Nguyện Yêu Em Trọn Đời - Chương 3: Đã say nắng, đã rung động, xác nhận - đã thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nguyện Yêu Em Trọn Đời


Chương 3: Đã say nắng, đã rung động, xác nhận - đã thích


Trận đấu giữa “Hoàng Tử Bóng Rổ” và “Trái Tim Thiếu Nữ” thật đúng là căng thẳng a. Vào phút cuối, tỉ số hai bên là 30:30, tức là hòa! La Điềm đi vào một góc, nhỏ ngồi phịch xuống, uống một hơi hết chai nước kế bên. Các thành viên trong club bóng rổ nhìn cô với con mắt đầy ngưỡng mộ. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người có thể làm cho hoàng tử nghiêm túc đến thế, quan trọng hơn người đó lại là con gái! Thật đúng là ngầu quá aaaaaa!!! Tố Phong ngồi xuống kế bên cô, anh khoác tay qua cổ cô, nói nhỏ:”Cậu…Rất khá!” La Điềm rất nhạy cảm nên khi anh áp sát miệng vào tai cô đã làm cho cô nhóc cảm thấy nhột và ngứa ngáy. Cô quay mặt qua, bờ môi nhỏ nhắn của cô vô tình chạm vào gò má của Tố Phong.

Mặt anh đỏ ửng, anh tránh ánh mắt đầy khó hiểu của La Điềm. Hà Ức Thanh đi vào, hắn kéo tay Tố Phong, lôi anh ra ngoài.

Tại một góc sân, Hà Ức Thanh mặt đầy nghiêm nghị nhìn Tố Phong, hắn nói:”Tớ và cậu đã chơi thân với nhau được 10 năm rồi! Hai ta chưa bao giờ giấu giếm nhau điều gì cả! Nói đi, cậu có ý với con nhóc kia đúng không!?” Nghe thế, Tố Phong đưa tay lên che đi khuôn mặt bỗng đỏ ửng của mình. Hà Ức Thanh, hắn có cần phải tấn công trực tiếp thế không a! Thấy biểu hiện của Tố Phong, Hà Ức Thanh khẽ cúi mặt xuống, giọng hắn trầm trầm:”Tớ…Hình như cũng như cậu…”

*Thịch*! Tim Tố Phong bỗng đập mạnh. Anh vừa nghe cái gì thế nhỉ? Tên trước mặt anh có phải là đại thần Hà Ức Thanh kiêu ngạo không thế!? Tố Phong tóm chặt hai vai của Hà Ức Thanh, anh bối rối:”Cậu…Là đùa đúng không!? Nói cho tớ biết…Đùa thôi? Đùa thôi!? ĐÚNG KHÔNG!?” Hà Ức Thanh đưa ánh mắt có chút lạnh lên nhìn anh, hắn nói:”Xin lỗi…Tớ rất nghiêm túc!”

“Lúc đó lẽ ra cô ấy không nên cười như thế…” Tố Phong cười khổ.

“Đúng thế…Chỉ vì cô ấy đã lỡ cười như thế với chúng ta…” Hà Ức Thanh sầm mặt.

Tố Phong gượng gạo, anh vỗ vai hắn, an ủi:”Thôi! Không sao! Cái này chỉ là say nắng thôi chứ chẳng phải thích gì cả! Đã là say nắng thì cũng sẽ có lúc hết thôi!!! Đúng không!?” Hà Ức Thanh khẽ lắc đầu, hắn nói:”Lúc đó tim tớ đã đập rất nhanh…Cậu…đang dối lòng mình đúng không, Phong?” Nụ cười gượng gạo của Tố Phong bỗng trở nên tà mị:”Tôi, không muốn tình bạn 10 năm của chúng ta tan vỡ chỉ vì thích cô ta.” Hà Ức Thanh vội lắc đầu:”Nhưng nếu chúng ta công bằng thì sẽ không có gì đúng không!?”

“Công bằng!?” Tố Phong khẽ cau mày.

“Cậu biết tính tôi mà…Tôi sẽ không nhường thứ tôi thích cho bất cứ ai cả! Và…Không từ thủ đoạn nào…!” Tố Phong cười gian.

Hà Ức Thanh sầm mặt. Hắn biết, Tố Phong là một người đa nhân cách. Một mặt lương thiện và một mặt đầy tham vọng. Cậu ta…rất độc ác…! Cậu ta…sẽ làm La Điềm khóc mất!

“Không sao…Dù gì…người quyết định là cô ấy chứ chẳng phải chúng ta! Cho nên…dù có chuyện gì, tớ cũng sẽ không bỏ rơi cậu!” Hà Ức Thanh ôm chầm lấy Tố Phong. Bị hành động của hắn cảm hóa, Tố Phong quay về với nhân cách lương thiện của mình. Anh ôm chặt lấy hắn, cười khổ:”Nếu người đó không phải là tớ…mong cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc!”

“Nhưng nếu là cậu…Thì cậu cũng hãy làm thế được không!?” Hà Ức Thanh cười.

Tố Phong thả hắn ra, gật đầu cái rụp.

Tình yêu, nó thật sự rất rắc rối. Mà điều làm cho nó trở nên rắc rối hơn nữa đó chính là…Nhận ra người bạn tốt kia cũng thích người mình thích. Tố Phong anh nói rất dễ, “Nếu người đó không phải là tớ…mong cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc!” Nhưng thật ra, anh rất khó để làm được điều đó. Hà Ức Thanh hắn cũng thế, chúc cậu bạn tốt cùng người mình thích hạnh phúc? Ha…Thật buồn cười…

“Thì ra hai cậu ở đây!” La Điềm thở hòng hộc.

“Hai cậu có biết…hai cậu hại chết tôi rồi không!?” La Điềm quát.

Hai anh đưa mắt nhìn nhau. Lúc hai anh đang đứng đây nói chuyện đàn ông thì cô đã gặp phải rắc rối gì à!? Tố Phong lo lắng:”Cậu gặp chuyện gì à!?” La Điềm gật đầu cái rụp:”Đúng đó! Tôi đang gặp chuyện rất là lớn!!!” Hà Ức Thanh tỏ vẻ khó hiểu:”Chuyện gì!?” La Điềm quay mặt ra đằng sau, cô trợn mắt, chạy nhanh về phía trước. Từ xa, hơn mấy chục nữ sinh trông hung ác đang đuổi theo cô. Hà Ức Thanh kéo một nữ sinh từ trong nhóm đó ra, hắn hỏi:”Có chuyện gì vậy!?”

Nữ sinh đó nhìn hai anh, mặt đỏ bừng bừng. Cô nói:”Người trong club bóng rổ nữ nói là con nhỏ La Điềm kia làm mất mặt hoàng tử nên giờ fan club định đánh hội đồng nó đó ạ!” Tố Phong trừng mắt nhìn nữ sinh nọ, cô ta run bần bật. Đây có phải là hoàng tử ấm áp dịu dàng của họ không thế? Đó không phải là hoàng tử Tố Phong nữa, đó là Tố Phong “thứ hai” đầy tà đạo kia. Anh bóp chặt cổ tay của cô ta, hung hăng:”Chỉ vì một lí do xàm ngôn kia mà các người đi ức hiếp người khác!?”

“Em…Em…” Nữ sinh đó sợ hãi.

“Chơi bóng rổ là dựa vào kĩ thuật! Nếu không có kĩ thuật, chơi kém là điều bình thường! Đằng này, La Điềm chơi rất tốt, rất đáng ngưỡng mộ. Vậy mà các cô định đánh hội đồng một người đáng ngưỡng mộ thế sao!? Các cô có nhân tâm không!?” Tố Phong cáu gắt.

Nữ sinh đó khóc, chạy đi mất. Tố Phong chạy đi tìm La Điềm.

“Hoàng Tử Bóng Tối”, Tố Phong “thứ hai” đã lên sàn! La Điềm, ngàn vạn lần em đừng xảy ra chuyện gì!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN