Nguyền Rủa Thiếu Nữ Sợ Ế - Chương 2: David
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Nguyền Rủa Thiếu Nữ Sợ Ế


Chương 2: David


Người con trai có đôi mắt màu xanh thuần khiết ẩn chứa một vẻ đẹp bí ẩn, sở hữu một nước da trắng ngần tựa như tuyết lạnh băng lấn át sức sống và làm tăng thêm cái giá lạnh dìm chết mọi thứ tốt đẹp xung quanh và mang đến một luồng khí giết chóc, làn môi mỏng quyến rũ ẩn hiện nụ cười khinh bỉ…Máu!? Máu đang rỉ từ mái tóc nâu sẫm xuống vầng trán thấm xuống hàng chân mày nhíu lại thích thú, hắn liếm từng giọt máu tanh đỏ tươi một cách thèm khát…Máu!? Máu từ khóe mắt hắn!?

_Eris? Eris!? Eris!!

Một giọng nói thảng thốt, lo sợ vang vảng bên tai cô, thứ âm thanh đục ngầu hòa quyện lẫn nhau, ánh sáng huyền ảo nhấp nhoáng hình bóng của một ai đó kèm với bàn tay ấm nóng đang lay mạnh người cô một cách run sợ, ai đó đang gọi tên cô?

_Eris…Tôi sẽ bám theo em

Chỉ một phút ngắn ngủi, giọng nói trong veo của cô bạn thân đã bị lấn át trong tâm trí nó thay vào đó là một câu nói trầm thấp và rợn người của một ai đó khiến đôi mi nặng trĩu của cô nhíu chặt lại và mở trừng

_Á!?- Eris ngồi bật dậy, cô thở dốc một cách nặng nề, mồ hôi tuôn nhễ nhại, cơ thể cô nóng ran, sự mệt mỏi như kéo cả trọng lực cơ thể

_Eris? Cậu sao vậy? Sắp trễ học rồi, tớ gọi nãy giờ mà cậu không nghe thấy sao?- Lyly lườm nó một cách nghi hoặc:_Cậu bị cảm sao?

_Ơ? Kh…Không sao- Cô đáp lại bằng giọng khàn

_Eris, tớ lo lắm, đã xảy ra chuyện gì với cậu? Cậu đã rất lạ kể từ chiều qua về phòng, cậu ổn chứ?- Cô bạn lo lắng:_Nếu không khỏe, cậu nghỉ một ngày đi, mai tớ sẽ đưa tập cho cậu chép lại bài

_Vậy làm phiền cậu xin phép giáo viên giúp tớ

_Ukm, tớ đi đây- Vừa bước ra ngưỡng cửa, Lyly ngoái đầu tạm biệt

_Học tốt

Vậy là bây giờ, chỉ còn mình Eris trong phòng, yên ắng một cách lạ thường, sự việc hôm qua cô còn không dám nghĩ tới, nó diễn ra quá nhanh, có thật ai đó đã tóm lấy chân cô? May cô thoát kịp, không nghĩ nhiều, càng suy nghĩ chỉ càng căng thẳng và lo sợ hơn thôi, cô bước xuống giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Hai hàng mi nặng trĩu cứ nhíu chặt lại với nhau, đưa mắt nhìn trong gương, oa…Cô vẫn xinh xắn như ngày nào, sở hữu một màu mắt huyền bí màu xanh, cặp chân mày kiếm mạnh mẽ, làn môi mỏng quyến rũ, nước da trắng bệch không còn sức sống, đặc biệt là máu tuôn như thác đổ…Đứng lặng một hồi để chiêm ngưỡng “Sắc đẹp trời ban” của mình, bất chợt, cô trừng mắt…

_Á Á Á Á Á Á!? Cái…Cái gì đây!? Mình bị biến thành con chó từ khi nào vậy!! Đã vậy còn là một có chó quái thú không được toàn vẹn nữa!? Trời ơi…Sao tôi khổ vầy nè!

_Ê! Cô mới nói ai là chó hả!!

_Sao trời lại ban cho tôi cái khuôn mặt kinh tởm xấu xí đến vậy…Huhuhu…

_Này!!

_Bộ tôi ăn ở thất đức lắm sao hả trời ơi…Huhuhu..

_Này! Câm!

_…-Nó thút thít

_Tôi định dọa ma cô, cô không khóc vì sợ mà vì nhìn thấy gương mặt của tôi là sao?

_Á Á Á!? Mày…Mày? Mày không phải là tao?

_Bực mình! Quê rồi, bể kèo rồi còn làm ăn gì được nữa!- Nói xong, lập tức hắn biến mất dạng trong gương

_Eh? Mình đây mà, mừng quá! Mình không phải chó lai quái thú sao?- Eris sờ xoạng khắp mặt:_Chẳng nhẽ mình bị hoang tưởng? Mình cảm nặng đến mức này rồi sao?

***

_Thuốc an thần?- Lyly vọng từ điện thoại

_Mua loại nặng cho tớ- Nói rồi nó liền cúp máy, ngồi trầm tư một lúc:_Hôi quá, phải rồi! Hôm qua mình chưa tắm- Cũng phải, cô cần đi tắm nước ấm để được thư giãn đầu óc, giải tỏa bớt căng thẳng.

Ngồi vào bồn tắm bốc màng khói nhẹ, Eris khẽ khép đôi mi…

_Vòng một chẳng hấp dẫn gì cả

Một giọng nam trầm thấp cất lên vang vọng khắp phòng tắm

Chết lặng một hồi, nó tự nhủ:_Tắm xong, mình phải gọi điện thoại hối Lyly đem thuốc an thần về nhanh mới được

_Màn hình phẳng- Lại cái giọng điệu kiêu ngạo đáng ghét đó

_Quỷ xứ phương trời nào mau ra đây không ta sẽ…

_Cô sẽ làm gì? Và định sẽ làm gì?

Cô tức chết được:_Gọi cảnh sát!

_Ha! Nực cười, tôi chắc rằng việc đầu tiên họ làm sẽ là tống cô vào trại tâm thần

Phải, vì sẽ chẳng ai tin cái vụ hoang đường mờ ám này cả

_Ngươi là thứ gì mà ta không bắt được cơ chứ!

_Muốn biết không?

_Đừng ra vẻ mờ ám nữa, biến thái thì vẫn chỉ là biến thái mà thôi!- Nó gằng giọng

_Này cô kia! Cô nói ai biến thái!!

_Đi chỗ khác mà rình, tôi có biết một bà già khoảng 78 tuổi ở trại tâm thần có dáng rất đẹp, đến đó tha hồ mà ngắm!

_Khinh thường tôi? Được thôi, đợi đấy! Rồi cô sẽ phải hối hận

_Haha…

Không nghe tiếng đáp lại, cô chắc Tên-Biến-Thái đã bỏ đi rồi, kệ, thà để hắn ta ngắm Body của bà già 78 tuổi còn hơn, cô mừng chết được!

***

Eris đang gặm tạm ổ bánh mì…

_Có muốn thấy tôi không?

Lại là cái giọng chết tiệt đó

_Không

_Tại sao?

_Không quan tâm

_Thật không?

_Ờ

_Vậy nếu tôi đồn khắp trường rằng cô có ước nguyện “Không bao giờ bị ế” thì cô vẫn sẽ không quan tâm sao?- Hắn cười kiêu ngạo

_Ờ…Cái gì!? Làm sao…???

_Ôhô…Sợ rồi à?- Giọng nói hắn ta lộ rõ vẻ vênh váo

_Cậu…Cậu dám!

_Muốn tôi không tiết lộ? Vậy thì phải nghe tôi nói đã…

_Được rồi, nói đi!

_Trước khi bàn luận với nhau, tôi nên cho cô thấy tận mắt cái đã…

_Là sao?

Eris cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ đằng sau, bất giác, cô xoay đầu lại, trước mắt cô, một hình ảnh mờ nhạt, người con trai có đôi mắt màu xanh huyền bí, thật thuần khiết và bí ẩn, cặp chân mày kiếm nghiêm nghị nam tính, sóng mũi cao thanh tú, làn môi mỏng quyến rũ nở một nụ cười khiêu khích, mái tóc màu nâu sẫm toát lên vẻ kiêu gợi, làn da trắng lấn át cả mọi thứ xung quanh,…Máu?! Máu rỉ ra từ đầu hắn ta…

_Anh?!…- Eris sững người, mùi máu tanh nồng lên mũi khiến cô muốn nôn mửa

_Tôi là David- Hắn khẽ cúi đầu và ngước mắt nhìn cô, trên môi vẫn nở nụ cười cao ngạo:_Và tôi…Đã chết

Đã chết? “Tôi là David và tôi đã chết” Một câu giới thiệu như sét đánh ngang tai

_Đã chết? Vậy anh là…?!

_Phải, tôi là ma

_Hả!???

_Yên tâm, tôi không làm hại cô, nhưng với một điều kiện.

_!?…

_Eris, tôi sẽ bám theo em

_Vậy là sao?!

_Có nhớ chiều hôm qua không? Cô…chọn nhầm cây rồi

_Nhầm cây!?

_Khục! AHAHAHA…Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào đần đồn đến mức đi cầu tình duyên mà cầu nguyện ở gốc cây chuối như cô cả, đã vậy trong mảnh giấy còn viết 3 chữ “Không bị ế”, Hahahaha….

_Anh…Tôi cấm anh cười! Anh mà cười nữa tôi sẽ nhét cái lùi giẻ lau nhà vào họng anh!

_”Không-Bị-Ế” Aahahaha, không biết, tin này mà loang ra cả trường cô thì…

_…

_…

_Sao vậy?

_Không có gì, kể tiếp đi- Nó buông một cái thở dài chán chường

_Ơ?…Ùm, thì…Dưới gốc cây chuối đó là mộ của tôi

_Vậy thì mắc gì anh phải bám theo tôi?

_À, tôi…Mới chết cách đây 2 ngày, đã có người cố tình giết hại tôi

_Người đó là ai?

_Tôi không biết, trong lúc tôi còn đang đi tìm người đã giết chết mình, cô đã xuất hiện ở mộ của tôi

_Và..?

_Cô là kẻ tình nghi thứ nhất!

_Cái gì!???

_Cho đến khi tìm được hung thủ thật sự, tôi sẽ không bám theo cô nữa!

_Nhưng anh cũng biết rõ là tôi chỉ có ý định…

_Tôi biết, nhưng không còn cách nào khác

_Tôi không chấp nhận!

_Sao?

_Anh không thấy rằng ở chung thì sẽ rất bất tiện sao?

_Tôi có phiền đến ai đâu?

_Vừa nãy ai mới nhìn lén trong phòng tắm

_Tôi không nhìn mấy chỗ không được nhìn đâu, tôi không phải loại người đó, tôi không ham cũng không hứng thú, chẳng qua chỉ là chọc tức cô thôi

_Làm sao mà tin được chứ! Không nói nhiều! Đi ra khỏi phòng tôi ngay!

_Không chịu đi!

_Đi mau!

_Không đi

_Biến mau!

_Không biến!

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! Cút ngay tên chết tiệt!!!

_Xía! Không cút

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN