Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy - Chương 70: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


Chương 70: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chính là sau đó người lớn mấy nhà đều biết, mặc dù nói bán được tiền, nhưng cũng kêu mấy người bọn họ dừng lại, tiền dĩ nhiên quan trọng, nhưng an toàn vẫn là đệ nhất.

Lại qua ước chừng nửa tháng, khi Diệp Tiểu Kiều ngủ trưa, bị tiếng ve sầu phía ngoài hơi phiền lòng, ngoài cổng viện nhà nàng có động tĩnh, Diệp Tiểu Kiều lập tức từ trên giường bò dậy, chính là trên một chiếc giường khác, tiểu Phượng cũng trở mình dậy theo, “Nhất định là cha mình trở về!” Chuyến đi này của cha hơn mấy tháng, theo thời gian cũng nên trở về, về phần Diệp Tiểu Kiều, trước kia cảm thấy cha mềm lòng, luôn hướng về phía nhà cũ, nhưng mấy tháng này không thấy cha, cũng cực kỳ nhớ nhung. Khi họ đi ra, phát hiện Ngô thị đã sớm đi mở cửa, “Cha, có phải cha con trở về không?”

Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng đều một trái một phải ôm cánh tay Diệp Trụ, “Cha, cha trở lại rồi, chúng con đều nhớ cha!”

“Đúng vậy, nương đều ngày ngày nói thầm, tai chúng con đều muốn chai rồi!’

“Cha, cha ở bên ngoài ăn có ngon không, có ở được không? Có sinh bệnh không?”

“Cha, phía nam chơi có vui không?”

Diệp Trụ được hai khuê nữ líu ríu quan tâm, nụ cười trên mặt sâu hơn, mà Ngô thị phát hiện nam nhân mình đen hơn trước kia, trong lòng ê ẩm, “Cũng đừng làm rộn cha các con, để cho cha các con đi rửa mặt mũi cái, thả lỏng thư giãn.”

Lập Hạ cũng từ trong ruộng trở lại, từ sau khi Diệp Trụ đi, việc đồng áng, Lập Hạ liền gánh vác hơn phân nửa, thấy Diệp Trụ về, Lập Hạ cũng rất vui mừng. Người thân chính là nghĩ đến người thân ra ngoài có thể an toàn trở về, những chuyện khác đều để sau, hiện giờ Diệp Trụ tốt lành đứng trước mặt bọn họ, đó chính là tốt nhất.

Nhưng mà Diệp Trụ gặp mặt thê tử và các con, cũng nói một lần cuộc sống mấy tháng nay của mình ra, Diệp Trụ hơi ngượng ngùng: “Lần này ta đi ra ngoài, ngược lại tổn không ít tiền.”

Ngô thị vội nói: “Không có chuyện gì, nào có lần đầu tiên đã kiếm được tiền, có thể bình an trở lại là tốt rồi!”

Mấy hài tử khác đều gật đầu, trước kia không cảm thấy Diệp Trụ là trụ cột trong nhà, nhưng không có hắn không được.

Chỉ thấy Diệp Trụ lấy ra hai sọt đồ, “Đây là đồ lấy được từ phía nam, bên kia nói là từ nước ngoài truyền đến, bên kia có rất nhiều người đang trồng, ta hỏi người địa phương, thứ này còn sống tương đối tốt, nếu trồng được, sản lượng không thấp.” Diệp Trụ có tay nghề trồng trọt, nhìn thấy thứ này, hơn nữa giá tiền rất rẻ, liền muốn có thể mang về đến lúc đó chính nhà mình trồng.

Diệp Tiểu Kiều vừa nhìn thấy vật này hai mắt liền sáng, đây không phải thổ đậu sao? Tục xưng khoai tây! Chỉ có điều nàng không dám nói ra mình biết thứ này, nếu không sẽ bị người coi thành quái nhân!

Tiền trong tay Diệp Trụ không nhiều lắm, buôn bán trà buôn bán tơ lụa cũng không thể, hơn nữa chuyến đi này đại tỷ phu có thể mang mình ra ngoài, đã rất cảm kích, không thể vì vậy, mà dựa dẫm vào đại tỷ phu, đi ra ngoài một chuyến, người ta ngược lại cho ngươi ăn uống ở, ngươi còn muốn kiếm tiền của người ta, đây không phải việc Diệp Trụ có thể làm ra, hắn tiết kiệm ăn tiêu tiết kiệm dùng, đến phía nam, đại tỷ phu cũng nói cho hắn mượn tiền buôn bán đồ, trở về mua đi bán lại, trả lại cho đại tỷ phu là được, Diệp Trụ không phải không nghĩ tới, nhưng cuối cùng nhìn thấy không ít nơi có bán thứ này, hơn nữa hắn ăn vẫn còn thấy rất ngon, hắn thích trồng hoa màu, liền nghĩ đến mua mầm mống khoai tây này về, đến lúc đó trồng thật tốt, không phải nói hàng thực phẩm miền nam bán miền bắc, cũng bởi vì đồ phía nam phía bắc ít có sao? Vậy hắn mang khoai tây chỗ bọn họ về trồng, không phải vật hiếm thì quý rồi sao?

Không thể không nói, suy nghĩ này của Diệp Trụ là bút thần Phúc Lâm, khó gặp, chính là đại tỷ phu Diệp Trụ khi nghe tính toán này của Diệp Trụ, cũng cảm thấy muội phu của mình vẫn còn có chút đầu óc buôn bán, chẳng lẽ trước kia bị trưởng bối quản quá nên ngây người rồi?

Lập Hạ nghe lời Diệp Trụ nói, rất ủng hộ cha, cảm thấy những năm này cha hiếm có quyết tâm như vậy, “Cha, con cảm thấy trồng khoai 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN