Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 62: Một con mèo nhỏ
“Lớn như thế là trứng đà điểu hả?” Triệu Tiểu Dã sờ nhẹ lên đường vân sần sùi trên vỏ quả trứng, nghiêm túc đánh giá.
“Không có khả năng lắm đâu,“ Bạch Niệm Niệm cảm thấy vô lý, nói, “Sao trứng đà điểu lại xuất hiện trong nước3được?”
“A ha ha, có thể đây chính là ‘con rùa đen khốn khiếp’ trong truyền thuyết đó! Ha ha ha…” Tiểu tham ăn tham ăn tự cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
Triệu Tiểu Dã cùng Bạch Niệm Niệm trố mắt nhìn nhau. Meo thật to thật to vẫn còn đang túm lấy đứa trẻ ngọ nguậy không ngừng đó, chị rất muốn đề nghị Thiên đường sành ăn đừng cho con nít chưa đủ mười tuổi2vào trò chơi – mặc dù tạm thời chưa có chứng cứ chứng minh cô bé này chưa đủ mười tuổi.
“Đừng nghĩ nữa, chẳng phải trứng thú cưng cũng có chu kỳ ấp trứng sao, cứ để nó qua một bên trước đã, khi nào qua thời hạn rồi mà nó chưa nở thì chúng ta liền ăn nó luôn.” Vu Văn Tu nói, “Mau tới đây ăn thịt đi! Nấu cũng lâu rồi đấy.”
Mọi người0vốn định đặt quả trứng kia ở nơi nào cũng được, nhưng tiếc là cô bé kia “hiếu động” quá, bọn họ sợ cô bé làm vỡ quả trứng mất cho nên buộc lòng phải đưa cho Meo thật to thật to bỏ vào trong túi đeo lưng của chị ấy.
Cô bé ỉu xìu bĩu môi đi về bên cạnh nồi lẩu, ăn sạch tất cả các loại trứng có trong nồi giống như đang trút0giận vậy, còn ăn luôn cả trứng cút nướng bên Vu Văn Tu cùng Tiểu tham ăn tham ăn nữa, lúc này mới thỏa mãn liếm môi, bỏ chạy.
Mới vừa chạy ra ngoài, cô bé lại chạy ngược trở lại, cúi người thật thấp với mọi người đang hoang mang: “Đồ ăn rất ngon, cảm ơn đã chiêu đãi! Em phải đi rồi, gặp lại sau nhé.”
Theo động tác cúi người của cô bé thì mái3tóc thật dài màu bạc trắng kia liền toàn bộ rũ xuống, lúc đứng lên lại vung hết cả lên, lúc này mới giống như đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà vui vẻ chạy mất.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này chẳng mấy chốc đã bị bọn họ ném ra sau đầu. Trong âm thanh dầu mỡ nổ tí tách khi đang nướng thịt, mọi người cùng nhau ăn lẩu hát ca mà chờ đợi quả trứng không biết là cái gì kia nở ra. Vừa mong nó là trứng thú cưng, lại vừa mong nó không phải, nếu không phải thì bọn họ đã có thể để cho Không quên tình đầu dùng làm nguyên liệu nấu ra một nồi đậu hủ nhồi thịt trứng siêu ngon rồi. Nghĩ thử mà xem, lòng đỏ trứng dần dần đọng lại có vị xốp như vậy cùng với đậu hủ trắng như tuyết chiên đến nóng hầm hập, vào miệng là tan ngay… đúng là mùi vị ngon trên trần gian mà.
Nhưng mãi đến khi mọi người không thể ăn nổi nữa, ngay cả nước ép trái cây tươi của Không quên tình đầu cũng không thể uống tiếp được, mà quả trứng kia vẫn còn chưa nở ra.
Meo thật to thật to cho rằng trứng có đầu càng lớn thì thời gian ấp trứng sẽ càng dài, cho nên định chờ thêm một ít thời gian nữa. Mọi người đều lục tục rời đi, dưới sự thúc giục của Triệu Tiểu Dã thì Bạch Niệm Niệm cũng chào tạm biệt mọi người. Lúc cô chuẩn bị offline thì lại nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng của Không quên tình đầu:
“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Có thể chờ thêm chút nữa rồi offline được không? Tôi có lời muốn nói với cô.”
Trái tim nhỏ của Bạch Niệm Niệm đập bùm bùm, mượn động tác thu dọn chén đĩa để nói khẽ: “Vậy lát nữa tôi vào lại nha.”
Cũng không còn sớm, sau khi thoát khỏi trò chơi, Bạch Niệm Niệm tranh thủ trước khi phòng ngủ tắt đèn liền đi tắm rửa trước, sau khi lên giường liền mặc trang bị trò chơi vào, lại vào trò chơi lần nữa.
Trừ Không quên tình đầu ra thì mọi người đều đã offline hết rồi. Rác rưởi mới vừa bày bừa đã được quét dọn xong xuôi, trong khu vườn mới rồi còn huyên náo, bây giờ đã khôi phục lại yên tĩnh. Không quên tình đầu ngồi trầm ngâm bên cạnh mương nước do tự tay hắn đào lúc trước. Trong dòng nước hiện lên từng viên từng viên đá cuội do Meo thật to thật to thả thêm vào, cũng nhờ vậy mà mương nước giống như một dòng suối thiên nhiên nhỏ vậy, nó có ma lực giúp cho tâm hồn con người bình tĩnh trở lại.
Ánh sáng báo hiệu Bạch Niệm Niệm đã vào trò chơi hiện ra vô cùng sáng ngời giữa buổi đêm an tĩnh, Không quên tình đầu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Anh muốn nói cái gì với tôi vậy?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
Không quên tình đầu mở lòng bàn tay ra, có một con mèo nho nhỏ nằm trong đó, không biết là dùng vật liệu gì để khắc ra, cả người nó trắng như tuyết, trông rất sinh động.
“Woa, đáng yêu quá đi.” Bạch Niệm Niệm nhặt con mèo kia lên, đặt trong bàn tay quan sát thật kỹ. Mắt của con mèo nhỏ hơi hơi híp lại, giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy, động tác cũng rất sinh động, tựa như là chỉ một giây nữa thôi là nó sẽ vươn người, nhảy cẫng lên đi ăn cá chiên mà chủ nhân đã chuẩn bị cho nó.
“Tặng cô đấy.” Không quên tình đầu nói.
“Hả?” Tại sao bỗng nhiên lại tặng quà? Trái tim Bạch Niệm Niệm lại đập mất khống chế, không lẽ hắn muốn…
Thấy Bạch Niệm Niệm lo lắng không yên, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Không quên tình đầu cho rằng cô không muốn nhận, mới nói thêm một câu: “Tôi tự mình khắc chơi, không đáng tiền, mong là cô không chê nó.”
“Anh tự làm? Tôi còn tưởng là anh mua ở Cửa tiệm sành ăn chứ,“ Bạch Niệm Niệm lại phát hiện một kỹ năng khác của Không quên tình đầu, nhưng cũng chính vì vậy mà cô cảm thấy hắn càng bí ẩn hơn trước nữa. “Anh đã từng học chạm khắc sao?” Cô hỏi.
Không quên tình đầu nói: “Không có, tôi nhớ lúc mới học nghề bếp phụ có làm cái này rồi cho nên tôi liền làm theo thôi.”
Bạch Niệm Niệm rất khâm phục hắn. Đừng thấy “học nghề bếp phụ”, “học nghề bếp chính” trong Thiên đường sành ăn phân biệt rạch ròi như vậy, nhưng thực sự thì chức nghiệp này cũng là một nghệ thuật giống như đủ loại chức nghiệp trong các trò chơi online khác vậy. Những sách kỹ năng như “Xắc thức ăn”, “Chạm khắc”, “Bếp trưởng”, “Trình bày” cũng không có gì khác với những trò chơi khác cả, chỉ cần sử dụng thành công thì sẽ nhận được một kỹ năng mới, sử dụng thất bại lại dùng cuốn sách kỹ năng cho đến khi thành công mới thôi.
Mặc dù bọn họ đang trong thời điểm học sách kỹ năng, nhưng cũng sẽ có NPC giả thuyết tới đích thân làm mẫu, mà trò chơi dù sao cũng là trò chơi, mục đích chủ yếu vẫn là giải trí, chứ không phải để huấn luyện đầu bếp chuyên nghiệp.
Chức nghiệp của Không quên tình đầu là bếp chính, không thể nào sử dụng sách kỹ năng của bếp phụ được, nhưng hắn lại học kỹ năng của bếp phụ một cách hoàn hảo như vậy, rõ ràng là đã biết kỹ năng này ở ngoài đời rồi.
“Quả nhiên anh chính là một đầu bếp.” Bạch Niệm Niệm nói chắc như đinh đóng cột.
Không quên tình đầu lắc đầu cười khổ: “Tôi không phải.”
Trước hôm nay, hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ từ chối tiếng xưng hô này một cách thẳng thừng như vậy cả. Hắn đã từng cho rằng ở một ngày nào đó trong tương lai, bản thân hoàn toàn có thể đảm nhiệm được chức vị này, bởi vì hắn muốn thực hiện ước mơ của mình, được trở thành đầu bếp mà cả thế giới đều công nhận; nhưng mà, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ là hắn đã không còn cơ hội nói như vậy nữa rồi.
“Được rồi, anh nói không phải thì là không phải vậy,“ Bạch Niệm Niệm cầm con mèo trắng nhỏ trong lòng bàn tay, “Tôi sẽ nhận món quà này. Để tôi nghĩ xem nên tặng lại anh cái gì mới tốt.”
Không quên tình đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười lắc đầu: “Không cần tặng đồ cho tôi.”
“Vậy sao mà được?” Bạch Niệm Niệm suy nghĩ kỹ lưỡng, “Nhưng mà hình như tôi không có gì để đưa cho anh cả… khu vườn cũng đã thu hoạch rồi. Đúng rồi, anh đã nghe thấy chưa? Phần thưởng cho giải thi đấu Thần bếp lần sau là dụng cụ làm bếp đấy, vả lại còn ngoài đời và trong trò chơi mỗi nơi một bộ nữa. Vậy thì tôi sẽ thuê khu vườn của Đại Meo giúp anh trồng nguyên liệu nấu ăn tiếp nhé!”
Không quên tình đầu không đáp ứng cũng không từ chối, nói, “Chuyện này… để sau hẵng nói đi.”
Bạch Niệm Niệm gật đầu: “Ừm, dù sao cũng còn sớm. Đúng rồi, không phải anh nói có lời muốn nói với tôi sao? Rốt cuộc là cái gì vậy.”
“Thật ra thì…” Không quên tình đầu mở đầu xong liền khựng lại, sau đó mới nói tiếp, “Thật ra thì chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn tặng món quà đó cho cô, mà sợ cô vừa nghe nhận quà thì sẽ từ chối cho nên mới nói ‘Có chuyện muốn nói với cô’ thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!