Nguyện Yêu Em Trọn Đời
Chương 2: Nụ cười như hoa linh lan
“Đúng đó! Hoàng tử cũng không ngăn cản luôn nha!!!”
“Dễ thương quá a! Tên gì vậy em!?”
“Cho làm quen cái đi hai người!!!”
“…”
La Điềm vừa đi vừa ngáp:”Aizz!!! Náo nhiệt thật…” Đúng vậy…Rất náo nhiệt! Một miếng thịt ngon bỗng nhiên lọt vào một hang cọp…Tình trạng của La Điềm cô cũng có thể coi là vậy đấy!
Thấy mọi người cứ lẽo đẽo theo sau mãi, Tố Phong làm mặt lạnh, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống còn 0 độ:”Đủ rồi! Đây là học viên mới của khoa thiết kế! Do kí túc xá nữ hết phòng nên mới dọn ở chung với chúng tôi! Các cậu đừng có làm mất mặt nam sinh chúng ta chứ!?” Nghe thế, các học viên nam liền run bần bật, gật đầu nghe theo. Hoàng tử của chúng ta đúng thật là…Ngầu quá xá a!!!
Sau khi đã tươm tất mọi việc, La Điềm, Hà Ức Thanh và Tố Phong cùng đi đến lớp. *Cạch* cửa lớp mở ra, một fan club liền chào đón hai anh rất hùng hậu. Nhưng khi thấy sự hiện diện của một nữ sinh đứng giữa hai anh, các cô nhìn La Điềm với con mắt đầy…tà ác. Có vẻ như La Điềm cô sẽ không thể yên ổn với tháng ngày làm học sinh của mình được nữa rồi…
Chủ nhiệm Tần đi vào lớp, ông kéo La Điềm lên bục giảng, nói giọng khàn khàn:”E hèm! Đây là học viên mới chuyển trường của lớp ta, La Điềm! Vì là học viên mới nên các em hãy giúp đỡ bạn nhé!” La Điềm khẽ cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng. Chủ nhiệm Tần chỉ vào chỗ ngồi giữa đại thần và hoàng tử, ông nói:”Em lại đó ngồi nhé!” La Điềm gật đầu, cô đi về chỗ của mình mà không để ý những cặp mắt đầy đố kị đang chỉ thẳng vào cô.
Chủ nhiệm Tần:”La Điềm! Không được ngủ gật!”
“La Điềm! Tại sao em không học bài!?”
“La Điềm! Đừng nghịch bút!”
“La Điềm! Không phải tôi nói em đừng ngủ sao!?”
“La Điềm…”
“…”
Trời ạ! Con nhóc La Điềm này đúng là chúa lười mà! Trong giờ chủ nhiệm Tần mà nó dám nằm ngủ với nghịch bút. Không những thế, những giờ khác nó còn ngồi viết tiểu thuyết nữa chứ!? Có phải vì thế nên nó mới bị chuyển trường không!? Tố Phong ngồi kế bên không những không nhắc nhở mà còn cho phép nhỏ lấy bút mình chơi. Thật đúng là…làm Hà Ức Thanh hắn tức rồi aaaaaaaaaa!!! Hà Ức Thanh đập bàn cái “rầm”, hắn đứng phắt dậy, quát:”La Điềm! Cô! Học! Nghiêm! Túc! Hộ! Tôi! Cái!!!”
La Điềm nhìn hắn, cười ngu:”Hê…Hê hê!” Cô nhóc nhìn lên bảng, cầm cây bút trên tay viết loẹt xoẹt vài cái. Chả biết nhỏ là thần hay là người nhưng chỉ trong vài khắc, quyển vở của nhỏ đã được ghi chép tỉ mỉ và rất đầy đủ những bài học trên bảng! Tố Phong khẽ cong môi, anh xoa đầu nó khen ngợi. Hà Ức Thanh đưa tay đỡ trán, thật đúng là hết cách với cô.
Buổi trưa
Đại thần, hoàng tử và La Điềm cùng ăn trưa. Con nhóc La Điềm ăn rất lạ, hộp cơm của nó chỉ toàn cơm trắng không lấy nổi cọng rau. Tố Phong gắp một miếng sườn to cho nhỏ, anh nói:”Nếu không ăn thịt sẽ không cao được.” Bị câu nói của Tố Phong kích thích, mắt La Điềm sáng ra. Cô nhóc chạy vội xuống căn tin, mua một xuất cơm đặc biệt rồi càng quét nó nhanh chóng. Ăn xong, cô vứt lẹ hộp cơm vào thùng rác. La Điềm tiến về phía Hà Ức Thanh, cô đưa cặp mắt long lanh lên nhìn hắn:”Đã cao chưa!?”
“Phụt…” Hà Ức Thanh bị hành động đó của cô làm hắn cười run cả người. Tại sao trên đời này lại có một người đơn giản thế cơ chứ!? Tố Phong cười khúc khích, anh dịu dàng xoa đầu cô nhóc, nói:”Mỗi ngày đều ăn chắc chắn sẽ cao.” La Điềm dùng con mắt ngưỡng mộ nhìn anh, cô gật đầu lia lịa. Đúng là dễ thương và dễ dạy a!!!
Đi ngang qua câu lạc bộ bóng rổ, La Điềm vừa kéo vạt áo Tố Phong vừa chỉ vào bên trong:”Tôi cũng muốn chơi!” Tố Phong im lặng một hồi, đây chẳng phải là cơ hội cho hoàng tử bóng rổ anh thể hiện trước mặt cô nhóc sao!? Anh khẽ cong môi tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp:”Được! Nhưng…cậu chơi với tôi được không?”
La Điềm đưa mắt lên nhìn anh, cười rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên hai anh thấy cô nhóc mặt đơ này cười. Tố Phong và Hà Ức Thanh trợn mắt một hồi lâu. Thật…Cảm giác như có hoa linh lan đang nở rộ xung quanh vậy! Trắng thuần khiết…Và rất xinh đẹp! Cô nói:”Được! Được! Vào từ qua đến giờ chưa được vận động mạnh a.”
Tố Phong đi vào bên trong. Vì anh quay mặt đi nên La Điềm đã không thấy hai gò má đang ửng đỏ kia. Ngược lại, gương mặt thẹn thùng ấy đã bị đại thần Hà Ức Thanh nhìn thấy. Lúc này, hắn chỉ muốn hỏi anh rằng “Tố Phong này, cậu do trời nóng nên đỏ mặt hay là do cậu đã thích con nhóc đó thế?”
Nhưng không thể được. Bởi vì chính hắn lúc này cũng đang đỏ mặt nên lấy tư cách gì để hỏi anh điều đó?
Thật đúng là…Con nhóc đó! Hắn nhất định sẽ bảo nhỏ không được cười!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!