Nửa đêm Hoắc Thần mới quay trở về, ta quay người sang một bên giả vờ ngủ.
Chàng tay chân nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm ta từ phía sau.
Khoảng cách giữa hai người bọn ta rõ ràng rất gần nhau, nhưng ta lại cảm thấy so với trước kia mọi thứ ở hiện tại đều khác xa.
Người mà ta luôn nghĩ về 7 năm trước cuối cùng cũng đã quay trở về bên ta, nhưng thứ tình yêu mãnh liệt của ta đối với chàng ấy dường như ngày càng mờ nhạt đi.
Ta không có cách nào toàn tâm toàn ý đối với chàng như trước, thậm chí có lúc nhìn thấy chàng ta còn không thể cười nổi, vì ngay tức khắc ta sẽ nghĩ đến Thẩm Dịch và con trai của nàng ta.
Dường như chàng đã nhận ra cái gì đó.Thời gian này chàng lúc nào cũng cẩn thận dè đặt trước mặt ta.
Cho dù Thẩm Dịch sai khiến Thôi Thúy tìm cớ để gọi chàng như thế nào đi chăng nữa, chàng đều không rời đi nữa.
Nhìn xem, cho dù chàng ấy không đến, mẹ con của Thẩm di nương vẫn sống tốt đó thôi.
Mỗi ngày từ hoàng cung trở về chàng đều mang cho ta mấy loại kẹo mứt mà ta thích.Lúc nhàn rỗi, buồn chán thì ta cùng với Cẩm Nguyệt ở bên trong Hoa Viên ngắm hoa và ăn điểm tâm.
Lại có một số người, ta đã cố ý không tìm nàng ta tính sổ nhưng nàng ta thì ngược lại cứ cố ý lảng vảng trước mặt ta.
Lúc Thẩm Dịch dẫn Hoắc Hoài Trân đến, ta và Cẩm Nguyệt chuẩn bị rời đi.
Thẩm Dịch bảo Hoắc Hoài Trân chào ta, Hoắc Hoài Trân hừ hừ 2 lần nhất định không muốn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngoan ngoãn khi ở cùng Hoắc Thần và Hoắc lão phu nhân.
Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, ta căn bản cũng không muốn bận tâm đến nên chuẩn bị rời đi.
Khi lướt qua nhau, ta căn bản không đụng đến một sợi tóc của Hoắc Hoài Trân, nhưng trong chớp mắt hắn ta đã rơi xuống hồ nước.
Thẩm Dịch và Thúy Thúy một mực khẳng định là ta đã đẩy Hoắc Hoài Trân xuống dưới, và đã mắng ta:“ Cô thật độc ác”.
Ta đảo mắt, nhìn đứa nhỏ đang vùng vẫy trong nước, nghĩ thầm Thẩm Dịch cũng thật là tàn nhẫn.
Vì vu oan cho ta, mà để con trai ruột bị dẫm đạp như thế này.
Ta tốt bụng nhắc nhở nàng ta: “ Nếu các người không nhanh đi cứu nó lên, thì sau này các người sẽ không thể tìm được bất kỳ diễn viên nào để sử dụng cho những mánh khóe khổ nhục kế của mình.”.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Dịch, thị vệ cách đó không xa gấp rút chạy tới nhảy xuống, vớt Hoắc Hoài Trân lên.
Hoắc Hoài Trân bị sặc nước đến đỏ cả mặt, ho không ngớt, thị về khẩn trương bế hắn ta đi tìm đại phu.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, lăn lộn trong ao băng một hồi, sợ bệnh phong hàn vừa khỏi lại bị lại.
Sự việc ồn ào đến tai Hoắc lão phu nhân, Thẩm Dịch khóc lóc kể lể rất nhiều.
Nếu ta không phải là người bị vu oan, sợ là ta cũng sẽ bị lập luận sắc bén và kĩ năng diễn xuất của nàng ta đánh lừa.
“Phu nhân, nếu người không thích thần thiếp, có bất cứ oán hận nào thì cứ nhắm vào thần thiếp, Hoài Trân còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa hiểu, thế nào người có thể nhẫn tâm đẩy Hoài Nhi xuống dòng nước lạnh lẽo như vậy, đứa con tội nghiệp của ta.”.
Nàng ta gục xuống trước mặt lão phu nhân khóc nức nở: “ Lão phu nhân, người có thể xin tướng quân để mẹ con thần thiếp ở biệt viện, mặc dù nơi đó điều kiện tệ hơn, nhưng Hoài Trân của con sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.”.
Hoắc lão phu nhân đập bàn đứng dậy: “Giang Nguyên Nhi, quỳ xuống cho ta.”.
Ta không di chuyển, không kiêu ngạo cũng không sẩm nịnh.
“Con không có đẩy hắn, hắn tự mình nhảy xuống.”.
Thấy ta bác bỏ, Thẩm Dịch vội vàng nói: “ Hoài Nhi còn là một đứa nhỏ, không phải kẻ ngốc, làm sao có thể tự mình nhảy xuống, Hoài Nhi còn không biết bơi.”.
Ta vỗ tay để tán thưởng nàng ta: “ Nói hay lắm, nói không chừng ngươi vừa mới sinh ra kẻ ngốc thì sao? Có cần ta tìm cho ngươi vài đại phu giỏi hay không? Con vẫn còn nhỏ, đừng trì hoãn việc chữa trị.”.
“Ngươi sao có thể độc ác như vậy, lại có thể trù ẻo con của ta và tướng quân.”.
“Giang Nguyên Nhi, ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên”. Lão phu nhân đi về phía ta với vẻ mặt rất giận dữ, muốn cho ta một cái tát, nhưng ta dễ dàng nắm lấy cổ tay bà ấy.
“ Lão phu nhân, ta gọi người là mẫu thân, người cho rằng ta có thể ngây ngô đến mức để cho người muốn làm gì làm sao?”.
Ta hất tay bà ấy ra, khiến bà ấy loạng choạng lùi lại vài bước, người hầu chạy lại đỡ mới có thể đứng vững.