dài ngoằng, đỏ lòm. Ánh mắt nó nhìn bọn họ như nhìn thấy món ăn đang bốc khói nóng hổi. Mắt con dê vốn đang híp lại nhưng khi nhìn thấy nàng con mắt nó liền sáng rực, nàng còn không biết nó đang nghĩ gì sao? Đồ dê xồm.

Tuyết thần để ý thấy đôi mắt của đầu chó trắng dã, một thứ màu trắng kỳ dị. Không hề nhìn thấy con ngươi. Nàng nghi ngờ, lẽ nào nó bị mù?

Thế nhưng chỉ trong chớp nhoáng, đôi mắt nó biến thành một màu đỏ tươi. Một thứ màu của máu.

“Gâuuuu…” Tiếng chó sủa đột ngột vang lên, tiếp đó “vụt” một cái, thân hình đồ sộ đó liền biến mất. Biến mất ngay trước mặt hai người Tuyết Thần.

Ngay sau đó một thanh kiếm màu bạc xuất hiện trên tay Tuyết Thần.

“Cẩn thận phía sau…” Tuyết Thần hét lên đồng thời quăng ngọn đuốc đang cháy về phía sau lưng A Viên.

Ngọn đuốc bay đi rồi nhanh chóng bị đánh bật ra. A Viên chỉ cảm thấy lành lạnh ở sau gáy. Sau đó một chất lỏng màu đỏ tươi trào ra. Hắn không nói một lời liền gục xuống.

Tuyết Thần biến sắc nhìn con vật trước mặt, rồi lại nhìn A Viên. Nàng không nghĩ tốc độ của con quái vật này lại nhanh như vậy. Chỉ trong vòng một cái chớp mắt liền có thể lấy mạng một người có võ công. Còn không kịp để cho người đó biết mình bị chết như thế nào.

Đầu dê và đầu chó liếc nhìn Tuyết Thần. Bọn chúng có thể nhận ra đâu là kẻ mạnh, đâu là kẻ yếu. Sát khí từ người Tuyết Thần phóng ra mạnh không tưởng. Khác hoàn toàn với những kẻ chúng đã gặp.

Tuyết Thần trợn trắng mắt, phá vỡ hình tượng của một mỹ nhân xinh đẹp nên có. Nàng hét lên một tiếng lớn, rồi lao vút về phía con quái vật hai đầu Lushi.

Thân hình nàng vừa chớp động, thì đầu dê và đầu chó cũng xông lên. Kiếm của nàng theo tiếng rít của gió chém xuống một đường. Đầu dê và chó xông lên trực diện, thấy đường kiếm của nàng chém xuống liền nhanh chóng né sang một bên. Rồi tiếp tục bổ nhào về phía nàng, cả quá trình không hề dừng lại một giây nào. Tốc độ của nó nhanh đến mức Tuyết Thần khó có thể đuổi kịp.

Nàng mỉm cười tà ác, thanh kiếm chém vào không khí liền biến thành một cái roi bạc sáng loáng. Trên roi bạc hiện lên tua tủa những gân bạc nhọn hoắt. Nàng vụt chiếc roi thành một vòng tròn. Với thế đánh này, chắc chắn không để cho đối phương có khe hở để né tránh. Vả lại vũ khí của Tuyết Thần biến hoá đột ngột, trong nhất thời đầu dê và chó không kịp định hình nên đã hứng trọn một cái vụt này của nàng.

Đầu dê và đầu chó đồng loạt gầm lên một tiếng rồi nhảy bật ra, đứng cách xa Tuyết Thần một đoạn.

Nó nhìn chằm chằm vũ khí trên tay nàng. Ánh mắt dường như là vô cùng hiếu kỳ. Một roi này của nàng đánh vào nó, tuy mạnh nhưng chỉ khiến nó bị tróc một chút da bên ngoài. Đó là yếu điểm của loại vũ khí này, thêm nữa da của quái vật hai đầu Lushi rất cứng nên lực sát thương của nó càng giảm.

Tuyết Thần hiểu bọn chúng thấy vũ khí của mình kỳ lạ nên có chút phòng bị. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, vũ khí tuy mới lạ, nhưng chỉ trong nhất thời. Ai biết được sau vài chiêu đánh ra nữa, nó sẽ không cảm thấy mới lạ nữa. Vì vậy đánh nhanh, thắng nhanh, chỉ cần nàng chậm là nàng thua.

Vì vậy Tuyết Thần thừa thắng xông lên. Chiếc roi trong tay nàng vụt mạnh về phía quái vật hai đầu. Đầu dê và chó né tránh sang bên phải. Nàng lại xoay người vụt một vòng tròn. Hiển nhiên chúng bị thêm một roi, nhưng lần này chúng không gầm lên như trước nữa. Vì chúng đã biết rõ lực sát thương của vũ khí này không mạnh. Vậy là chúng không hề sợ hãi hay tránh né nữa, mà lao trực diện về phía Tuyết Thần. Mặc cho từng đợt roi vụt vào người. Bọn chúng bất chấp tất cả vung móng vuốt ra mà đánh.

Nhìn thấy móng vuốt của chúng đang tới gần, Tuyết Thần nhanh tay biến chiếc roi trở về hình dạng của thanh kiếm. Nàng tung người lộn một vòng rồi chém xuống. Đầu dê và đầu chó thấy vũ khí lại biến đổi liền nhảy sang một bên, tránh thế kiếm đoạt mạng kia.

Tuyết Thần như một người đang liều mình trong cơn giông báo. Nàng xông lên chém liên tiếp, trái, phải, trên, dưới. Thân ảnh của tên quái vật hiện ở đâu là nàng chém xuống đến đó. Tốc độ càng dần càng bắt kịp loại thú có lông ghê rợn này.

Nàng biết loại thú không giống loài người. Nếu cứ đánh ra những chiêu thức đã luyện ở môn phái thì không thể áp chế được nó. Muốn đánh thắng nó thì phải khiến cho nó loạn.

Tuy Tuyết Thần luôn luôn đứng ở thế chủ động, nhưng mải mê chém giết một lúc vẫn không hề làm cho con quái vật này bị thương, ngoại trừ mấy vết roi kia.

“Gàoooo…” đầu chó gầm lên một tiếng, thân thể của chúng đột nhiên biến hoá. Ban đầu chúng đi bằng bốn chân, nhưng giờ đây chúng giữ thăng bằng chỉ bằng hai chân sau. Còn hai chân trước thì đưa ra giữ chặt thanh kiếm của Tuyết Thần. Phá vỡ chiêu thức đánh loạn của nàng.

Tuyết Thần không khỏi kinh ngạc, nó thế nhưng có thể đi bằng hai chân như con người. Móng vuốt của chó dài ngoằng nhưng lại cụp. Hình dạng của móng vuốt đó thuật lợi cho việc thuận lợi khoá chặt thanh kiếm của nàng. Tuyết Thần dùng nội lực truyền vào thanh kiếm, cố gắng đánh lùi tên quái vật này về phía sau. Nhưng nàng biết nội lực, đầu chó cũng biết. Nó cũng dùng nội công của nó truyền lại vào thanh kiếm. Hai luồng công lực hiện lên, khiến cho đất đá xung quanh không ngừng rung chuyển.

Đang lúc Tuyết Thần dồn sức vào đọ nội lực với con quái vật đầu chó. Thì đầu dê vốn híp mắt từ nãy tới giờ đột nhiên mở to. Nó dồn lực trong cơ thể về chân của mình, rồi tung cước đá vào bụng của Tuyết Thần.

Bất ngờ bị đánh nén, nhưng nội công từ người nàng vẫn đang phóng ra. Vì vậy cú đá của đầu dê chưa chạm đến bụng của nàng liền bị luồng nội lực bên ngoài chặn lại. Thế nhưng dường như đầu dê không muốn rút chân về. Nó dùng nội lực phản lại nội lực đang thoát ra từ người Tuyết Thần.

Cùng một lúc bị hai luồng nội công đánh đến. Tuyết Thần cảm giác không ổn, ánh mắt nàng vốn điềm tĩnh, bây giờ không ngừng xao động. Chính vào lúc này, đầu dê và đầu chó dường như ăn ý nhau ra tăng công lực.

Tuyết Thần biết nếu nàng dùng sức chặn cả hai thì không thể dành được một phần thắng nào, ngược lại rất có thể bị thương nặng. Vì vậy nàng chọn một bỏ một, dùng hết sức mình cầm chuôi kiếm chém lên một nhát. Móng vuốt của đầu chó liền rơi lả tả. Nó gầm rú lên đau đớn. Ngay sau đó nàng bị đầu dê đá chúng một cước vào bụng, bay về phía sau mấy bước rồi rơi phịch xuống đất.

“Gràoooo” tiếng chó kêu thê lương vang cả núi rừng.

Tuyết Thần cảm thấy bụng đau dữ dội. Nàng chống kiếm xuống đất rồi đứng dậy. Một chất lỏng tanh nồng từ trong miệng trào ra.

Bây giờ trông nàng có vẻ tơi tả quá chừng, không còn bộ dạng xinh đẹp như lúc trước. Tóc tung bay loạn xoạn, rối tinh rối mù. Y phục vốn phẳng phiu, giờ chỗ bị rách, chỗ lại nhăn nhúm bẩn thỉu.

Tuyết Thần đưa tay lau khoé miệng, nhìn con quái vật kia đang kêu gào thảm thiết. Nàng liền cảm thấy vết đau ở bụng dường như giảm đi rất nhiều.

Nàng liếc nhìn đầu dê, cái con đã dùng chân đá nàng. Ánh mắt nàng dữ tợn như muốn băm nó ra từng mảnh. Bất chợt ánh mắt tà ác của nàng dừng lại ở một chỗ. Không biết tại sao nàng lại muốn cười lớn. Vì vậy nàng cười, mặc kệ cho bụng vẫn đang đau. Tiếng cười nàng vang lên song song với tiếng kêu thảm của đầu chó. Ngay lập tức đầu chó ngừng kêu, nó nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị.

Một lúc sau từng cơn gió nổi lên, tiếng cười của nàng vẫn vang vọng. Đất đá ở dưới đất rung chuyển, kể cả những xác người nằm dưới đất cũng lay động theo. Sau đó tất cả đất đá, xác người, rác rưởi bay lên.

Từ xa xa, một, hai, ba… sáu lốc xoáy xuất hiện và tiến lại bao vây nàng và con quái vật hai đầu. Lốc xoáy hút toàn bộ những vật dưới đất vào trong, chỉ riêng nàng và con quái vật còn đứng vững.

Lúc này Tuyết Thần mới ngừng cười, nàng nhìn con quái vật với ánh mắt đỏ ngầu. Đây chính là sát chiêu mạnh nhất của nàng tên là Phong Thất Sát. Từ khi luyện thành tới giờ nàng chưa từng dùng đến. Tại sao lại gọi là Phong Thất Sát mà lại chỉ có sáu lốc xoáy? Bởi vì lốc xoáy thứ bảy chính là nàng.

Tuyết Thần cầm chắc thanh kiếm trong tay, rồi trong chớp mắt lao về phía trước. Tốc độ của nàng nhanh chưa từng có, trong nháy mắt như biến thành một cơn lốc xoáy xoay quanh quái vật hai đầu Lushi.

Quái vật giống con người ở một điểm, là dù có mạnh đến cỡ nào đi nữa cũng vẫn sợ hãi trước thiên nhiên. Lốc xoáy kia là thật, là do gió tạo thành. Sống lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên chúng nhìn thấy hiện tượng này. Vì vậy chúng sợ hãi theo bản năng, bản năng của tất cả loại động vật.

Con quái vật phải đứng bằng bốn chân mới có thể bám trụ trên mặt đất. Trước đó vì bị Tuyết Thần chém đứt móng vuốt ở chân trước nên chân của nó không thể đứng bình thường được. Vì vậy nhiệm vụ giữ thăng bằng ở phía trước thuộc về đầu dê. Bọn chúng cố bám trụ để không bị hút vào cơn lốc xoáy. Chính vì vậy mà bọn chúng không thể phản lại thế tiến công của Tuyết Thần.

Nàng như một cơn gió lớn bao phủ lấy chúng, thanh kiếm trong tay nàng chuyển động luồn xuống dưới bụng con vật đó. Chỉ nghe thấy “xoẹt” một cái. Một thứ trên cơ thể con quái vật rơi xuống. Nàng liền lấy kiếm đâm vào vật đó. Một thứ vừa tròn vừa dài nằm trên mũi kiếm của nàng.

Con quái vật vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra vì nàng ra tay quá nhanh. Đến khi nó nhìn thấy vật trên mũi kiếm thì không khỏi trợn mắt, chúng trợn to đến mức như muốn rách cả khoé mắt. Sau đó chúng kêu gào như lợn bị chọc tiết. Máu từ bộ vị bên dưới vì một bộ phận bị cắt mất mà tuôn ra. Thấm đỏ cả một vùng lông bên dưới.

Con dê quý nhất là bộ phận đó, không có nó thì nó biết giải quyết sinh lý bằng cách nào. Càng nghĩ đến bên dưới càng đau. Những tháng ngày tươi đẹp dường như kết thúc từ đây. Đôi mắt nó đỏ ngầu trông thật đáng sợ.

“Hahaha…” Tuyết Thần cười lên sung sướng, giọng cười của nàng vang lên như trăm tảng đá đập vào đầu hai con quái vật. Nàng cười, càng cười càng quỷ dị. Cười đến nỗi khiến con quái vật hai đầu run lên. Giờ phút này chúng chỉ muốn thoát khỏi đây, nhưng xung quanh chúng bị bao vây không lối thoát.

Tuyết Thần cầm bảo kiếm tiến lại gần đầu chó và đầu dê. Trên mũi kiếm dương vật của chúng vẫn còn dính ở đó. Chúng sợ hãi từng bước từng bước lui về phía sau.

“Nào, lại đây, lại đây chứng kiến xem đây là vật gì.” Giọng Tuyết Thần âm vang, chó và dê liên tục lắc đầu.

“Không xem ư? Vậy ta càng muốn các ngươi xem” Nàng tung người bay về phía bọn chúng. Đầu dê và chó sợ hãi chạy, chúng chạy nàng đuổi theo. Vừa đuổi vừa cười, làm cho chúng sợ hãi chạy càng nhanh.

Xung quanh bị bao bọc bởi sáu lốc xoáy. Những lốc xoáy yếu dần rồi biến mất. Đất đá và xác người từ trên trời rơi xuống lả tả. Con quái vật hai đầu thấy có được đường ra liền chạy một mạch vào rừng rậm. Chạy vào sâu trong rừng mà chúng vẫn nghe thấy tiếng cười ghê rợn của nàng.

Gió đêm từ đâu thổi tới, từng cơn, từng cơn thổi tung bay mái tóc dài của Tuyết Thần. Nụ cười trên môi nàng vụt tắt, nàng đã trả thù được nỗi ám ảnh của tuổi thơ. Trả thù được cho mười lăm huynh đệ. Trả thù nỗi nhục nhã khi bị vũ nhục cho tất cả các vong hồn. Nhưng nàng không giết nó, nàng thả nó về ổ, nàng muốn tìm ra nơi ẩn nấp của nó. Vì biết đâu nó có liên quan đến Long Thiên bang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN