Nhà Cung Cấp Cẩu Lương - Chương 17: Cánh gà coca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Nhà Cung Cấp Cẩu Lương


Chương 17: Cánh gà coca


“Rượu? Đây là một dòng suối rượu sao?” Bạch Niệm Niệm rất ngạc nhiên. Mặc dù trước đây không lâu cô mới vừa bị sặc mấy ngụm nước suối, nhưng cũng không nhận ra được mùi rượu – thật ra thì lúc ấy chỉ lo sợ hãi,3cho nên cũng không nếm ra được mùi vị gì cả.

“Không phải dòng suối rượu,“ Không quên tình đầu vốc một ít nước suối, nếm thử một cách tỉ mỉ, rồi mới nói, “Chỉ là một dòng suối lạnh có chất lượng cao cấp, rất thích hợp2để chưng cất rượu, cũng rất thích hợp làm đồ ngọt.”

“Đồ ngọt!” Bánh Raindrop vừa thấy sơ hở liền cắm chân vào học tập ngôn ngữ của chủ nhân mình.

Đồ ngọt? Bạch Niệm Niệm nghĩ đến cuộc tuyển chọn Thần bếp, quả nhiên là Không quên tình0đầu cũng nghĩ sẽ dùng đồ ăn ngọt để dự thi.

“Cô có thích đồ ngọt không?” Không quên tình đầu hỏi.

“Thích chứ.” Đừng thấy Bạch Niệm Niệm trả lời bình thản như vậy, nhưng trong thâm tâm thì đã gật đầu như giã tỏi từ lâu rồi,0thích thích, thích vô cùng! Gần trường đại học có rất nhiều tiệm đồ ăn ngọt, nhưng đều không ngon, muốn ăn được món ngọt mà còn ngon thì phải đi tới tận trong trung tâm rất xa, mà giá cả thì cũng khá là đắt nữa.

“Vậy3cô chờ lát nữa giúp tôi ăn thử một chút được không?” Không quên tình đầu nói, “Tôi không biết khẩu vị của con gái.”

Bạch Niệm Niệm cầu còn không được, giương mắt lên nhìn chằm chằm Không quên tình đầu đang lấy bếp núc cùng dụng cụ làm bếp của hệ thống ra, sau đó lại lộ ra một nét mặt kỳ lạ.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Mới vừa mở được một nhiệm vụ có thời hạn, tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này trước được không?” Không quên tình đầu nói.

“Dĩ nhiên là có thể rồi.” Bạch Niệm Niệm nhìn lên giao diện, thấy nhiệm vụ có thời hạn đó là yêu cầu người chơi dùng “thịt gà” để làm món ăn, thời gian là ba mươi phút, phần thưởng là vàng, kinh nghiệm cùng một bộ chén đĩa rất đẹp. Cô thấy Không quên tình đầu lấy một túi cánh gà, một lon coca, còn có hành gừng cùng các loại gia vị ra nữa. Chẳng mấy chốc, cô đã đoán ra được đó là món cánh gà coca, cô liền nuốt nước miếng.

Trước tiên, Không quên tình đầu đun một nồi nước, thêm rượu gia vị vào trong, đun xong liền bỏ cánh gà vào chần nước sôi trước, sau đó nấu, rồi để sang một bên cho ráo nước. Trong lúc chờ đợi thì cắt hành cùng gừng. Tuy là thời gian làm những công đoạn này rất sát sao, nhưng trong sự rối loạn lại có trình tự, không hề hoảng hốt cũng như không vội vàng. Con dao phay lộ ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn giống như là có ý thức của chính mình vậy, cắt gừng thành miếng tròn, hành lá thì cắt thành hoa, hành tây cắt khúc. Chỉ cắt cắt vài cái, đã biến thành một hàng “đồng tiền vàng”, một đống “phỉ thúy” cùng một nắm “ngọc trai màu trắng”, toàn bộ chúng nó được sắp xếp một cách ngăn nắp chỉnh tề ở một bên.

Tiếp đó, hắn lại thêm dầu vào nồi, sau đó khứa hai nhát lên hai mặt của cánh gà. Lúc tám chín miếng cánh gà được khứa xong, thì dầu cũng vừa lúc nóng lên. Không quên tình đầu cho tất cả các thứ như hành, gừng, hồi hương vào trong nồi, một tiếng “xèo” vừa vang lên, thì mùi hương thơm phức đã bay lên trời. Tiếp theo đó, hắn lại cho cánh gà vào, hai mặt vàng óng, lại thêm một chút muối và xì dầu, cuối cùng mới đổ coca vào, đun đến khi nó sôi ùng ục ùng ục lên.

Trước sau chưa tới mấy phút, Bạch Niệm Niệm không hề nháy mắt một cái nào, giống như là camera đang quay một tiết mục nấu ăn lại vậy. Không quên tình đầu mở túi lấy đồ, Bạch Niệm Niệm cho rằng hắn định làm món ăn ngọt, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại lấy một cái đùi gà cực lớn ra, ngay tức khắc liền khiến cho Bạch Niệm Niệm nghĩ tới gà rán màu vàng óng da giòn thịt mềm.

“Sao lại nấu nữa?” Bạch Niệm Niệm mang theo tò mò hỏi.

“Đối với loại nhiệm vụ như thế này, nếu như hoàn thành vượt mức thì rất có thể sẽ nhận được phần thưởng ẩn của nhiệm vụ.” Không quên tình đầu nói xong, khẽ mỉm cười.

Theo ánh mặt trời chiếu nghiêng, chỗ đứng của hắn vừa đúng chính giữa nơi dòng suối phản xạ ánh sáng. Sóng nước lăn tăn màu vàng trôi lơ lửng trên người hắn, giống như một bức họa thần thánh vậy, mà nụ cười này chính là thần linh nhìn trúng nhất.

“Ùng ục”, Bạch Niệm Niệm nuốt từng ngụm nước miếng, giọng nói hơi bay bổng: “Định nấu… món gì vậy?”

“Nấu gà Cung Bảo thái hạt lựu.” (*)

(*) Gà Cung Bảo: là một món xào vị cay, được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Có nguồn gốc ở tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc.

“Cung Bảo!” Bánh Raindrop với một con gà vàng nhỏ lơ lửng trong thân thể lặp lại từ này.

Không quên tình đầu ấn liên tục lên chỗ túi đeo lưng. Cùng lúc đó trên tấm thớt liền rào rào rào xuất hiện một hàng đồ đựng cùng chén dĩa trong suốt. Bạch Niệm Niệm cũng đi tới gần nhìn thử, mới phát hiện bên trong một cái bình cao cổ là chất lỏng đủ loại màu sắc, trong một cái hũ thấp là mấy loại ớt lớn nhỏ khác nhau, bột ớt được xay nhuyễn, đậu phộng đã lột vỏ cùng với cây hoa tiêu nho nhỏ đủ loại gia vị.

Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi đói bụng, giương mắt nhìn chằm chằm Không quên tình đầu đang rang đậu phộng một cách thuần thục, rồi mới đặt sang một bên để nguội. Sau đó lột da gỡ xương đùi gà, cắt thành từng miếng nhỏ đều nhau rồi đặt vào trong một cái chén nhỏ, rắc thêm muối và hai loại bột màu trắng khác. Cuối cùng mới rót rượu gia vị vào trộn đều, động tác thành thạo đến độ nhắm mắt cũng có thể làm được.

“Bột màu trắng đó là cái gì vậy, tinh bột sao? Còn một loại khác là cái gì?” Bản năng tham ăn của Bạch Niệm Niệm khiến cô biến thân thành một bé con tò mò, thấy cái gì cũng muốn hỏi một câu.

“Là tinh bột cùng bột tiêu trắng.” Không quên tình đầu nói.

“Gà Cung Bảo cũng phải rắc thêm bột tiêu sao?” Bạch Niệm Niệm nhớ gà Cung Bảo có mùi vị ngọt ngào trong canteen trường học, hình như không có vị tiêu.

Không quên tình đầu vẫn kiên nhẫn trả lời: “Nếu như là đùi gà tươi mới thì không cần cho thêm. Bởi vì tôi không có tủ lạnh, sợ nó tanh cho nên mới cho thêm một ít bột tiêu để khử mùi.”

“Thì ra là vậy.” Bạch Niệm Niệm bừng tỉnh hiểu ra.

Mặc dù động tác tay của Không quên tình đầu không hề ngừng lại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn phổ cập thêm thông tin cho Bạch Niệm Niệm: “Thật ra thì dùng bột đậu xanh để thay thế tinh bột bình thường sẽ ăn ngon hơn, nhưng món ăn lại không đẹp mắt bằng tinh bột. Còn một nguyên nhân khác là hiện giờ tôi không có bột đậu xanh.”

Bạch Niệm Niệm mới vừa hiểu rõ, bây giờ ánh mắt lại mờ mịt lần nữa, nhưng cũng không hỏi tại sao tiếp. Nấu ăn là một môn học cao siêu, đổi thành người mới học có lẽ sẽ nắm lấy cơ hội này để hỏi rõ ràng, nhưng mặc dù có lòng hiếu kỳ nhưng Bạch Niệm Niệm rất lười nghiên cứu, làm một dân tham ăn chỉ biết bề nổi chứ không quan tâm tới bản chất cũng như cách làm của nó thì cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Hành tây để làm cánh gà coca còn dư lại một khúc xanh nhạt, bị Không quên tình đầu cắt thành một hình trụ tròn nho nhỏ, đầu bằng, đáng yêu, giống như kẹo sữa được chế biến đặc biệt nào đó vậy. Tiếp đó, hắn lại lột một củ gừng, hình dáng ngay ngắn, giống như là kẹo gừng mà lúc nhỏ Bạch Niệm Niệm hay ăn, chỉ là mỏng hơn rất nhiều. Sau đó, hắn lại xắt tỏi, độ dày gần giống như củ gừng, lát tỏi hơi có hình tam giác giống như chocolate sữa bò.

Bạch Niệm Niệm nheo mặt mình, thầm nghĩ, sao cứ liên tưởng đến kẹo mãi thế chứ? Chẳng lẽ là muốn được ăn đồ ngọt ngay hay sao? Cô cầm lấy một viên “kẹo sữa” màu trắng lên, nói với Không quên tình đầu: “Hành tây cắt thành hình như vậy thật là đáng yêu, vậy có phải sẽ gọi nó là “trân châu hành” không?”

Không quên tình đầu cười với cô, nói: “Được, gọi trân châu hành. Cô có thể nếm thử, có thể ăn sống. Đợi đậu phộng nguội cô cũng nhớ ăn đấy.”

“Ăn đấy!” Hình như bánh Raindrop rất vui, bởi vì chủ nhân của nó không giống như những người chơi thích dạy thú cưng nói chuyện khác, thậm chí là hắn cũng rất ít nói, vậy mà hôm nay lại nói rất là nhiều.

“Cảm ơn anh.” Bạch Niệm Niệm cũng rất vui vẻ. Cô biết Không quên tình đầu muốn cô nhân cơ hội này để thu thập kinh nghiệm, bởi vì kinh nghiệm của chức nghiệp “Thần thực” là dựa vào sự tích lũy từng chút từng chút một từ những vật nhỏ không đáng kể này. Mặc dù cùng là một loại thức ăn, ăn tới lần thứ hai sẽ không thể tăng kinh nghiệm nữa, nhưng các đầu bếp khác nhau sẽ làm ra các món ăn không giống nhau. Cho nên, dù cho Bạch Niệm Niệm đã ăn đậu phộng rang của người khác rồi, nhưng khi ăn đậu phộng do Không quên tình đầu làm, vẫn có thể kiếm thêm kinh nghiệm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN