Nguyền Rủa Thiếu Nữ Sợ Ế - Chương 1: Truyền Thuyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Nguyền Rủa Thiếu Nữ Sợ Ế


Chương 1: Truyền Thuyết


Trường nội trú “Rose” có một truyền thuyết kể rằng:”Nếu bạn có ước nguyện, hãy viết vào tờ giấy và chôn dưới gốc cây sau trường, nó sẽ trở thành hiện thực”

_Bọn mê tín, ngày nào cũng nghe tụi con gái xì xầm cái vụ này!- Nó bĩu môi lườm

_Nhưng nó có thật đấy Eris!- Cô bạn thân duy nhất của Eris lên tiếng

_Tớ không tin- Nó khẽ lắc nhẹ đầu, thở dài chán chường, một người như nó trước giờ có khi nào tin vào mấy cái vụ tào lao như vậy? phải, nó là một cô gái 18 tuổi cứng rắn, mạnh mẽ, suy nghĩ rất là chững chạc:_Phải, một đứa con gái thông minh như tớ làm sao có thể…

_Hôm qua…Đúng như những gì tớ đã viết vào trong mảnh giấy, và sáng nay…Reo đã tỏ tình với tớ.

Bỗng dưng nghe được tiếng thì thầm, có vẻ như là chuyện về cái truyền thuyết đó, nó vén tai lên nghe ngóng tụi nữ sinh lớp mình, tuy chỗ tụi đó cách nó đến tận 3 dãy bàn nhưng vẫn thu vào lỗ tai voi của nó rõ mồn một

_Thật sao? Vậy là nhờ truyền thuyết rồi!

_Đúng là muốn gì được nấy

_Tớ nghe nói, cây đó cầu tình duyên là linh nhất đấy!

_Đấy, tụi nó cũng đang ăn mừng vì…

_Một lũ ngu ngốc- Nó đã lường trước việc bị cả đám đó “Hội đồng” nên thay vì lớn tiếng, nó thì thầm.

_Nhưng…

Chưa để Lyly nói hết câu, nó xen ngang chặn đứng cổ họng cô:_Mặc dù vậy nhưng tớ vẫn không tin- Tuy nói vậy nhưng thật ra, sau khi nghe tụi nữ sinh vừa bàn tán, trong lòng nó hớn hở như vớt được cả khối vàng

_Ừa ha, cậu luôn khác hẳn bọn con gái mà haha

_Ukm! Đương nhiên, tớ mà đi tin ba chuyện đó thì tớ không còn là Eris nữa

***

_Woa…Đến nơi rồi!- Ờ thì người thông minh như nó làm sao mà tin mấy chuyện tào lao này? Ờ thì, nó mà tin ba cái chuyện này thì không còn là Eris nữa? Nó quên phắt những gì nó đã nói rồi, hố hố, quên khôn thật. Trốn bạn thân để mà mò đến đây là đã biết cỡ nào rồi chứ ở đó mà “Ra dáng”. Thì cũng phải, người như nó trước giờ không hề tin vào bất cứ lời đồn đại nào, nhưng lần này thì khác. Nó đứng đơ người một lúc, mồm không ngậm lại được, đang trong trạng thái “Đứng hình” đột nhiên chuyển sang trạng thái “Tua chậm”:_Nhưng…Tại…Sao…Lại…Có…Cả đống…Cây thế này???

Sau trường thưa thớt cây, nhưng cái cây truyền thuyết thì chỉ có một cơ mà!? Bầu không khí lắng đọng chỉ có thể nghe được tiếng thở phì phào, âm thanh của những chiếc lá khô vàng ruộm sẫm màu bị giẫm nát giữa rừng cây u ám, rợp những bóng cây một màu ảm đạm như phụ họa thêm cho nỗi sợ trong lòng cô, đôi khi sự yên tĩnh, lắng đọng càng làm tăng thêm sự căng thẳng giữa chốn không người, âm thanh giòn giã của những chiếc lá khô bị giẫm vang vọng khắp tứ phía, từng đám cỏ dại mọc um tùm đâm lên ở góc độ bướng bỉnh tạo nên một cảm giác ngần ngại và hoang xơ, cô cứ bước một lúc tiến sâu hơn, xa hơn, và nhanh hơn…

_Thôi chôn đại vào gốc cây này vậy

Vì trời đã trở tối, nó cũng không để ý đó là cây gì nhưng chỉ có cây này là đứng một mình một chỗ nên theo phán đoán, Eris cho rằng đây là cái cây mà mọi người đồn đại, do vội vã, dường như nó cũng không để ý được hình dáng của cái cây hoang sơ đó như thế nào, chỉ có thể nhận thức được bầu không khí xung quanh cái cây này như chứa đựng một luồng khí lạnh không sức sống, lúc này…Dây thần kinh nó căng lên như dây đàn, mồ hôi trán lấm tấm từng giọt, nỗi sợ lấn át cả lí trí nó, chỉ còn biết đào, bới, đào mãi dưới gốc cây, và cuối cùng là đặt mảnh giấy ghi chép ước nguyện vào và vùi đất lấp lại cái lỗ.

***

Eris thở dốc, lau mồ hôi một cách ẩu đả bằng cách quẹt tay lên mặt và dứng dậy, quay đầu lại, nó nhận ra mình vừa lạc lõng vào chốn hoang vu nào đó. Cô đã bước vào sâu đến vậy sao? Cảm giác ai đó cứ rình rập sau lưng vừa nãy vẫn còn, khí lạnh hoang dại xen lẫn tiếng gió gào thét như sự thèm khát điều gì đó, thật mãnh liệt và điên dại. Dường như sự lo sợ ban đầu đã thúc đẩy cô bước nhanh đến vậy. Cả một vừng cây không bóng người cảm giác như có cả ngàn cả triệu con ngươi đang chằm chặp, săm soi vào mình, ở phía trước đối diện, bên trái, bên phải, đằng sau hay thậm chí là bóng cây rợp trên đỉnh đầu cũng tạo nên cảm giác rùng rợn đó, cô đảo mắt nhìn quanh theo bản năng của một con thỏ bé nhỏ, nỗi sợ cứ bao quanh lồng ngực như tảng bê tông cốt thép đông chặt trong đầu cô, cũng phải, vì các dây thần kinh của cô như căng lên hết cỡ, một cảm giác nặng nề chôn vùi cô xuống đất.

_Á Á Á Á!!!!- Eris hoảng sợ hét lên và chạy đi một cách vô thức.

***

Vừa nãy, âm thanh của lòng đất trộn bới đánh tan bầu không khí lạnh và đem đến một cảm giác kích động, sự bất ngờ nhanh đến không thể tưởng được, bàn tay ai đó đã được chôn vùi dưới lòng đất bấy lâu đã thức dậy và trồi lên khỏi mặt đất một cách nhanh chóng và thèm khát túm lấy cổ chân cô.

***

Phải chạy thật nhanh, phải thoát khỏi đây sớm nhất có thể, phải sống sót trở về, những ý nghĩ thoáng vụt qua tâm trí cô, có sợ đến mấy cũng phải thoát ra khỏi chỗ hoang xơ này, sự hoảng sợ như khiến cô quên đi mất nhịp tim hỗn loạn của mình trong mỗi tiết thể dục khó khăn, còn nhanh hơn mỗi tiết học chạy trong trường một cách lười biếng và miễn cưỡng. Một nỗi sợ nào đó đã thúc đẩy, tiếp thêm cho cô sức mạnh, thật nhanh, thật mạnh, thật gấp gáp, thật hỗn loạn. Eris cứ vượt hết cây này sang cây khác, hơi thở gấp gáp và âm thanh nát nhàu của những chiếc lá khô một cách nhanh chóng làm gián đoạn cả không gian tĩnh mịch âm u.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN