Nhà Có Điêu Phu
Chương 123: Cứu tế
Hai người đang đứng một bên nói chuyện, bên cạnh một người có bộ dáng là quan binh đột nhiên đưa lên cái chén, chạy qua đây trong mắt đầy hy vọng nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói: “Thiếu gia, nhà ta còn có thê tử và hài tử, ta muốn dẫn họ tới ăn, người xem có được không?”
Những người này vốn muốn gọi Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y là ân nhân, nhưng Cổ Hạo Nhiên cảm thấy thật sự không đảm nổi kiểu xưng hô này, cứ gọi hắn là thiếu gia, gọi Điệp Y là phu nhân như bọn Phong là được.
Lời vừa dứt có một số quan binh bên cạnh đều vây tới, những quan binh này đều là người bản địa Lê châu, đương nhiên trên có già dưới có trẻ rồi, lúc này thấy Cổ Hạo Nhiên mở kho lương lớn như vậy để cứu tế, bất giác đều nghĩ tới phụ mẫu thê nhi.
Cổ Hạo Nhiên trầm ngâm một hồi nói: “Các ngươi cứ ăn trước, ăn xong sau đó làm việc cho ta, ta muốn tất cả mọi người ở Lê châu đều có thể được ăn, các ngươi cũng đừng lo lắng, người nhà và bằng hữu các ngươi sẽ không ai bị đói, ta tới đây không phải vì để chỉ cứu các ngươi, ta phải cứu là cả Lê châu.”
Nghe câu nói này của Cổ Hạo Nhiên, mọi người liền reo hò, không ít người bắt đầu thì thầm bàn tán, không chỉ cứu mấy người bọn họ, còn cứu cả Lê châu, khẩu khí lớn biết bao, bối cảnh và thế lực lớn chừng nào mới dám nói ra câu này, nhưng không nghi ngờ gì khiến mọi người càng thêm yên tâm, ai nấy đều thật sự quyết tâm theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y làm việc, nhưng lại không biết bọn Cổ Hạo Nhiên muốn cứu không chỉ có Lê châu, hắn còn muốn cứu cả Thánh Thiên.
Linh theo sau Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe hai người nói vậy, thấp giọng nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đây mới chỉ là bước đầu, Lê châu này dân số vốn hơn bốn vạn nhân khẩu, bây giờ thêm vào đó là dân chạy nạn từ xa tới, và đám bạo dân vùng lân cận tới, e không dưới mười mấy vạn, tuy tàn sát không ít người, nhưng số người còn sót lại vẫn nhiều như trước, vả lại hôm nay vừa mở kho lương, người nghe tin mà tới sẽ càng nhiều hơn, sau này sẽ tương đối khó khăn, tuy ở Lê châu chúng ta có tới mấy nhà kho, nhưng e là…”
Cổ Hạo Nhiên nghe Linh nói, khẽ chau mày: “Ta biết, mở kho lương này ta rất rõ chúng ta sau này sẽ đối mặt với tình cảnh gì, Linh, ngươi dẫn theo mấy người của Nguyệt đường đi mở những kho lương khác cho ta, tình hình trước mắt của Lê châu nhất định phải được khống chế, chỉ cần bước đầu chấn áp họ, sau này có lẽ dễ xử lý hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
Ngừng một lúc Cổ Hạo Nhiên lại quay sang Liễu bên cạnh nãy giờ không nói gì: “Ngươi đi chọn vài người, đem nơi này vây lại cho ta, ta phải khiến bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào cũng không thể vào đây quấy phá” Bạo dân bạo động, nếu một khi biết có đồ để ăn, khó tránh khỏi có người tới cướp, Liễu trực tiếp gật đầu.
Cổ Hạo Nhiên lại nói với Minh Thanh: “Ngươi đi chọn vài người, truyền tin tới từng thế lực, ta muốn tất cả mọi người ở Lê châu đều biết ta ở đây mở kho lương.”
Minh Thanh đáp một tiếng: “Thiếu gia yên tâm, Minh Thanh biết phải làm thế nào.”
Cổ Hạo Nhiên khẽ gật đầu lại nhìn sang Điệp Y, Điệp Y nhàn nhạt nói: “Đã thông báo những nơi khác rồi, nếu thời cơ chín muồi, đương nhiên sẽ khởi động.” Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không muốn hắn nói, đã đem mọi thứ làm xong cả rồi, bất giác đưa tay nắm chặt lấy tay Điệp Y.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên vô tình lộ ra vẻ trầm ổn, biết người chồng trước mặt này của nàng, đã bất tri bất giác mà trưởng thành, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, đã trở thành một nam nhân chân chính, bắt đầu biết nắm đại cục, sau đó nhàn nhạt quay sang Lâm Dã nói: “Người ngoài thành ngươi đi ứng phó, phải mau chóng giải quyết mọi thứ, tuyệt đối không thể để bệnh dịch bùng phát.”
Lâm Dã trực tiếp gật đầu đồng ý, không nói hai lời đi về phía ngoại thành, mọi thứ ở ngoại thành là một trọng điểm, nếu không giải quyết đàng hoàng thì rất nguy hại.
Lâm Dã đi xong, Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Ngươi xử lý cứu tế, ta đi xử lý thi thể trong thành.”
Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, liền gật đầu, hai chuyện này trước mắt là chuyện lớn, dù giá nào cũng không thể chậm trễ, mà sở trường của Điệp Y và hắn vừa khéo để phối hợp, bất giác siết chặt lấy tay Điệp Y, lặng lẽ truyền đạt sự quan tâm, Điệp Y nhàn nhạt cười xoay người mang theo Hồng Tịnh rời khỏi.
Mở khố, phát lương thực, có người bắt đầu cứu tế, trong nhất thời tin tức này mọc dài như cánh bay đi khắp cả bầu trời Lê châu, một ngàn, năm ngàn, một vạn, hai vạn, mười vạn, một ngày, hai ngày, ba ngày, ngày càng nhiều người chạy tới chỗ Cổ Hạo Nhiên, khắp quảng trường Lê châu chật kín người, có bạo dân, có quan binh, có bách tính ở đây, nhiều tới đếm không xuể.
“Phong gia, cháo bên đó đã sắp ăn hết rồi, cháo bên này đã nấu xong chưa?” Thanh Thư đầu đầy mồ hôi chạy tới, hỏi Phong người lo liệu lượng và nguồn gốc lương thực.
Phong đưa mắt nhìn xung quanh cháo đã nấu chín, gật gật đầu nói: “Đem những thứ này qua đó trước, số còn lại chưa nấu xong, lát nữa các ngươi mới đem lên, ứng phó trước đã.”
Thanh Thư và Phong bên này còn chưa bàn xong, bên kia Tam Hổ như một cơn gió chạy tới, từ xa đã gọi Hành: “Số người duy trì trật tự không đủ rồi, Hành gia bên này đã chọn xong người chưa, ta sẽ lập tức dẫn qua đó, bên đó cần dùng người.”
Hành mấy ngày nay nói nhiều hơn cả số lần hắn nói trong mười năm nay, thanh âm khàn tới sắp nói không thành tiếng rồi, sau đó không nói hai lời, trực tiếp vẫy tay với người trước mặt, Tam Hổ cũng sớm đã hiểu được ý tứ và ra hiệu tay của Hành, sau đó trực tiếp đứng trước mặt mấy trăm người cao giọng nói: “Mau, theo ta ta sẽ nói cho các ngươi, vị trí của các ngươi và…”
“Liễu gia, lương thực bên kho lương sắp không đủ rồi, bây giờ làm thế nào? Có phải tiếp tục lấy thêm lương thực không?” Diệp Tử mặt đầy mồ hôi chạy tới, hỏi Liễu.
Liễu vừa ghi chép các khoản mục, địa điểm và phương thức chi tiêu, tai nghe thấy Diệp Tử hỏi vậy, đầu cũng không ngẩng nói: “Đi nhà kho thứ hai vận chuyển” Nhà kho thứ hai sớm đã dẫn Diệp Tử đi xem qua một lần, cho nên Diệp Tử trả lời một tiếng, lại mang theo người vội vội vàng vàng rời đi.
“Minh gia…”
“Linh gia…”
Chỉ nghe thấy thanh âm lần lượt vang lên, Cổ Hạo Nhiên ở một bên bất giác lắc đầu cười khổ, từ sau khi hắn mở khố phát lương cứu tế, tựa hồ người ở khắp Lê châu này, dường như trong nháy mắt đều tập họp tới trước mặt hắn, cháo cứu tế được mở ra từng nơi từng nơi một, vẫn không đủ dung.
Cổ Hạo Nhiên cười khổ nhìn mọi thứ trước mắt, thấy một hán tử gạt người đứng chắn trước mặt hắn ra, mấy bước chạy tới trước mặt Phong, khua tay múa chân nói với Phong, Cổ Hạo Nhiên bất giác cười thầm, hán tử này vốn cũng là một thủ lĩnh của đám bạo dân, khi đó cầm đầu một đội ngũ ba bốn ngàn người, hai bên đối địch nhau trong thời gian rất dài, may mà đội ngũ đầu tiên đi theo Cổ Hạo Nhiên, lại tuyệt đối ủng hộ và trung thành với Cổ Hạo Nhiên.
Còn có rất nhiều rất nhiều, có một số người vừa tới thấy có cơm ăn liền gia nhập đội ngũ Cổ Hạo Nhiên, một số tới xong rồi lại muốn gây chuyện, Cổ Hạo Nhiên còn chưa mở miệng, thì đã được đám nạn dân giải quyết xong xuôi, cũng không dám lỗ mãng nữa.
Sắp xếp nơi ở cho nạn dân, Cổ Hạo Nhiên còn đặc biệt làm theo dặn dò của Điệp Y, đem người bị thương và không bị thương chia thành hai chỗ, bị thương còn cho người tới chuyên môn chăm sóc họ, tuy không được mấy người chuyên nghiệp, nhưng cũng tốt hơn ngàn vạn lần so với ở ngoại thành.
Bây giờ đội ngũ này ngày càng nhiều, số người cũng ngày càng đông, không chỉ có người ẩn nấp ở các nơi trong Lê châu đều tụ lại đây, một số vốn là người ngoại thành cũng tới đây, thậm chí có một số nạn dân qua đường cũng tập họp lại nơi đây, Lê châu trong mấy ngày nay, từ một châu có bạo dân điên cuồng, trở thành một châu từ thiện có ăn có uống.
May mà Cổ Hạo Nhiên cũng không uổng công nuôi đám nạn dân khổng lồ này, cứu tế họ đồng thời càng để họ tự sản xuất để tự cứu mình, dựa vào người khác, dựa vào triều đình, hoặc dựa vào hắn, cũng không thể dựa được cả đời, chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể dựa cả đời, may mà mọi thứ bây giờ có Cổ Hạo Nhiên đùm bọc cho họ, bất giác nhận cứu tế đồng thời cũng bắt đầu dần dần hồi phục lại diện mạo vốn có của Lê châu.
Không còn bạo dân làm loạn, không còn sự ức hiếp của quan phủ, mọi thứ đều tiến hành hết sức thuận lợi và bình yên, thì ra quan phụ mẫu và quan binh Lê châu, cũng bắt đầu cùng Cổ Hạo Nhiên thực thi hàng loạt các chính sách bắt đầu hồi phục lại cách quản lý của Lê châu.
Đại quan của Lê châu từ lúc xảy ra bạo loạn, sớm đã rời khỏi nơi đây, bây giờ quan viên còn lại chẳng qua đều là số tiểu quan thường ngày không có thực quyền, không phải là chức quan béo bở, không có quan hệ, bây giờ lại hoàn toàn phát huy tác dụng của họ, dưới sự trợ giúp của Cổ Hạo Nhiên, và tất cả nạn dân bách tính hợp thành một thể, duy trì trạng thái trước mắt của Lê châu.
Mà sau khi có ăn có uống, tâm tình nóng vội bất ổn vốn có của nạn dân cũng dần dần hồi phục về bản tính ban đầu, không những không tiếp tục, ngược lại còn giúp người bản địa Lê châu, bắt đầu kiến tạo lại Lê châu vốn bị nhân mã hai phía hủy hoại.
Kiến tạo Lê châu, đồng thời diệt trừ bệnh dịch cũng được tiến hành khí thế, Điệp Y mang theo Hồng Tịnh và Lâm Dã, trong và ngoài thành Lê châu tăng cường thiêu đốt thi thể, và mang theo thuốc trị thương cho người bị thương, đồng thời tìm tới một số đại phu điều chế thuốc phòng ngừa dịch bệnh, cho tất cả mọi người uống, mọi thứ chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách của Lê châu, nhất thời trong thành Lê châu dù là lão chuột trên trăm năm cũng bị bức ra ngoài, càng huống hồ là động vật khác, đều bị độc chết đầy trên đất.
Bây giờ khắp trong thành ngoài thành Lê châu không phải ngập trong mùi khói nồng nặc, thì cũng là mùi thuốc tản phát khắp nơi, hỗn hợp hai mùi này trong không khí, tỏa khắp cả Lê châu, khiến người trong châu đều bị nhuốm loại mùi vị này.
“Ấy, Ngươi không phải là Cổ Hạo Nhiên sao?” Cổ Hạo Nhiên đang ngẩng đầu ngửi mùi vị kỳ lạ tản phát trong không khí, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, bất giác cúi đầu nhìn về nơi có tiếng gọi.
Chỉ thấy người phát ra thanh âm đó là một nam tử trung niên mặt mũi vàng vọt, thấy trong đôi mắt của người này là tia cháy bỏng, dường như lúc này gặp được Cổ Hạo Nhiên là chuyện thần kỳ biết mấy, kích động biết mấy, còn Cổ Hạo Nhiên lại thấy có chút lạ mặt, bất giác nhướng mày nhìn người này nói: “Xin hỏi ngươi là ai?”
“Cổ Hạo Nhiên, quả thật là ngươi, ta còn nói là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, có xuất thân lớn như vậy để cứu tế, thì ra là ngươi, ha ha ha, lần này Lê châu chúng ta được cứu rồi, trong thiên hạ này không có nơi nào mà nhà các ngươi không cứu nổi.” Nam tử thấy Cổ Hạo Nhiên thừa nhận chuyện hắn đã nhận đúng người, bất giác vui mừng bước lên trước nắm lấy tay Cổ Hạo Nhiên, cao giọng gọi.
“Cổ gia, Cổ gia, người của Cổ gia.”
“Cái gì, là người của Cổ gia, Cổ Hạo Nhiên, ta, ta từng nghe về hắn, a, là bọn họ đến rồi, lần này chúng ta không cần lo lắng nữa, được cứu rồi, được cứu rồi.”
“Có thật không, có thật không, thật là người của Cổ gia, lần này tốt rồi, tốt rồi.”
Nam tử cao giọng gọi, người vây xung quanh đều kinh ngạc kêu lên, ai nấy đều vây tới Cổ Hạo Nhiên, sự vui mừng và kích động được bộc lộ từ trong ánh mắt, trước đây còn có chút lo lắng về đợt cứu tế lần này, bây giờ liền biến mất tăm mất dạng.
Bọn Phong thấy trong nhất thời mọi người đều điên cuồng vây lấy Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều bỏ việc trong tay xuống, tới bảo vệ Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người đều kích động không cách nào kiềm chế, bất giác vừa vội vàng lùi lại phía sau, vừa cao giọng nói: “Đứng lại, đứng lại, có gì thì từ từ nói, ta lại không sinh ra lợi nhuận gì sao lại kích động như vậy.”
Cổ Hạo Nhiên biết tin đồn được truyền đi bên ngoài, đem Cổ gia có chút thần thánh hóa rồi, nói họ dường như thần thông quảng đại hơn cả hoàng thất của Thánh Thiên, đây rõ ràng là chuyện không thể nào, mà càng truyền càng ly kỳ, bây giờ bị người ta nhận ra thân phận, Cổ Hạo Nhiên liền biết gặp phiền phức to rồi.
Còn tiếp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!