Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 71: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngược lại dì cả và dượng cả của Diệp Tiểu Kiều lại đích thân tới một chuyến, trực tiếp cho Ngô thị và Lập Hạ một bọc bạc, bên trong là mười lượng.
“Đại tỷ, đây là làm gì? Tiền này nhà muội không thể nhận!” Ngô thị vội từ chối, vốn lần này đại tỷ phu có thể dẫn theo nam nhân nhà mình đi trải việc đời, đó chính là rất tốt, bây giờ trở về lại tới đưa cho tiền, cái này thật sự không thể cầm.
Dì cả lại nói: “Sao lại không thể cầm? Đây là nhà Diệp Trụ nên được! Còn không biết tính khí, nói chuyện đều là thật! Lần này nếu không có Diệp Trụ, tỷ phu cũng không thể kiếm được nhiều thêm một khoản, một chút này còn cảm thấy ít đó. Nhị muội, nhanh cầm lên đi, nếu không liền tức giận.”
Lời này khiến cho tất cả mọi người không hiểu ra làm sao, Diệp Trụ này làm được chuyện gì khi nào, có thể kiếm tiền cho dượng cả?
Dượng cả ở bên cạnh nói: “Nhìn tính tình nóng nảy của nàng ấy này, lời gì cũng không nói ra, Diệp Trụ này khẳng định không nói, chuyện là như thế này, lần này đi ra ngoài trừ những lá trà tơ lụa đồ kia ra, cùng mấy người cũng chở một chút lương thực, nhưng mà trong mấy người này không hiểu biết nhiều như muội phu, thiếu chút nữa bị người cầm đồ đến lừa, may mà có muội phu nhìn thấy không thích hợp, liền nói cho, mấy người khác nhờ vậy mà không bị lỗ vốn, lão bản bên kia không có ở nhà, kết quả bị chưởng quỹ thừa cơ, thiếu chút nữa làm hỏng danh dự, giá tiền liền giảm cho nhóm rất nhiều, qua đi qua lại, mọi người trong nhóm kiếm được không ít, hơn nữa quan hệ với lão bản bên kia tốt hơn trước nhiều, mọi người nói, đây có phải là công lao của muội phu không? Mười lượng bạc này đã thương lượng xong, mấy đứa không thu chính là cảm thấy quá ít.” Dượng cả nói chuyện đúng là có dáng vẻ, khiến cho người ta không thể không thu, không thu chính là xem thường mấy người bọn họ rồi.
Diệp Tiểu Kiều biết chuyện làm ăn này, đều nói lợi ích, nhưng cũng không có người bạc đãi lợi ích của mình. Chỉ có điều ngược lại nàng tò mò, không biết cha trợ giúp dượng cả như thế nào đây?
Diệp Trụ cuối cùng mới lên tiếng: “Cũng không có gì, chính là khi xách bao lương thực, cảm thấy sức nặng không thích hợp.” Diệp Trụ làm việc lâu dài, một bao lương thực sức nặng đại khái một trăm cân, hắn khẳng định đánh giá không sai biệt lắm, ngày đó hắn nhìn thấy người ta vận chuyển lương thực, liền muốn đi giúp một tay, hắn có khí lực, lại cảm kích tỷ phu, cho nên ra một chút cũng là nên, nhưng mà hắn vừa mang đã cảm thấy không thích hợp, một bao này có sức nặng không cùng một kiểu với trước kia hắn vận chuyển.
Diệp Trụ không phải người tùy tiện ồn ào, sau khi trở về liền vụng trộm nói với dượng cả, kết quả cuối cùng đương nhiên có người nhét thêm cát vào trong bao lương thực, sức nặng dĩ nhiên khác nhau, mà người trộn lẫn hạt cát chính là chưởng quỹ cửa tiệm thừa dịp lão bản không có ở đây, mấy người kia là người vùng khác, cho nên muốn chơi xỏ một phen, không ngờ bị Diệp Trụ người thường cái gì cũng không hiểu này làm hỏng rồi. Chưởng quỹ này làm việc rất cẩn thận, hắn không phải mỗi một bao đều trộn hạt cát, mà là một số, chưa có ai sẽ kiểm tra từng bao một, chính là sau đó phát hiện ra, thời gian cũng đã qua lâu rồi, đến lúc đó ai có thể nói rõ ràng được?
Chỉ có điều đây có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho lão bản, dù sao nếu muốn làm ăn lâu dài, không có uy tín như vậy ai muốn vui lòng hợp tác với hắn, chưởng quỹ kia tuổi đã già, liền muốn thừa dịp còn có thể nhúc nhích kiếm một ít tiền, ai biết sẽ ngã trên đầu như vậy?
Diệp Trụ đã sớm quên mất chuyện này, hơn nữa chuyện như vậy cũng không đang lôi ra nói với người nhà, hắn không biết chuyến đi này của hắn đã giảm bớt bao nhiêu tổn thất cho mọi người, hơn nữa cũng không thể nhìn dượng cả bị bẫy.
Tiểu Phượng lần đầu tiên có ánh mắt sùng bái Diệp Trụ, mười lượng bạc này đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn bị để lại, bởi vì dượng cả nói rồi, đây là ý tứ của mấy người kia, không thu hắn cũng không có cách nào nói lại với người ta, hơn nữa sau này vẫn còn cần muội phu hỗ trợ đấy, buôn bán cũng không phải làm một lần là đủ rồi, khẳng định còn làm nhiều hơn mấy lần, bản lĩnh bằng cảm giác ước lượng sức nặng của Diệp Trụ thật sự có chỗ dùng.
Diệp Tiểu Kiều nhớ tới trước kia nghe được một chuyện, nói là có người có thể ôm ra sức nặng mà khách hàng cần, thành một quang cảnh, không biết cha mình có tính như vậy không?
Buổi tối Diệp Trụ không ngủ được, mười lượng bạc quả thật đâm tay, hắn cảm thấy thu không yên lòng, Ngô thị nói: “Tỷ phu cũng nói như vậy rồi, cứ yên tâm đi, tỷ phu huynh ấy là người làm ăn, chắc chắn sẽ không thua thiệt, ta đừng nghĩ thiệt.”
“Haizzz, nói là cái lý đó, nhưng mà trong lòng cảm thấy không nỡ.” Đây bận rộn gì đều không giúp đâu, được mười lượng bạc, buổi tối còn ngủ không yên.
Ngô thị cười nói: “A, còn không bình tĩnh như tiểu Kiều của chúng ta đâu, lại nói chuyện khoai tây này, đến lúc đó thật sự chúng ta là người đầu tiên trồng ra, mười lượng bạc cũng sẽ không tim đập rộn lên. Đây ngay cả Lập Thu cũng biết, vật hiếm thì quý, nhìn mấy đứa bé hôm nay, cũng không bị mười lượng bạc hù dọa đâu, ngược lại, chàng hơn nửa đêm còn không ngủ được, bạc lại không có trên giường, không ghê tởm.”
Nhưng mà, chuyện sau đó được mười lượng bạc, cả nhà Diệp Trụ cũng không nói cho người khác biết, nếu không người lão phòng nghe được, đó chính là không được rồi. Nhất định nghĩ cách lấy ra chút mới có thể yên ổn.
Có lúc Diệp Tiểu Kiều sẽ nghĩ, nếu ông cụ không có ở đây, thật tốt biết bao, liền không có cái mũ người con có hiếu này chụp xuống, nhưng mà vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình có phần không hiền hậu, tại sao có thể mong đợi không còn người ở đây? Như vậy rất không tốt.
Khó khăn phía trước, vậy nên giải quyết, mà không phải dựa vào ảo tưởng không thiết thực.
Lại nói Quách thị cưới con dâu, vốn nghĩ, để nàng dâu này tới hầu hạ mình, nhưng mà qua đoạn thời gian này, bà ngược lại cảm thấy mình không trị được con dâu Từ thị, mà nhi tử của mình lại thân cận với con dâu rồi.
Diệp Tiểu Kiều đang tưới nước cho hoa dạ lai hương, mùa hè đến, dạ lai hương này cũng bắt đầu nở hoa, dĩ nhiên đều chỉ vào buổi tối, nhưng cũng không trở ngại Diệp Tiểu Kiều thích, mỗi sáng sớm, chính là tưới nước cho hoa hoa cỏ cỏ, nhìn đã cảm thấy có tinh thần, nhưng mà nhìn tứ thẩm xuất hiện ở trước mắt mình, Diệp Tiểu Kiều cảm thấy hiện giờ tinh thần cực kỳ khó chịu.
“Nha đầu này, mới sáng sớm sẽ tưới hoa, lại nói, tiểu nha đầu ở nông thôn chính là không giống nhau.”
Tưới hoa này còn phân ra không giống nhau? Diệp Tiểu Kiều phỉ báng trong lòng, mỉm cười nói với Từ thị: “Tứ thẩm, mới sáng sớm tinh mơ thẩm tới đây, có chuyện gì sao?”
“Nhìn đứa bé này nói xem, không có chuyện gì thì không thể tới? Chúng ta dù sao cũng là một nhà đúng không?” Từ thị giận trách.
Nói thật ra, đối với Từ thị,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!