Nhà Cung Cấp Cẩu Lương - Chương 61: Một quả trứng khổng lồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Nhà Cung Cấp Cẩu Lương


Chương 61: Một quả trứng khổng lồ


Triệu Tiểu Dã uống nước trà do Meo thật to thật to đưa tới, cuối cùng cổ họng đã dễ chịu hơn được một chút. Vừa nãy, cô chỉ mới muốn nói móc đứa trẻ không tự nhiên3đó vài câu thôi, nhưng không ngờ bản thân lại bị dạy dỗ thê thảm như vậy. Mới vừa trở lại bình thường thì đã thấy đứa trẻ kiêu ngạo kia ngồi xuống giữa mình và Bạch Niệm2Niệm, cô bé còn lanh trí mỉm cười với Bạch Niệm Niệm nữa chứ.

“Này, cô bé làm vậy anh sẽ ghen đấy?” Triệu Tiểu Dã chìa một đầu ngón tay ra chọc chọc lên bả vai của cô0bé kia. Cô bé liền mang theo cảnh giác trừng mắt nhìn ngược lại cô ấy, cùng lúc còn nhích lại sát bên Bạch Niệm Niệm hơn nữa.

“Cô bạn nhỏ, đừng ngồi giữa anh và chị, ừm, ngồi0bên cạnh chú kia đi.” Triệu Tiểu Dã hất hất cằm chỉ vào chỗ trống giữa Bạch Niệm Niệm cùng Vu Văn Tu.

Vu Văn Tu khóc không ra nước mắt: “Tại sao anh lại thành ‘chú’ rồi?”

Ban đầu,3đứa trẻ không hề nhúc nhích, đôi mắt tròn xoe đảo qua lại giữa Triệu Tiểu Dã và Vu Văn Tu, nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước thế lực tà ác. Cô bé liền ngẩng cao đầu lên chạy đến ngồi xuống bên tay trái Bạch Niệm Niệm. Lúc này, Triệu Tiểu Dã mới phát hiện, đứa nhỏ này còn kéo theo một nhánh cây nhỏ trong tay, giống như là vũ khí hộ thân không rời nửa bước vậy đó. Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.

“Chị, anh ấy là bạn trai của chị hả?” Đứa trẻ hỏi nhỏ Bạch Niệm Niệm.

“Không phải đâu.” Bạch Niệm Niệm cười trả lời.

Đến gần mới phát hiện ra, cô bé này không chỉ có tóc là giống Menma mà ngay cả sợi dây ruy băng màu xanh da trời thắt trên cổ chiếc đầm màu trắng cũng giống như đúc trong phim hoạt hình luôn, xem ra cô bé này thật sự rất thích bộ phim hoạt hình đó.

“Em tên là gì, có thể nói cho chị biết được không?” Đứa trẻ ẩn thông tin cá nhân đi, Bạch Niệm Niệm hỏi.

“Ưm…” Sau khi suy nghĩ một lúc thì đứa trẻ lắc đầu.

Bạch Niệm Niệm cũng không để ý tới lời từ chối của cô bé. Cho dù là trong trò chơi thì khi đối mặt với người lạ, một cô gái nên cảnh giác thì vẫn phải cảnh giác, cô bé không có sai – mặc dù chỉ cần dùng một viên Hỏa nhãn kim tinh là có thể xem tất tần tật thông tin cá nhân rồi.

“Vậy em thích ăn cái gì, chị lấy cho em.” Bạch Niệm Niệm nói.

“Cái, cái đó.” Cô bé liếm môi, chỉ trứng gà mà Không quên tình đầu vừa mới vớt ra.

“Thích ăn trứng gà à, quả nhiên là fan trung thành của Menma mà.” Bạch Niệm Niệm nghĩ.

Không quên tình đầu có vẻ như có ấn tượng rất tốt với cô bé không biết tên này, tranh thủ lúc rảnh rỗi còn mở một bếp nhỏ riêng để làm món ramen muối – vừa nói là liên tưởng ngay đến ngay, hắn còn cố ý nói: “Có muốn đánh bể không?”

Nhưng cô bé lại lắc đầu, nói: “Đừng.”

Vì vậy Không quên tình đầu liền làm một cái trứng tráng bao cho cô bé.

“Cảm ơn anh, em ăn đây!” Cô bé trả lời một cách đáng yêu xong, liền trong mùi thơm của nồi lẩu cùng thịt nướng bắt đầu ôm một chén mì ramen muối cùng mọi người chiến đấu đến quên trời quên đất. Khi ăn được một nửa, cô bé hít mũi, con ngươi di chuyển qua lại trong chén của mọi người, thình lình đứng bật dậy, nắm lấy nhánh cây nhỏ của cô bé, để chân trần chạy tới bên cạnh giếng nước.

“Này, cô bạn nhỏ, đừng tới đó, bên kia nguy hiểm lắm đấy.” Meo thật to thật to vội đuổi theo, tay chặn ngang ôm lấy cô bé, để cô bé cách cái giếng nước xa ra. Mặc dù trong trò chơi không thể chết chìm, nhưng đối với một cô bé còn nhỏ như vậy thì cảm giác chết chìm rất ư là kinh khủng.

Cô bé cố gắng giãy dụa trong lồng ngực của Meo thật to thật to, giống y chang mấy đứa trẻ bướng bỉnh không nghe lời ở ngoài đời thực vậy.

“Có phải em muốn uống nước không? Nếu muốn uống thì có thể nói với các anh chị mà.” Meo thật to thật to hướng dẫn cho đứa trẻ, nhưng cô bé lại không quan tâm đến, đôi mắt to màu xanh lam sáng ngời vẫn còn cố gắng nhìn về phía giếng nước, dáng vẻ giống như là nếu không được tới gần giếng thì sẽ không dừng lại vậy.

“Đây là con cái nhà ai vậy… Đứng im ở đây đừng chạy, để chị đi lấy nước cho em.” Meo thật to thật to thở dài, cam chịu số phận mà đi lấy nước. Bởi vì có rất nhiều đứa trẻ không thích uống nước sôi, lại càng không thích uống trà, nhưng trái lại thì không có sức kháng cự trước những đồ uống ngọt ngào, lành lạnh.

“Đại Meo, đừng lấy nước, tôi đã xếp hàng tới lượt thuê máy ép nước trái cây rồi.” Không quên tình đầu nói.

Từ lúc mới đến khu vườn này thì hắn đã xếp hàng thuê các loại dụng cụ làm bếp của hệ thống rồi, mãi đến bây giờ mới xếp tới máy ép trái cây. Thiên đường sành ăn lợi dụng thời gian chờ này để buộc cho càng ngày càng nhiều người chơi phải bỏ tiền ra mua dụng cụ, hoặc là bỏ tiền ra thuê người chơi Thần tượng làm dụng cụ cho mình.

“À, được… Í?” Meo thật to thật to vừa định đi, thì chợt nhìn thấy trong giếng có vật gì đó. Cẩn thận nhìn kỹ, hình như là một quả trứng.

“Mọi người mau tới đây nhìn này, có phải trong giếng có trứng thú cưng không?” Meo thật to thật to kích động hô lên.

Đứa trẻ vừa nghe vậy, dường như là còn sốt ruột hơn Meo thật to thật to nữa, cô bé giãy dụa bổ nhào tới bên cạnh giếng.

“Đừng lộn xộn đừng lộn xộn, coi chừng té xuống dưới bây giờ.” Meo thật to thật to vội túm chặt lấy cô bé, sau đó lại thở dài. Mọi người đi tới bên cạnh giếng, quả nhiên liền thấy một quả trứng thật lớn đang trôi lơ lửng trên mặt nước.

Triệu Tiểu Dã dẫn đầu xông lên trước, lấy trường đao ra, định đẩy quả trứng kia vào trong thùng gỗ múc nước.

“Trời ơi, chị gái của tôi ơi, chị có thể cẩn thận chút không. Chị vừa xuống một đao này thì trứng thú cưng này chỉ còn dư lại cái vỏ thôi đó!” Tiểu tham ăn tham ăn vừa nhìn thấy liền sợ hết hồn.

Triệu Tiểu Dã “hung ác” trừng mắt nhìn anh ta: “Anh ngon thì làm đi.”

“Không không không không không,“ Tiểu tham ăn tham ăn lùi về sau một bước, hai tay đầy thịt lắc lư liên tục, “Thân hình anh như này thì chỉ cần không chú ý là sẽ té xuống đó ngay. Anh té xuống thì không sao, nhưng đè vào quả trứng thì không tốt lắm đâu.”

Triệu Tiểu Dã cười đểu nhìn bộ vị (*) nào đó của Tiểu tham ăn tham ăn. Tiểu tham ăn tham ăn không còn gì để nói, giơ tay chỉ chỉ cô ấy. Để lộ biểu cảm trải đời đó trước mặt một cô bé vị thành niên tốt lắm hay sao.

(*) Các bộ phận nhỏ trên khuôn mặt.

“Có lẽ cái đó không phải là trứng thú cưng đâu nhỉ?” Bạch Niệm Niệm nói, “Không phải khi nào chín thì… trứng mới nổi lên sao? Ngoài ra thì chỉ có trứng ung để lâu ngày mới có thể nổi lên được thôi.”

Những lời này là nói với Không quên tình đầu. Không quên tình đầu thấy Bạch Niệm Niệm tự chui đầu vào chỗ bế tắc, liền cười: “Chưa chắc là ‘trứng thối’, không chừng là trứng sắp nở, cũng tương đương với ‘chín’ rồi đúng không.”

“Đang trong trò chơi, nếu nó có tồn tại thì chính là có lý, Niệm Niệm đừng để ý tới loại chi tiết này.” Vu Văn Tu nói.

Không quên tình đầu kéo sợi dây của thùng gỗ, định cho nó chìm xuống dưới mặt nước, múc quả trứng kia lên. Nhưng mà đường kính của giếng nước có hạn, vì tránh để đụng tới quả trứng cho nên hắn không thể ném mạnh thùng gỗ xuống dưới giống như bình thường múc nước được. Vu Văn Tu thấy vậy liền đưa thanh trường kiếm ra, nhưng lại không với tới thùng gỗ, không thể nào đè nó xuống được.

Không quên tình đầu quay đầu nhìn trường đao của Triệu Tiểu Dã, cũng không đủ dài. Hắn đang định đi vào vườn tìm một thân cây dài hoặc là cây hoa hướng dương, thì tầm mắt chợt đụng tới một nhánh cây thật dài nghiêng nghiêng đưa tới, hình như nó còn đang trong kỳ sinh trưởng, trên đầu nhánh cây còn có lá non màu xanh đọt chuối rất tươi tốt.

Hắn quay đầu nhìn lại, đầu kia của nhánh cây đang nằm trong tay của cô bé kỳ lạ. Nhánh cây không rời tay cô bé dù một khắc kia dù có vẻ ngoài không được đẹp, nhưng lại là một “pháp bảo” có thể sinh trưởng, bây giờ nó đã dài gần hai mét rồi, xem chừng nó còn có khuynh hướng kéo dài tiếp nữa.

“Dài nhiêu đó đủ rồi, cho anh mượn một chút đi.” Không quên tình đầu rút lấy nhánh cây của cô bé kia, cô bé nhìn đôi tay trống không của mình mà ngây ngẩn cả người, sau đó mới nhận ra pháp bảo của mình đã bị người ta đoạt mất rồi. Miệng cô bé vừa nhếch lên định khóc thì Không quên tình đầu đã đưa trả lại nhánh cây về chỗ cũ rồi.

Thùng gỗ bị Không quên tình đầu nhấn xuống dưới nước, lại kéo dây thừng điều chỉnh vị trí, sau đó liền vớt cả trứng lẫn nước lên luôn trong một lần kéo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN