Nhà Có Điêu Phu - Chương 124: Phát hiện tung tích địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Nhà Có Điêu Phu


Chương 124: Phát hiện tung tích địch


“Ồn cái gì?” Điệp Y đang lúc chuẩn bị tới xem tình hình thuốc ở đây, còn chưa tới gần đã phát hiện ở đây tình hình đang sục sôi, sau đó trực tiếp mang người xông lên kéo Cổ Hạo Nhiên ra.

“Mọi người đừng quá kích động, bộ dạng chúng ta như vậy người một câu Cổ thiếu gia nghe không rõ, chúng ta đợi chính là giây phút này, đợi Cổ gia tới cứu chúng ta, bây giờ chúng ta đợi được rồi, mọi người đừng kích động, đừng kích động, ngàn vạn lần không được để Cổ thiếu gia của chúng ta bị tổn thương, mau tránh ra, mau tránh ra.” Nam tử nhận ra Cổ Hạo Nhiên đầu tiên, thấy Điệp Y vẻ mặt sát khí đằng đằng nhìn đám người đang kích động, bất giác vội vàng cao giọng vỗ về mọi người.

Đám người nghe nói vậy, bất giác đều trở nên yên tĩnh, mau chóng lùi ra sau cho Cổ Hạo Nhiên và người xung quanh hắn, để ra một khoảng trống, Cổ Hạo Nhiên thấy vậy bất giác thở phào nhẹ nhõm, giống lần trước nguy hiểm vậy mà còn không chết, bây giờ bị nhiều người như vậy giẫm chết, thì thật quá mất mặt rồi.

Cổ Hạo Nhiên và tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, từng đôi mắt tràn đầy hy vọng đang nhìn hắn, bất giác đứng lên chiếc bàn bên cạnh, hướng về phía mọi người cao giọng nói: “Mọi người đừng hoảng loạn, có chuyện gì từ từ nói, nhà chúng tôi không phải là vạn năng, nhưng chỉ cần một ngày có chúng tôi, thì sẽ không để mọi người bị đói, bây giờ trên toàn Thánh Thiên chúng tôi đã bắt đầu cứu tế, khổ nạn cuối cùng sẽ qua đi, mọi thứ đều ổn cả thôi.”

Mấy hôm trước Cổ Hạo Nhiên cũng từ tin tức trong Nguyệt đường của Điệp Y biết được, tin tức truyền tới bọn Cổ Hạo Dương đã thấy được hiệu quả, mấy đại châu của Thánh Thiên, các châu có kho lương quan trọng của Cổ gia, đều đã được bọn Cổ Hạo Dương cầm đầu, bắt đầu cứu tế, tuy đối với bách tính của cả Thánh Thiên mà nói chỉ như muối bỏ biển, nhưng hiệu quả như vậy thật chấn động và vượt xa, vượt xa ý nghĩa của việc cứu tế.

Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, mọi người bắt đầu truyền đi câu nói này, bất giác ai nấy mắt đều ngấn lệ nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên, có một số người làu bàu nói: “Chúng tôi biết, có các người tới cứu chúng tôi, thì nhất định sẽ tốt lên thôi, nhất định sẽ.”

Có người lại không cách nào kiềm chế mà đau lòng khóc, những ngày trước đây không có chút phản ứng gì, bây giờ vừa nghe nói Cổ Hạo Nhiên người của Cổ gia, thì đều bắt đầu khóc, ai nấy đều vừa khóc vừa nói: “Lần này chúng ta yên tâm rồi, đây là đệ nhất môn đình của Thánh Thiên chúng ta a, bọn họ không cứu nổi chúng ta, thì càng không có ai cứu nổi chúng ta rồi, tốt rồi, tốt rồi, cuối cùng có thể yên tâm rồi.”

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, bất giác cùng lúc thở dài một hơi, nam tử nhận ra Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người đều cùng một bộ dạng, bất giác cao giọng nói với mọi người: “Triều đình không cứu chúng ta, có Cổ gia tới cứu chúng ta, Cổ gia là đệ nhất môn đình của Thánh Thiên chúng ta, triều đình không quan tâm tới hắn, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ quan tâm tới hắn, bây giờ mọi người không cần tranh giành nữa rồi chứ, có bọn họ tới rồi, chúng ta còn lo ăn không no sao? Mọi người nói xem chúng ta còn cần phải lo lắng nữa không?”

“Sẽ không, nhất định sẽ không, chúng ta sẽ không lo lắng nữa, lần này thật sự yên tâm, cũng không cần hốt hoảng lo sợ nữa.” Mọi người đồng thanh đáp.

Nam tử gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đã như vậy chúng ta có phải là nên làm gì thì làm, nên đi đâu thì đi, có bọn họ chống đỡ cho chúng ta, chúng ta còn có gì phải suy nghĩ, toàn bộ Thánh Thiên đã bắt đầu cứu tế, đây là lời đương gia nhà chúng tôi vừa nói, lời của Cổ thiếu gia ở Cổ gia là thánh chỉ, bây giờ bày ra trước mắt mọi người là con đường khang trang rộng mở, chỉ cần chúng ta tiến về phía trước thì mọi chuyện sẽ xán lạn.”

Trong tiếng phụ họa cao ngất của mọi người, nam tử không ngừng diễn thuyết, trái lại Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, không làm gì cả, dường như chỉ là vai phụ.

Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nhìn người nam tử rạng rỡ trước mắt, người này đang nói giùm hắn, mỗi câu hắn nói nhìn tựa như bảo vệ những nạn dân này, nhưng đồng thời lại khoe khoang năng lực của Cổ gia, muốn tất cả nạn dân, tất cả mọi người nên làm gì thì làm nấy, không thể chỉ dựa vào lần cứu tế này của Cổ Hạo Nhiên, những điều này so với lời Cổ Hạo Nhiên nói thực tế hơn nhiều.

Vì Cổ Hạo Nhiên đã bị xác định thân phận, tất cả nạn dân lại được chứng kiến qua năng lực và những gì Cổ Hạo Nhiên có, thêm vào đó lời đồn quá ly kỳ, lần này tin tới mười phần mười, ai nấy đều biết đương gia của Cổ gia đã ra tay rồi, ngày tháng tốt đẹp nhất định không còn xa nữa, bất giác cao giọng ứng hợp với lời người nam tử nói.

Điệp Y nghe người nam tử diễn thuyết, bất giác thả lỏng tư thái cảnh giác, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người đang kích động xung quanh, đột nhiên một ánh mắt dường như đã từng quen biết xuất hiện trong mắt Điệp Y, nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền biến mất tăm hơi, trong lòng Điệp Y chợt động, đôi mắt đang lạnh lùng nhìn đám người đồng thời bắt đầu để ý nguồn gốc của ánh mắt quen thuộc này.

Đêm, Cổ Hạo Nhiên và bọn Phong mọi người đang ngồi trong một tửu lầu được quét dọn tạm thời, Cổ Hạo Nhiên cười nhìn người nam tử ban ngày tiến hành diễn thuyết kích động, còn chưa nói gì người nam tử đó cười nói: “Cổ đương gia thật sự không nhớ ra ta là ai sao, bi chức tên là Tạ Cận, tham quân của Lê châu, hội Bách Bảo năm ngoái ta từng gặp qua Cổ đương gia, nhưng mà khi đó bi chức chức quan quá thấp, chỉ có thể nhìn từ xa, mà không có tư cách bước lên chào hỏi.”

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy khẽ gật đầu, một tham quân nhỏ nhoi của cả một châu, trong trường hợp lớn như vậy e thật không có tư cách tới chào hỏi với hắn, có thể đứng ngang hàng với hắn chỉ có các quan viên cấp cao, hết cách, tuy hắn không có chức quan, cũng không phải là thế gia cha truyền con nối, nhưng thế đạo này lấy tiền đè người là chuyện rất bình thường, vào khi đó không đem những người này để vào mắt.

Cổ Hạo Nhiên thấy Tạ Cận tự mình báo quản chế và danh tính, sau đó trực tiếp nói: “Những quan viên khác của Lê châu đâu?” Quân hàm tham quân đối với hắn mà nói tuy không lớn, nhưng với cả một Lê châu mà nói cũng không phải là nhỏ, cấp biệt so với tổng binh gì đó thì lớn hơn nhiều.

Tạ Cận bất lực lắc đầu nói: “Châu trưởng những người này có hậu đài sớm đã chạy hết rồi, không giấu gì Cổ thiếu gia, bi chức cũng là đợt người tháo chạy đầu tiên, nhưng thời vận không tốt, không có được tin tức sớm như các châu trưởng, vừa ra tới cửa thành đã gặp phải dân chúng bạo động, không cách nào rời khỏi, chỉ còn biết trở về, chỉ dám trốn ở nơi không có bạo dân mà sống, khi nghe tin Cổ thiếu gia mở kho cứu tế, mới dám ra ngoài.”

Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt người này ngập tràn hổ thẹn, sau đó thở dài một hơi nhàn nhạt nói: “Biết sai có thể sửa là chuyện tốt, từ bây giờ lại làm một vị quan tốt, cũng chưa muộn.”

Tạ Cận gật đầu thận trọng nói: “Cổ thiếu gia, bi chức lời thật nói thật, nếu không phải hôm nay nhận ra Cổ thiếu gia tới cứu tế, bi chức cũng không dám nói cái gì mà làm quan cho tốt, đám bạo dân này rất lợi hại, bi chức căn bản không có năng lực dẹp yên họ, nhưng mà, bây giờ Cổ thiếu gia đã ra mặt, thì tình hình lại không giống nhau, Cổ gia đã được mọi người đồn đại vô cùng kỳ diệu, chuyện này một là có thể dùng lòng tin áp chế họ, hai là, Cổ gia cũng thật có năng lực trong thời gian ngắn mà cứu tế đại quy mô, có hai điều kiện nhân tố này chống đỡ, mọi chuyện đều dễ thực hiện.”

Cổ Hạo Nhiên nghe Tạ Cận thận trọng nói những lời này, bất giác nhướng mày đợi quyết định của hắn, Tạ Cận thấy Cổ Hạo Nhiên nhìn hắn, bất giác trầm tư một lúc thấp giọng nói: “Cổ thiếu gia, người thật trước mặt chúng ta không nói lời giả dối, bi chức nghĩ cứ cho là năng lực của nhà Cổ thiếu gia có thần thông đi nữa nhưng thật sự với đại quy mô, cứu tế vô thời hạn như vậy, cứ cho là nhiều của cải hơn nữa cũng sẽ có ngày hết, đây chỉ là hành vi chữa ngọn không chữa gốc.”

Cổ Hạo Nhiên nghe Tạ Cận nói những lời này, trong lòng bất giác kinh ngạc Tạ Cận này lại hiểu rõ những chuyện này, trên mặt đồng thời mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Tiếp tục nói.”

Tạ Cận thấy Cổ Hạo Nhiên ủng hộ hắn tiếp tục nói, sau đó gật đầu nói: “Vậy bi chức không khách khí nữa, bi chức thầm tính, ở Lê châu một ngày chúng ta đại khái tiếp cận gần hai mươi vạn nạn dân, chí ít phải dùng khoảng hai mươi vạn cân lương thực, còn chưa nói tới những nơi khác, nếu tính khắp Thánh Thiên trong một ngày, không biết hao phí bao nhiêu thứ, cứ gánh như vậy không phải bất cứ môn đình nào cũng có thể gánh nổi.”

Cổ Hạo Nhiên thấy Tạ Cận ngừng một lúc lại nói: “Cứu tế như vậy không phải là cách, xét cho cùng tới cuối cùng nếu triều đình bên phía nữ hoàng không ra chính sách gì thì cứ cho là cố hơn nữa cũng chỉ là công dã tràng, nói câu không nhân đạo, cứ như vậy chỉ có thể kéo theo nhà các người sụp đổ, ngoài ra còn đem tất cả bá tánh của Thánh Thiên đẩy xuống nước sâu, bây giờ còn có nhà các người tới tìm đường sống cho chúng tôi, tới lúc đó không còn ai tới tìm đường sống cho mọi người nữa rồi.”

Những vấn đề này Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ kỹ và hiểu rõ, Cổ gia cứ cho là nhà lớn nghiệp lớn vô biên vô bờ, về lâu dài cũng không thể tiếp tục như vậy, bây giờ hắn cứu tế như vậy, chẳng qua chỉ là hơi hòa hoãn bầu không khí của dân chúng, để tất cả người trong Thánh Thiên tạm thời không tương tàn và tranh giành, cuối cùng họ cần giải quyết, chính là như Tạ Cận đã nói, hoàng thất bên đó.

Tạ Cận thấy trên mặt Cổ Hạo Nhiên vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, biết Cổ gia có thể ra tay, đương nhiên đã tính tới hậu quả, trên mặt lộ ra nụ cười xu nịnh: “Bi chức cũng biết bọn Cổ thiếu gia trong lòng tuyệt đối hiểu rõ, bi chức chẳng qua là nhọc tâm, nhưng mà, bi chức cũng chỉ là muốn tốt cho mọi người.

Bây giờ, nghe Cổ thiếu gia nói Cổ gia ở Thánh Thiên đã tiến hành cứu tế đại quy mô, thật ra chỉ cần truyền tin đi là được, người Thánh Thiên biết Cổ gia trở lại, cứu tế đại quy mô rồi, tin tức này còn hữu dụng hơn so với ngàn vạn gánh lương thực, mọi người hy vọng chính là một thế lực có thể nương tựa, chỉ cần biết đã có một thế lực ra mặt can dự mọi thứ, thì so với cứu tế như vậy còn hữu dụng hơn nhiều.”

Cổ Hạo Nhiên khẽ gật đầu, trước đây tuy biết lời đồn về Cổ gia quá ly kỳ, nhưng hôm nay nhìn thật sự được trời phú cho quá nhiều hy vọng và kỳ vọng, chỉ nghe nói người Cổ gia đang cứu tế, dường như trong nháy mắt chuyện gì cũng đều được giải quyết, không còn tranh giành, không còn tàn sát, đến cả cãi vã cũng không xảy ra, trên mặt mọi người là sự lạc quan có thể nhìn thấy, sự thả lỏng đó xuất phát từ tận đáy long.

Tạ Cận thấy Cổ Hạo Nhiên gật đầu, sau đó nhìn bọn Phong ở phía sau Cổ Hạo Nhiên, thấp giọng nói: “Cổ thiếu gia, những chuyện cứu tế này không phải chỉ lấy đồ cho bên ngoài là được, nó có mặt lớn và mặt nhỏ, phân biệt nặng nhẹ nhanh chậm, có một số người cũng không thể chỉ nuôi không hắn như vậy được.

Cổ thiếu gia người đem chuyện lớn làm rất tốt, nhưng có một số chuyện nhỏ người không biết, bi chức hai ngày nay thầm tính, quá nhiều chỗ lãng phí, vả lại tình hình này về sau còn tiếp tục nhiều như lông bò, không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết.

Còn nữa, điểm quan trọng nhất, Cổ thiếu gia, bi chức nói lời thẳng thắn, nếu Cổ thiếu gia muốn mượn cơ hội lần này, Cổ gia muốn mượn thế nổi dậy, mà giành lấy, vậy thì Cổ thiếu gia người phải tận lực làm những chuyện này, nếu không có cách nghĩ này, Cổ thiếu gia, người có thể tài trợ, có thể tuyên dương rùm beng, nhưng sau cùng những hạng mục chi tiết này vẫn là quan địa phương ra tay thì tốt hơn.”

Tạ Cận nói tới đây đưa mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cổ Hạo Nhiên, cắn răng nói: “Bi chức chắc chắn thiếu gia hiểu ý của bi chức, bi chức không muốn nói sự lợi hại trong đó.”

Cổ Hạo Nhiên cười nhạt nói: “Ngươi cứ nói tiếp.” Không phải trả lời trực tiếp cũng không phải phản đối lời Tạ Cận nói, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên hiểu ý của Tạ Cận, Cổ gia bây giờ đã bị đồn thành như thế, đã hơn hẳn uy tín của hoàng thất, vả lại Cổ gia bây giờ lại bắt đầu cứu tế, hắn nếu tận lực, vậy thì sau này trong lòng bách tính của Thánh Thiên, chỉ có Cổ gia hắn mà không phải là hoàng thất.

Nếu hắn thật sự muốn đoạt lấy hoàng thất của Thánh Thiên, vậy thì bây giờ lòng dân đang hướng về, có lẽ là một cơ hội cực tốt, tuy đồng thời cũng sẽ tương đối khó khăn, nhưng người Cổ gia chắc không một ai muốn làm hoàng đế, không biết Cổ Ly có hứng thú hay không. Nhưng dựa vào tính cách của Cổ Ly cũng tuyệt đối không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.

Nếu hắn không có hứng thú với vị trí đó, vậy thì đằng sau sự đánh trống giương cờ ồn ào như vậy, có các quan địa phương ở các nơi khống chế mọi thứ, thì cứ cho là sau này công cao chấn chủ, triều đình cũng có thể có mặt mũi nói là hai bên cùng hợp tác mà cứu tế, đây là chỗ mấu chốt đảm bảo cuộc sống tốt đẹp sau này.

Trước mắt dù sao cũng là thiên hạ của hoàng thất Thánh Thiên, không thông qua quan viên địa phương của các châu, mà trực tiếp tiến hành cứu tế, chuyện này về sau có thể gắng cho người tội danh, xem thường triều đình, xem thường hoàng thất, không chu di cửu tộc, cũng là chu di tam tộc.

Những chuyện này Cổ Hạo Nhiên vốn chưa từng nghĩ triệt để như vậy, dù sao hắn cũng không sống trong quan trường, không tranh đấu qua, biết được đại đạo lý, nhưng không hiểu thấu như đám quan viên nhỏ này, lúc này được Tạ Cận chỉ điểm, liền hiểu ra toàn bộ, nhưng vờ như không hiểu nhìn Tạ Cận, bộ dạng này rõ ràng Tạ Cận đã đem mình xem như đồng minh, cho nên mới trực tiếp nói những lời này.

Tạ Cận thấy Cổ Hạo Nhiên cũng không lộ ra chút gì, sau đó cắn răng nói: “Cổ thiếu gia, nếu người muốn đi con đường phía trước, bi chức đã nói vậy rồi, từ nay về sau sống chết có nhau, nếu Cổ thiếu gia muốn đi con đường phía sau, bi chức tuy có thể lách được ải này, nhưng Cổ thiếu gia người nếu tin bi chức, bi chức tuyệt đối sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Cổ Hạo Nhiên cười nhìn vẻ mặt kiên định của Tạ Cận, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Tạ Cận nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác nhướng mày, nửa buổi trời vẻ mặt kích động đem kế hoạch của mình nói ra, Cổ Hạo Nhiên nghe Tạ Cận nói có lý, bất giác cùng Tạ Cận kẻ xướng người họa rồi thảo luận.

Phong ở đằng sau thấy Tạ Cẩn vẻ mặt hưng phấn, bất giác thầm cười chế nhiễu, thấy liên quan tới nguy hiểm tính mạng liền lập tức bỏ chạy, bây giờ vừa thấy Cổ Hạo Nhiên ra mặt cứu tế, liền nhào tới nói rõ thân phận, muốn cúc cung tận tụy chết cũng không từ, đây mới là người am hiểu đạo lý quan trường.

Biết nịnh bợ được Cổ Hạo Nhiên, nịnh bợ được Cổ gia, sau này có chính là con đường rộng rãi, Cổ gia này sau khi cứu tế như vậy, tiếng tăm, danh dự, và mọi thứ theo sau đó mà tới, tuyệt đối là không ai có thể nhìn thấy phía sau, vào lúc này hắn đứng ra, tiền đồ sau này phải nói là thuận lợi, quan vận phải nói là hanh thông, tiền đồ phải nói là rạng rỡ, lần này dựa được một cây đại thụ chống trời a.

Hành lúc này cũng ở đây, sau đó cùng Phong đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, Tạ Cận này nghe ra trong bụng thật sự có chút đen tối, nói ra điều nào điều nấy đều có lý, có rất nhiều chuyện căn bản họ hoàn toàn không nghĩ tới, bây giờ hắn từng li từng tý một đều đủ cả, bất giác âm thầm tính toán, người có năng lực làm gian thần đương nhiên có bản lĩnh của gian thần.

Còn nói Cổ Hạo Nhiên bên này đang cùng Tạ Cận thương lượng bổ sung cứu tế và chuyện sau này, Điệp Y bên đó lại trong đêm tối tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt quen thuộc nàng nhìn thấy lúc ban ngày.

Trong màn đêm Điệp Y chậm rãi bước đi, chủ nhân ánh mắt nhìn thấy lúc ban ngày đó rõ ràng không phải là người bình thường, dường như rất quen thuộc mọi thứ của Cổ gia, đến cả thủ đoạn và năng lực của nàng dường như cũng biết rất rõ, cho nên vừa ngẩng đầu xong sau đó cũng không ngẩng đầu nhìn lần nữa, cho nên Điệp Y cũng chỉ có thể khóa chặt mục tiêu ở nơi rất nhiều người, lúc này đang tìm kiếm ở vị trí đã được bố trí.

“Chủ tử, người có thể nói hắn có đặc điểm gì không, Hồng Tịnh giúp người tìm.” Hồng Tịnh một bước không rời đi theo Điệp Y, sau đó đánh tan màn đêm yên tĩnh lên tiếng hỏi Điệp Y.

Điệp Y khẽ lắc đầu, nàng cũng chỉ cảm thấy ánh mắt đó rất quen thuộc, là người thế nào? Bộ dáng ra sao? Nàng đều không biết.

Hồng Tịnh nhìn Điệp Y, sau đó bất giác kinh ngạc nhướng mày, thần sắc thận trọng không nói lời nào theo sau Điệp Y, theo lâu như vậy, Hồng Tịnh rất hiểu rõ người khiến Điệp Y cảm thấy rất quen thuộc, ngoài người của Cổ gia và bọn hắn ra, thì chỉ có địch nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm, vì đối với những người không quan trọng, Điệp Y căn bản luôn không để tâm.

Điệp Y dẫn theo Hồng Tịnh đi xuyên màn đêm, gần chỗ họ là chỗ lớn nhất dành cho nạn dân, số người e không dưới mấy vạn, tuy biết nơi họ ở, và số vị trí nơi họ ở, nhưng muốn mau chóng tìm ra, vẫn phải tốn chút thời gian.

Sắc đêm đang nồng, khắp nơi Lê châu đã hồi phục lại vẻ yên tĩnh trước đây, không còn cảnh giác và tàn sát, phần lớn người đã đi vào giấc mộng, lúc này đúng là thời điểm của mộng đẹp.

“Cha, người biết hôm nay con nhìn thấy ai không?” Một đạo thanh âm được đè nén cực thấp, vang lên trong một góc đổ nát của ngôi chùa.

“Cái gì, ngươi nhìn thấy gì? Ta cảm thấy hôm nay ngươi trở về vẻ mặt không được tốt, lẽ nào gặp phải kẻ thù?” Một đạo thanh âm cũng được đè thấp xuống vang lên, trong lời nói mang theo vẻ vô lực và tang thương.

“Hôm nay con nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên bọn họ, là người Cổ gia đang cứu tế, lại là bọn họ, cha, bọn họ lại trở về rồi.” Tuy thanh âm được đè rất thấp, nhưng trong thanh âm đó lại nói lên sự lo sợ và thù hận của hắn.

“Cái gì, là bọn họ, là bọn họ, bọn họ không phải chết rồi sao? Sao có thể về lại được? Vì sao?” Ngữ điệu tang thương lộ ra vẻ kinh ngạc không dám tin và cả vẻ thống hận.

Thanh âm người thanh niên vang lên: “Không có, bọn họ không có chết, hôm nay tận mắt con nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên và thê tử của hắn gọi là cái gì mà Điệp Y, cứ cho là với Cổ Hạo Nhiên con nhận nhầm, nhưng vẻ đẹp lãnh khốc đó của Điệp Y, ngập tràn sát khí, cảm giác băng lạnh đó tuy con chỉ thấy qua một lần, nhưng con tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, nhi tử chỉ nhìn nàng ta một cái, súyt chút bị nàng ta phát hiện, may mà nàng ta không biết con, nhưng mà ánh mắt sắc bén đó, càng khiến con khẳng định nhất định không sai đâu được.”

“Chưa chết, còn chưa chết, nhà của họ hại nhà chúng ta thảm như vậy, chúng ta có ngày hôm nay đều nhờ họ ban cho, bây giờ lại uy phong lẫm liệt ra mặt cứu tế, những chuyện tốt đều bị họ chiếm hết rồi, bọn họ sao còn chưa chết, bọn họ chưa chết thật sự khó mà làm tiêu mối hận trong lòng ta, nỗi hận trong lòng.”

“Cha, họ chưa chết, nhưng tam ca có tin tức gì chưa, lẽ nào tam ca bên đó xảy ra chuyện gì rồi? Có…” Người thanh niên không biết nghĩ tới gì đột nhiên nói.

“Sẽ không, sẽ không, hắn là niềm kiêu hãnh của gia tộc chúng ta, hắn có bản lĩnh hơn chúng ta, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, lúc chúng ta bị truy sát, chúng ta đã biết tam ca bên đó nhất định đã xảy ra chuyện, vốn tưởng Cổ Ly tên hỗn đản đó, biết tất cả người Cổ gia đều đã chết nên mới ra tay với chúng ta, bây giờ xem ra không phải là chuyện đó.

Sẽ không, sẽ không, hắn thông minh hơn bất cứ người nào, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, chúng ta còn phải nhờ vào hắn, ngươi đừng nói lung tung, trước mắt ở đây tin tức không được thông, không liên lạc được với hắn là chuyện rất bình thường, không được phép nói lung tung.” Thanh âm tang thương mang theo kích động, và cố gắng kiên định an ủi mình, không ngừng lặp đi lặp lại ý tứ trong lời nói.

Còn tiếp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN