Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Báo cáo nặc danh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Báo cáo nặc danh.



-Có người nặc danh báo cáo ngươi rồi, nói ngươi đã làm lính đánh thuê.-

Trần An Nhàn vẻ mặt hờ hững:

-Căn cứ luật pháp -phương pháp an toàn quốc gia- quốc gia chúng ta, người ở nước ngoài từng làm lính đánh thuê, sau khi về nước phải chủ động đến Cục An Toàn quốc gia tiến hành lập hồ sơ, trải qua Cục Quốc An điều tra, chắc chắn không có tham dự hoạt động khủng bố hoặc liên quan đến khủng bố, viết đơn chứng minh vô tội, mới cho phép phóng thích. Ta cũng cần ngươi chứng minh vô tội.

Đào Bảo mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

Hắn gãi gãi đầu:

-Ha ha ha, đây thật là một trò đùa không quá thân mật a. Ta vừa nhìn chính là loại mặt mũi hiền lành, trạch tâm nhân hậu, điển hình nam nhân cừu non thú vô hại, làm sao có thể là lính đánh thuê giết người không chớp mắt đâu?

-Vậy, này tấm hình, ngươi giải thích thế nào?

Trần An Nhàn biểu lộ lãnh đạm, từ trong túi tiền lấy ra một tấm ảnh chụp.

Đây không phải ảnh chụp rửa ra, mà là từ online Screenshots in ra ảnh chụp.

Đào Bảo liếc nhìn ảnh chụp, mặt lại khẽ biến lần nữa.

Trong tấm ảnh, Đào Bảo mặc một thân ngụy trang quân trang, cầm trong tay một khẩu sung ngắm đang xạ kích.

Bóng lưng là chiến trường sa mạc tràn ngập khói thuốc súng.

Người trong tấm ảnh, ngoại trừ Đào Bảo đang hết sức chăm chú ngắm bắn, còn có một cặp chân dài trắng bóng, rõ ràng cho thấy là chân nữ nhân, kết hợp với bầu không khí trong chiến trường hoàn toàn không giống a.

Đào Bảo rất là đau bi.

-Lúc nào chụp? Ta hoàn toàn không biết a!

Qua thoáng chốc, Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, tỉnh táo lại.

-Khục khục, Trần tổng, cái này rõ ràng là đồ photoshop. . .

-Ta đã tìm người giám định qua, không có photoshop.

Trần An Nhàn thản nhiên nói.

-Ách. . . . .

Đào Bảo hai mắt liên tục đảo, lại nói:

-Được, ta thừa nhận, người trong tấm ảnh đích thực là ta. Nhưng ta không phải đang chiến tranh, ta đang chụp ảnh kỷ niệm, đúng, chụp ảnh kỷ niệm.

Đào Bảo dừng một chút, lại nói:

-Ta là một người mê quân sự, một mực hướng tới sinh hoạt quân đội hồi hộp kích thích, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, ta không cách nào đi làm lính, cho nên cũng chỉ có thể bày ra chụp ảnh kỷ niệm, tạm an ủi bản thân.

-A…. . .

Ánh mắt Trần An Nhàn lãnh đạm, lời nói đột nhiên chuyển hướng, chỉ chỉ một cặp đùi thon trắng trên tấm ảnh kia nói:

-Ai vậy?

Đào Bảo đầu uốn éo:

-Sát, không rõ ràng lắm, nhà nhiếp ảnh loạn nhập?

Trần An Nhàn lạnh lùng nhìn nhìn Đào Bảo:

-Nói dối thật là không có kỹ thuật.

Nàng hít sâu, sau đó lại thản nhiên nói:

-Chuyện này, ta sẽ không đi truy cứu. Nhưng ta nhất định phải báo cho ngươi, nơi này là Hoa Hạ, nhà nước pháp trị, từng công dân đều phải tuân thủ luật pháp. Nếu như ta phát hiện ngươi có hành vi phạm tội, ta sẽ không chút do dự gọi điện thoại báo cảnh sát.

-Đương nhiên!

Đào Bảo ngôn từ chính nghĩa nói:

-Ta hận nhất những người ở Hoa Hạ chúng ta làm xằng làm bậy!

Trần An Nhàn khóe miệng giật giật.

-Khục khục, đúng rồi.

Đào Bảo giả vờ bộ dáng thuận miệng vừa hỏi, nói:

-Trần tổng a, rốt cuộc là ai báo cáo ta đây?

Trần An Nhàn nhìn Đào Bảo liếc một cái, thản nhiên nói:

-Làm sao? Muốn trả thù người báo cáo ngươi sao?

-Sao, làm sao lại như vậy? Ta thiện lương như vậy làm sao có thể làm ra hành vi như vậy.

Đào Bảo quyết đoán phủ nhận.

-Ha ha.

Trần An Nhàn cười lạnh hai tiếng.

Nàng thu xếp lại tâm tình, lại thản nhiên nói:

-Ngươi không cần nhớ thương người báo cáo, bởi vì là nặc danh, cho nên ngay cả ta cũng không biết là ai.

Trần An Nhàn tạm nghỉ một chút, lại nói:

-Còn có một việc, phí tư vấn ngươi làm sao còn không có sửa? Đừng bởi vì cá nhân ngươi mà kéo thấp toàn bộ hình tượng bộ tư vấn.

Đào Bảo toát mồ hôi:

-Ta biết.

Trần An Nhàn không có nói cái gì nữa, xoay người rời đi văn phòng Đào Bảo.

Trần An Nhàn đi rồi, ánh mắt Đào Bảo rơi xuống tấm hình Screenshots kia, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

-Rốt cuộc là ai báo cáo?

Thầm nghĩ qua thoáng chốc, Đào Bảo hoàn toàn không có đầu mối, đành phải tạm thời thôi.

Hắn cầm lấy ảnh chụp trực tiếp cầm bật lửa nhen nhóm, thiêu hủy.

Sau khi làm xong, Đào Bảo đi đến lễ tân, đem phí tư vấn bản thân từ mỗi tiếng đồng hồ 100 nguyên, tăng lên tới mỗi tiếng đồng hồ 500 nguyên.

Nâng giá chính là mang đến ảnh hưởng, toàn bộ buổi sáng, cũng không có một khách quen đến tìm Đào Bảo.

Nghe tiểu thư đại sảnh nói, ngày hôm qua tuy cũng không có khách hàng lựa chọn Đào Bảo, nhưng ít ra có cân nhắc Đào Bảo.

Nhưng ngày hôm nay, không có một khách hàng lựa chọn Đào Bảo.

Đào Bảo có chút bi thương.

-Mẹ kiếp, tiếp tục như vậy, đừng nói nhiệm vụ mười vạn công trạng, e rằng liền một ngàn khối công trạng đều kết thúc không thành.

Ừng ực

Bụng lại bắt đầu kêu.

Đào Bảo sờ lên túi, cười cười.

-Cuối cùng có tiền ăn cơm đi, không thể cho Bách Hợp tỷ thêm phiền toái a.

Lại nghĩ tới đây là tiền vợ trước, Đào Bảo không khỏi thở dài.

-Không nghĩ tới sau ba năm ly hôn, bản thân dĩ nhiên luân lạc tới tình trạng cần vợ trước cứu tế, thật là nhân sinh thất bại a.

Hắn lắc đầu, không hề suy nghĩ nhiều.

Đi đến nhà ăn công nhân viên, một thanh niên đâm đầu đi tới.

Chính là Trần Dương.

Thằng này cùng Lý Mẫn bộ tài vụ cấu kết với nhau làm việc xấu, tham ô ba mươi công khoản công ty, trước mắt vẫn chưa có người nào phát hiện, ngoại trừ Đào Bảo.

Đào Bảo cùng Trần Dương cũng kết xuống cừu oán.

Hai ngày trước, Trần Dương bắt nạt Triệu Phi, bị Đào Bảo giáo huấn một trận, Trần Dương một mực ghi hận trong lòng.

Lúc này, Trần Dương đã mua cơm xong, đang tìm vị trí ngồi xuống.

Thấy Đào Bảo qua, Trần Dương ánh mắt vừa chuyển, lạnh lùng cười cười, sau đó, trực tiếp hướng Đào Bảo đi đến.

Thời điểm đến gần Đào Bảo, Trần Dương dẫn ra một tia cười âm hiểm, đột nhiên đem bàn ăn hất ra ngoài, ý đồ đem cơm hất lên trên người Đào Bảo.

Nhưng Đào Bảo phản ứng nhanh như tặc, thấy bàn ăn nghiêng về phía bên mình, hắn quyết định thật nhanh, lập tức lấy tay đẩy bàn ăn, bàn ăn xoay ngược lại, toàn bộ cơm bên trong đổ xuống trên người Trần Dương.

Mà Đào Bảo còn nhạy bén nhảy ra một bên, sau đó sờ lên ngực, vẻ mặt sống sót sau tai nạn:

-Hù chết bảo bảo, cơm thiếu chút nữa đổ ở trên người ta. Ai, Trần Dương, ngươi bưng cơm có thể cẩn thận một chút hay không?

Trần Dương tức a.

-Rõ ràng là khốn nạn này lấy tay đẩy bàn ăn một chút, mới đưa đến bàn ăn lật úp, tên này nói rất hay giống như đều là lỗi của mình!

Tuy tức, nhưng Trần Dương cũng không cách nào giải thích a.

Đào Bảo xuất thủ quá nhanh, căn bản không ai thấy được.

Thấy trên quần áo mình toàn bộ đều là cơm cùng dầu mỡ, còn có nước mắm, Trần Dương thật là phiền muộn thổ huyết.

Hắn đưa tầm mắt nhìn qua, sau đó rơi xuống trên người Lý Mẫn, muốn hướng tình nhân tố khổ, nhưng Lý Mẫn căn bản không nhìn hắn, hoàn toàn một bộ thái độ không quen biết Trần Dương.

Nữ nhân này cũng có thực lực biểu diễn kỹ xảo, nơi công chúng, hoàn toàn chính là một đóa Bạch Liên Hoa tuân thủ chuẩn mực đạo đức.

Trần Dương thật buồn bực, oán hận nhìn Đào Bảo liếc một cái, mặt xám tro chuồn đi.

Tương phản Trần Dương, tâm tình Đào Bảo ngược lại là vô cùng sung sướng.

Hắn hừ phát đi đến cửa sổ.

Phụ trách bán cơm vẫn là Trương Hiểu Hồng.

Thấy Đào Bảo tới, Trương Hiểu Hồng lập tức cảnh giác.

Đào Bảo khóe miệng giật giật, hắn thu xếp lại tâm tình, cười cười nói:

-Hiểu Hồng em gái, cho ta một phần cơm thịt kho tàu.

Trương Hiểu Hồng đưa tay ra:

-Trước giao tiền, 16 khối.

-Nà ní? ! Không phải là 12 khối sao?

Trương Hiểu Hồng chỉ chỉ danh mục dán bên ngoài:

-Ngày hôm nay vừa điều chỉnh.

-Không phải, chúng ta đây là nhà hàng nội bộ? Không phải là lấy phục vụ công nhân làm ưu tiên sao? Tự tiện tăng giá không tốt lắm?

Đào Bảo rất không thoải mái a.

Người nghèo ăn bữa thịt kho tàu dễ dàng sao?

Còn đột nhiên tăng bốn khối tiền!

Trương Hiểu Hồng mở ra hai tay:

-Bất mãn, ngươi tìm Tổng Giám Đốc nói. Chúng ta cũng không có biện pháp a, ngày hôm nay, Tổng Giám Đốc nói, về sau nhà hàng chúng ta cũng nhét vào khảo hạch công trạng. Nếu như lợi nhuận không đạt tiêu chuẩn, chúng ta đều chờ bị đuổi việc.

Sát!

Lại là nữ ma đầu Trần An Nhàn kia!

Không có biện pháp, Đào Bảo đành phải chịu đựng cắt thịt đau đớn trả tiền.

Bưng đĩa cơm thịt kho tàu, Đào Bảo ở nhà hàng tìm cái chỗ ngồi xuống.

Càng nghĩ càng khó chịu.

-Chẳng lẽ bắt không được nhược điểm Trần An Nhàn sao?

Thầm nghĩ qua thoáng chốc, Đào Bảo quyết đoán mở ra Thuận Phong Nhĩ.

-A, nghe được thanh âm Trần An Nhàn, A…. . .

Cũng không biết Đào Bảo đã nghe được cái gì, khóe miệng dẫn ra một tia cười xấu xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN