Ta đến gần bà ấy: “Cho dù là mẫu thân của ta, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đánh ta, người dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân người có tư cách đánh ta? Hay là vì đứa con hoang kia. Người đừng quên, cho dù hiện tại ta được gả vào phủ tướng quân, nhưng ta vẫn là đại tiểu thư của phủ tể tướng, nếu như để phụ thân ta biết người đối xử với ta như thế này trong phủ, người cho rằng phụ thân ta sẽ mặc kệ sao?”.
“Ta còn phải nhắc nhở người một chút, người dường như đã quên, a di người mà yêu thương cưng chiều ta nhất hiện tại là quý phi nương nương trong triều đình. Người nói nếu ta đến chỗ a di mà khóc như hoa lê đái vũ giống như Thẩm Dịch kia, thì a di sẽ bỏ qua cho người, bỏ qua cho cả phủ tướng quân này sao?”.
“Lão phu nhân, trước kia ta nể tình Hoắc Thần mà tôn trọng và quý trọng người, bất kể việc gì cũng đều nghe theo người, nhưng người chưa bao giờ coi trọng ta, bây giờ người còn vì một đứa con hoang mà vu oan ta. Đã vậy, từ nay về sau ta không cần khách sáo với người nữa.”.
Bất kể lúc nào, gia đình ta cũng đều là nơi chống lưng cho ta, là nơi để ta dựa vào.
Lão phu nhân bị ta nói cho tỉnh ngộ, thật sự không dám đụng vào ta nữa, bà ta chỉ biết đứng đó thở hỗn hển.
“ Ngươi ngươi ngươi” trong một thời gian dài “ngươi” không còn lí do gì để nói nữa.
Nhưng Thẩm Dịch vẫn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chỉ trích ta: “Giang Nguyên Nhi, cô không biết trên biết dưới, sao có thể nói chuyện như vậy với lão phu nhân, bà ấy là mẫu thân của tướng quân! Dù ngươi có xuất thân thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng chỉ là nữ nhi đã xuất giá, cũng như bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ của ngươi sao có thể vì ngươi mà kết thù với cả phủ tướng quân?”.
“ Đủ rồi.” Hoắc Thần đẩy cửa đi vào, cũng không biết chàng ta từ trong cung trở về lúc nào, đứng bên ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Điều đó không còn quan trọng nữa.
Thẩm Dịch như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng nhào vào lòng Hoắc Thần, khóc đến xé ruột xé gan.
“Tướng quân, tướng quân, ngài đã về rồi. Ngài nhất định phải làm chủ vì Hoài Trân của chúng ta, phu nhân nàng ấy không thể chấp nhận Hoài Trân, nàng ấy muốn đẩy thằng bé xuống nước rồi dìm chết nó. Nàng ấy, thậm chí còn nói Hoài Trân của chúng ta chỉ là một kẻ ngốc.”.
Ta lạnh lùng nhìn Hoắc Thần, chàng lập tức đẩy nàng ta ra: “ Khóc lóc cái gì? Ngươi luôn miệng nói Nguyên Nhi đẩy Hoài Trân ngã, ngươi có chứng cứ không?”.
“Thúy Thúy, còn có thị vệ trong phủ họ đều nhìn thấy.”.
Thúy Thúy gật đầu lia lịa: “Nô tỳ chính mắt nhìn thấy, là phu nhân đẩy thiếu gia xuống hồ.”.
Lúc đó, người cứu Hoắc Hoài Trân đó là một thị vệ quanh khu vực đó, cũng sớm được cô ta mua chuộc, đương nhiên là không nói ra sự thật.
Đúng lúc đó Cẩm Nguyệt đứng lên: “Ta có thể làm chứng cho phu nhân, lúc đó khoảng cách của phu nhân và các người xa như vậy, không có cách nào đẩy con trai ngươi xuống nước được, nên đã nói không đẩy là không đẩy, các người còn ở đây ngậm máu phun người.”.
Hoắc Thần tiếp tục hỏi Thẩm Dịch: “ Vậy nói cho ta biết, vì sao Nguyên Nhi lại làm như thế?”.
“Bởi vì, bởi vì Hoài Nhi không muốn gọi cô ấy là Đại nương tử!”.
Ta cạn lời: “Ai quan tâm đến đứa con trai ngu ngốc đó của cô?”.
“Tướng quân ngài xem, phu nhân nói Hoài Nhi thật sự là một đứa trẻ ngốc.” Thẩm Dịch đáng thương than thở.
Hoắc Thần đi tới nắm tay ta: “Nguyên Nhi, Hoài Trân vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù nàng không thích nó cũng không nên nói như vậy về nó.”
Có một người mẫu thân ngu ngốc như vậy, không ngu ngốc sớm muộn gì cũng bị dạy cho ngu ngốc.
Ta vùng vẫy ra khỏi tay Hoắc Thần, nói từng chữ: “Hoắc Thần, chúng ta hòa ly đi.”
Trong mắt Thẩm Dịch hiện lên một tia vui sướng.
Hoắc Thần ôm chặt lấy ta: “không, không muốn. Nguyên Nhi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói nàng, sau này nàng muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta.”
Thẩm Dịch vẻ mặt không thể tin được: “Tướng quân……”